Nghe hàng xóm nói xong, qua một hồi lâu, mặt Cố Hướng Hỉ vẫn cứ nóng phỏng.

Vào những lúc cô không biết, cô em chồng kia còn làm cái gì nữa?! Nó đã ở nhà cô ấy được một đoạn thời gian rồi, chắc sẽ không còn chuyện gì khác nữa chứ? Ôi cô ấy chắc không còn mặt mũi gặp người nữa!

Cố Hướng Hỉ không khống chế mình không nghĩ về phương diện cực xấu được, cắn răng nói: "Thật xin lỗi, để hồi nữa em đi mua bánh cho bé ăn, chị đừng trách móc nha."

"Không cần, không phải giờ hai người kia đã đi rồi à? Em cũng được nhẹ nhàng rồi." Chị ấy dâng lên ánh mắt bội phục, bởi trong khoảng thời gian mẹ chồng và cô em chồng của em gái đồng nghiệp này tới, mỗi ngày chị ấy đều ngửi thấy mùi thịt, phỏng chừng hàng trữ của cô em này đã bị tiêu hao hết sạch rồi, chị ấy đè thấp giọng: "Chẳng qua em với mẹ chồng em cãi nhau em không lo lắng gì sao? Nếu như cái vị kia nhà em trách em thì làm sao đây?"

Cố Hướng Hỉ: "Có trách em em cũng không hối hận."

"Vậy rốt cuộc sao mà bọn em cãi nhau ầm lên vậy?"

"Bọn họ động tủ của em." Cố Hướng Hỉ không muốn nói tỉ mỉ, cô ấy không muốn nói ra hết tất cả mọi chuyện, cứ nói mơ hồ vậy, cũng đủ để đồng nghiệp phát tán ra rất nhiều.

Chị ấy lại dâng lên ánh mắt đồng tình: "Có mấy chỗ nên mua khóa thì hãy mua một cái ổ khóa đi em, hữu dụng đó, như này nếu mà còn có lần tới, khóa lại rồi, họ có muốn động cũng không động đậy nổi, hồi trước chị cũng làm vậy đó."

Chị ấy cũng có mẹ chồng với cô em chồng.

Chị ấy hiểu mà.

Cố Hướng Hỉ cảm thấy có đạo lý, hôm nay cô ấy về nhà liền mua ngay một cái ổ khóa khóa tủ lại.

Đầu bên kia, Dương Khánh dẫn mẹ và em gái út của mình tới ký túc xá của mình ở một đêm. Cái ký túc xá này là phòng đơn cho một người ở, nên đêm nay anh ấy nằm trên ghế chắp vá một đêm.

Vào phòng, Lương Thúy Quyên căn bản là không có tâm tư nhìn ký túc xá của con trai, mà đang cảm xúc trào dâng kích động mắng con dâu với con trai, chỉ là lo lắng ảnh hưởng đến đồng nghiệp đang ở chung quanh của con trai nên cố ý khống chế giọng mình lại.

"Thằng ba! Mày không có gì muốn nