Nhận được thư thông báo trúng tuyển trước nhất chính là một học sinh tốt nghiệp khóa này với thành tích giữa giữa.
Điểm đánh giá của cậu này không cao, không sờ chắc được liệu có trên tuyến trúng tuyển không, nên sau khi suy xét tổng hợp, cậu ta chọn trường sư phạm.
Theo sát sau đó, một người có thành tích tốt hơn cậu ta một chút cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển.
Người kia là một thanh niên tri thức, anh ta ghi danh vào chuyên ngành bác sĩ, cái ngành này cũng giống với giáo viên, hiện tại đều là cương vị khá khan hiếm.
Về phương diện trúng tuyển thì chọn mấy ngành này cũng có ưu thế, thêm cái nữa là bọn họ đều ghi nguyện vọng chọn mấy trường trong tỉnh.
Bởi trường không có xa quá, nên thư thông báo trúng tuyển tới nhanh hơn.
Theo từng phong thư thông báo trúng tuyển bay tới, trái tim của những người khác cũng bị kéo lên cao cao.
Bọn họ có trúng tuyển không?
Có thi rớt hay không? Có điền sai nguyện vọng hay không?
Các loại tâm tình treo cao làm cho bọn họ đứng ngồi không yên.
Người trong thôn cũng chờ mong theo.
Lần này thi cử, nếu không có tính thanh niên tri thức thì có ba mươi mấy người tham gia thi đại học.
Trong số đó có hơn hai mươi người đã tốt nghiệp cao trung.
Số lượng này cũng không ít.
Theo đó, thư thông báo trúng tuyển càng ngày càng nhiều, lúc nhiều trong một ngày thậm chí có tới 3 phong thư.
Người nhận được thư sôi nổi rơi vào cơn mừng như điên, trong này không thiếu người địa phương, hiện tại tỉ lệ thi đậu cơ hồ là 1:1 – Là có 1 người địa phương thi đậu, vậy cũng sẽ có 1 thanh niên tri thức thi đậu.
Có mấy người đã bắt đầu bày tiệc cơ động, mời mọi người một bữa.
Đồ ăn phong phú mười phần, có một nhà thi đậu được một đại học không tồi còn làm mạnh tay giết một con heo bày tiệc, để chúc mừng nhà mình về sau đã có một đứa bé thay đổi địa vị.
Mọi người cũng sẽ đi theo chia sẻ bầu không khí vui mừng một chút, đồng thời đưa lên chút tiền biếu, gia đình kia nếu khó khăn, bằng vào bút tiền biếu này, trên cơ bản có thể giải quyết được vấn đề kinh tế giai đoạn đầu, vượt qua được đoạn thời gian gian nan nhất.
Hiện tại bọn họ tất nhiên là không cần phương pháp này để tích lũy học phí và sinh hoạt phí, trong thôn phàm là có người thi đậu, người đó đều sẽ có một bút tiền thưởng.
Bọn họ còn nghe nói là thi đậu không cần tốn tiền, chính phủ sẽ đóng học phí cho, nếu mà thành tích tốt, trong huyện còn sẽ có khen thưởng.
Hơn nữa, chờ khi mi tốt nghiệp rồi sẽ còn phân phối việc làm cho mi nữa.
Được phân phối chính là hoàn toàn ổn rồi.
Có vài người đã đi vào xưởng làm, nhưng dù là xưởng trưởng hay là chính bản thân bọn họ, đều có khuynh hướng muốn đi ra xem thế giới bên ngoài.
Đám thí sinh người nhận được thư trúng tuyển thì hoan thiên hỉ địa, người chưa nhận được thì lại căng như dây đàn, không có tâm tình ăn nhậu chơi bời, mỗi ngày cứ nhón chân mong chờ.
Trong đám người kia, Tống Ích cũng đã nhận được thư thông báo trúng tuyển, là đại học thành phố.
Tống Ích không có thi về trường bên nhà của anh ấy, điểm rất nguy hiểm. Anh ấy điền đại học thành phố chính là để giữ gốc.
Nếu điểm cao hơn chút, anh ấy có thể thi lên đại học tỉnh.
Từ một mức độ nào đó mà nói, chọn nguyện vọng cũng coi như là ra quyết định lấy hay bỏ rồi.
Như này là kiểu dù cho có thể về nhà, anh ấy cũng không tính về.
Nhà anh ấy ở tỉnh khác.
Vì thi đậu, trong nhà anh ấy cũng tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.
Công nhân thi đậu đại học có thể lựa chọn hai phương án sau, một là tạm thời cách chức giữ lương, còn có nữa là từ chức luôn.
Nếu mà tạm thời cách chức giữ lương, nghĩa là mỗi tháng xưởng sẽ còn phát lương cho anh ấy, nhưng mà đối ứng với đó, về sau anh ấy còn phải về lại xưởng.
Nếu từ chức luôn thì không có tiền lương.
Có người lựa chọn từ chức, cũng có người lựa chọn tạm thời cách chức giữ lương. Người chọn tạm cách chức giữ lương là muốn đi xem thế giới bên ngoài, sau đó lại về.
Tống Ích lựa chọn tạm thời cách chức giữ lương.
Anh ấy vì mở rộng quảng cáo xúc xích mà đến xưởng khác dạo không ít lần rồi, anh ấy cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn trở về.
Chỉ với tình hình trước mắt, chỉ cần xưởng trưởng không đổi người, không có đầu óc như bị cửa kẹp, đó chính là thuận buồm xuôi gió.
Đối với nhân tài như vậy, Giang Cảnh Du tất nhiên là hoan nghênh rồi.
Ai cũng sẽ không ghét bỏ nhân tài nhiều.
Những người nhận được thư trước cơ bản đều không phải đại học quá tốt.
Điểm ấy thì mọi người, những người cùng tạo thành nhóm học tập nhỏ đều hiểu rõ trong lòng.
Thôn bọn họ có 3 người có thành tích tốt nhất, phân biệt là Giang Hà, Giang Cảnh Tường, và cháu nội của hiệu trưởng già.
Các giảng viên đại học bị hạ phóng xuống đây đều nói bọn họ nếu phát huy ổn định, muốn vào đại học nào cũng được hết.
Cuối cùng, ba người này đều điền nguyện vọng trường ở thủ đô.
Bọn họ không có nhận tin nhanh đến vậy.
Thanh niên tri thức nhận được thư thông báo trúng tuyển về cơ bản đều tính toán về nhà mình một chuyến trước lúc khai giảng.
Chẳng qua có một hiện tượng đáng mừng, chính là những người đã lập gia đình ở chỗ này ấy, bọn họ về nhà cơ bản đều là dìu già dắt trẻ, không có nói là buông gia đình nhỏ của mình ở bên này mà về một mình.
Cũng không biết có phải là bị những lời Giang Cảnh Du nói trước lúc thi làm cho bình tĩnh xuống không nữa.
Bọn họ ở chỗ này nhiều năm vậy rồi, cuộc sống ở đây cũng không kém, nên dù cho có thi vào đại học, họ có cần buông hết thảy ở đây? Có mấy người đi xa nhà nhiều năm rồi, về nhà thăm người thân, trong nhà đại để đều đã không còn vị trí cho bọn họ nữa.
Lòng trung thành còn không bằng thôn Thượng Trang.
Hơn nữa có một câu rất có đạo lý, chính là ở thôn Thượng Trang này, bất kể nam nữ, chỉ cần trong độ tuổi thích hợp kết hôn đều không lo chuyện tìm đối tượng.
Thôn bọn họ đã rất nhiều năm rồi không có gả con gái ra ngoài.
Trên cơ bản đều là kiếm ở trong thôn.
Trong thôn nếu không tìm được ai hợp tâm ý, lại luyến tiếc để con gái đi thôn khác, còn có người tìm chồng sang bên này nhập hộ khẩu.
Thanh niên tri thức nếu không cần người nhà bên này, quay đầu lại người ta có thể kiếm người khác liền.
Thấy bọn họ từng người đều nhận được thư thông báo trúng tuyển, Chương Học Tri và Phương Minh Nguyệt hơi bị ngồi không yên.
Tình huống của hai vợ chồng là giống nhau, đều là sau khi thi vào đại học, đại học chết, lại bởi vì vấn đề thành phần nên mới xuống nông thôn. Hiện tại đại học được toàn diện nhập học lại, lên lớp lại, vậy có phải bọn họ có thể trở về đi học hay không?
Phương diện này có đám giáo sư Tôn bọn họ trở về hỗ trợ tìm hiểu.
Có vài thầy cô đã được triệu hồi về, trong đó có cả giáo sư Tôn.
Hai vợ chồng bọn họ còn đang chờ đợi một tin tức tốt, đó chính là có người đã trở về rồi, vậy liệu có phải ba mẹ của bọn họ cũng có thể đi về, từ nông trường về lại Hải Thành hay không? Có lẽ ở phương diện khác nữa cũng có bồi thường.
Trịnh Nhạc Anh cũng rất khẩn trương. Cô ấy tốt nghiệp sơ trung, không thích học tập, cũng đã rời khỏi trường học rất lâu rồi. Trịnh Nhạc anh thử học tập, nhưng hiệu quả cũng không tốt.
Chờ lúc ra khỏi trường thi ấy, cô ấy biết được mình đã thi rớt rồi.
Có thể thi đậu thì phải số đỏ lắm mới thành được.
Trong tình huống bình thường thì cô ấy không có vận khí tốt như thế.
Nhưng khác với Trịnh Nhạc Anh, Châu Văn tốt nghiệp cao trung, cũng thích học tập, lúc này anh ấy thi xong rồi, cảm thấy còn được.
Trịnh Nhạc Anh liền trầm mặc.
Nếu như anh ấy thi đậu, mình lại không thi đậu, vậy mình phải làm sao đây?
Cô ấy vẫn luôn không nhận được thư thông báo trúng tuyển, cái này là trong dự kiến rồi, nhìn thấy Châu Văn đang khẩn trương, Trịnh Nhạc Anh không biết làm sao để miêu tả tâm tình của mình.
Nếu anh ấy thi đậu, anh ấy chắc chắn sẽ không từ bỏ, anh ấy sẽ đi vào đại học, nhưng cô thì lại không được.
Vào đại học phải mất 3-4 năm, chia tách 3-4 năm rồi, anh vẫn sẽ là anh sao?
Trịnh Nhạc Anh cũng không biết mình nên hy vọng anh ấy thi đậu hay là thi rớt mới phải.
Trái tim như bị xách lên cao cao, biểu hiện ra ngoài trông có vẻ bực bội.
Châu Văn cho rằng cô ấy cũng đang lo lắng thành tích, lo lắng liệu thư thông báo có đến hay không, nên an ủi vợ: "Không có gì, lần này thi không đậu thì còn lần tiếp theo, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Trịnh Nhạc Anh: "Nếu như chúng ta vẫn luôn không thi đậu thì sao?"
Châu Văn có chút buồn bã: "Thi không đậu, vậy tiếp tục thi, cũng không ảnh hưởng gì." Không phải hiện tại bọn họ vẫn là đang vừa học vừa làm à.
Trịnh Nhạc Anh: "......"
Yết hầu Trịnh Nhạc Anh chuyển động có chút gian nan: "...... Anh rất muốn trở về."
Châu Văn kinh ngạc: "Em không muốn trở về sao?"
"Tuy rằng nơi này cũng rất tốt, sinh hoạt rất là thoải mái, nhưng đây không phải nhà của chúng ta nha."
"Chỉ cần có thể thi đậu đại học, là có thể về nhà."
Trong mắt anh ấy đều là tưởng niệm: "Chỉ chớp mắt, đã xuống nông thôn 10 năm rồi."
Giọng Trịnh Nhạc Anh ồm ồm: "Anh thi đậu, em không thi đậu, chúng ta phải tách ra."
Đây đúng thật là một vấn đề.
Châu Văn không chút nghĩ ngợi: "Anh vào đại học trước, em tiếp tục thi vào sau, nếu mà thật sự không được, chờ khi anh đứng vững chân rồi liền đón mấy mẹ con qua."
Trong lòng Trịnh Nhạc Anh rầu rĩ, nhìn Châu Văn nói không nên lời: "......"
Anh ấy rất nhớ nhà.
Muốn trở về.
Cô lại không có muốn trở về đến vậy.
Có về cũng là về thành phố nơi nhà họ Châu sở tại, trường chồng ghi danh cũng là ở đó.
Không ở chung một chỗ với nhà mẹ đẻ của cô.
Đến lúc đó chung quanh đều là người xa lạ.
Còn có các mối quan hệ như mẹ chồng nàng dâu, chị dâu cô em chồng vân vân, nếu thật sự chung sống với nhau, cũng không biết có chung sống được không nữa.
Trịnh Nhạc Anh có chút thấp thỏm.
Châu Văn đã nhận ra gì đó: "Em không muốn ở gần anh cả của mình một chút sao?"
Bởi vì có bà mẹ kế ở đó, nên hiện tại người duy nhất ở nhà mẹ đẻ mà Trịnh Nhạc Anh còn nhớ thương chính là anh cả của cô.
Trịnh Nhạc Anh thở dài một hơi: "Em đương nhiên là muốn rồi."
Suy nghĩ của cô bay xa: "Đến lúc đó em đi, muốn tìm việc làm cũng không dễ."
Châu Văn rất lạc quan: "Để đến lúc đó lại xem đi, người một nhà cũng không thể mãi ở riêng được, dù cho lúc đó không tìm được việc làm, còn có anh mà, nếu mà anh thi đậu, đãi ngộ của việc làm được phân phối hẳn là còn được. Đương nhiên, đó là dưới tình huống mình thuận lợi, giờ chúng ta cũng không biết mình có thể thi đậu hay không."
Không được bao lâu, thư thông báo trúng tuyển của Châu Văn tới rồi.
Chính là trường đại học mà anh ấy chọn kia.
Anh ấy có thể về nhà rồi!
Sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, Châu Văn sững người ở cửa, thân thể cứng đờ, nhìn tờ giấy kia, ngây ngốc như khúc gỗ, làm Trịnh Nhạc Anh nhìn mà có chút lo lắng, "Anh cảm thấy thế nào? Hở?"
Bị vợ nhẹ nhàng đẩy, Châu Văn đột nhiên há mồm thở dốc: "Phù —— anh vẫn tốt." Mới nãy anh ấy đã quên thở.
Châu Văn phục hồi tinh thần lại, xác nhận thêm lần nữa, lộ ra nụ cười tươi sáng lạn: "Anh thi đậu rồi, anh đậu đại học rồi!!!"
Có người nghe được bên này nói chuyện tụ lại đây: "Chúc mừng nha! Đậu trường nào vậy?"
"Trừ bỏ cậu, thư thông báo trúng tuyển của những người khác có tới không?"
"Chuyện vui lớn như này, mau đến trạm phát thanh thông báo đi."
Chỗ bọn họ đều là khi có người nhận được thư thông báo trúng tuyển, sẽ liền phát thanh để mọi người đều biết chuyện vui này, chia sẻ niềm vui với nhau.
Đang lúc nói chuyện đã có đứa bé chạy tới trạm phát thanh: "Để con đi nói, để con nói."
Không được bao lâu, Giang Nguyên Đồng đã tới đây, vui tươi hớn hở nhìn anh ấy: "Thi đậu rồi, đại học nào? Ngành nào vậy con? Đưa thư thông báo ông coi."
Coi cái coi, nguyện vọng một mà đứa cháu rể này điền là một trường không tồi, về phần ngành học, mới đầu nó điền ngành lịch sử, giờ bị điều hòa sang ngành thủy điện.
Thuỷ điện, cũng được.
Giang Nguyên Đồng nhìn ngày khai giảng của anh ấy một chút: "Giờ thời gian dư lại cũng không nhiều lắm, con tính khi nào về? Chuyện này con cũng phải về nhà báo cho ba mẹ, để họ vui vẻ một chút."
Lời này thật sự nói đến tâm khảm Châu Văn.
"Ông ngoại, đúng vậy, con cũng muốn nói cho bọn họ, ở đây không viết thư, để con tự mình trở về nói cho bọn họ tin tức tốt này luôn."
Nói rồi, anh ấy nhẹ nhàng than một tiếng: "Cuối cùng có thể trở về."
Nhìn thấy bộ dáng đó của anh ấy, lại nhìn thấy trên mặt cháu ngoại là vừa có vui vẻ và rối rắm lẫn lộn, ông cụ biết cháu nó đang lo lắng cái gì.
"Con dẫn mấy đứa nhỏ cùng về chứ?"
Châu Văn: "Chắc chắn ạ, trước đó tụi nhỏ quá là nhỏ, đường đi về quá vất vả, con cũng không dám dẫn mấy đứa nhỏ về, giờ mấy đứa nhỏ cũng lớn hơn chút rồi."
Giang Nguyên Đồng: "Có đạo lý, vậy sau đó con tính thế nào?"
Nói đến dó, tươi cười trên mặt Châu Văn hơi thu một chút, vấn đề trước đó đã nói giờ đã thành hiện thực, nhưng anh ấy vẫn giữ ý tưởng cũ: "Bây giờ còn có thời gian, có thể thư thông báo trúng tuyển còn đang trên đường tới, chờ qua một thời gian xác nhận đã, nếu mà không thi đậu thì năm sau thi lại."
"Bên phía con cũng sẽ lưu tâm xem xem có biện pháp nào để cả nhà bọn con mau chóng đoàn tụ không."
Thấy đứa cháu rể này không có ý muốn để lại cháu ngoại gái của mình và sắp nhỏ ở đây, Giang Nguyên Đồng vừa lòng: "Con có tính toán rồi là được."
Phàm là thanh niên tri thức, về cơ bản họ đều báo danh thi đại học. Có rất nhiều là toàn lực ứng phó, có rất nhiều người là muốn thử thời vận. Về cái phương diện thành tích này, nó biểu hiện đúng sự thật về sự nỗ lực và thiên phú của mỗi người.
Lúc trước, Châu Văn, Quách Tuyết Liên và Trịnh Nhạc Anh là cùng nhau xuống nông thôn, bởi vì quê quán ở trong cùng một tỉnh nên họ xem như đồng hương, cảm tình giữa bọn họ cũng không tệ lắm.
Lần này Quách Tuyết Liên cũng tham gia thi đại học, chỉ là thành tích học tập của cô này không tốt, lâu như vậy rồi nên cũng đã quên rất nhiều, nên khi vẫn luôn không nhận được thư thông báo trúng tuyển thì cũng hết hy vọng. Khi nghe được trạm phát thanh báo Châu Văn nhận được thư thông báo trúng tuyển, cô ấy tới chúc mừng, đồng thời cũng hỏi anh ấy: "Khi nào về? Nếu tiện thì khi tới nơi có thể gửi giúp tôi ít đồ không?"
Châu Văn nếu như đưa đồ đạc đến bên kia lại gửi sẽ thì sẽ tiết kiệm được hơn không ít tiền so với gửi ở bên này. Phí chuyển phát nhanh hiện tại không hề rẻ đâu.
Châu Văn: "Cô muốn đưa cái gì? Bọn tôi tính dẫn theo mấy đứa nhỏ, nên có lẽ là không lấy được bao nhiêu."
Quách Tuyết Liên: "Đồ đạc tôi muốn đưa không lớn cũng không nhiều lắm."
Châu Văn nghe thế mới đáp ứng: "Rồi, chẳng qua thời gian xuất phát cụ thể còn chưa xác định, chờ định ra rồi tôi sẽ nói với cô."
Ngày hôm sau, Triệu Kiến Đan nhận được thư thông báo trúng tuyển. Lúc trước, khi mà muốn điền nguyện vọng ấy, đám Giang Cảnh Du đã vơ vét tất cả tin tức về các trường đại học và liệt kê ra, để mấy đứa nhỏ nhà mình tham khảo.
Việc điền nguyện vọng vào lúc này là chuyện cực kỳ quan trọng, bởi bọn họ là điền nguyện vọng rồi mới ra thành tích. Có rất nhiều người căn bản là không biết trường học kia là như thế nào, điểm cao ra sao, nếu mà điền loạn thì dễ làm lỗi lắm.
Phần tư liệu mà bọn họ chuẩn bị này rất là đầy đủ, sau này còn được truyền đến chỗ khác để làm tham khảo.
Sau khi cẩn trọng tự hỏi, Triệu Kiến Đan điền đại học tỉnh thành, chuyên ngành ngoại ngữ.
Đại học tốt nhất của tỉnh bọn họ cũng là được xếp chiếu trên trong bảng xếp hạng cả nước đó.
Thành tích của Triệu Kiến Đan cũng rất tốt, thường cũng chỉ kém hơn Giang Cảnh Tường một chút.
Khi điểm đánh giá ra, giáo viên của cô nàng nói có thể, cô nàng liền điền.
Ngay sau đó là vợ của Giang Cảnh Đằng, cô ấy cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển, ngành lịch sử, cùng một trường với Triệu Kiến Đan.
Giang Cảnh Đằng đối với cô vợ mình là nhất kiến chung tình, theo đuổi một đoạn thời gian, đối phương mới đáp ứng ở bên nhau.
Đấy là một cô gái có hơi thở văn hóa rất đậm.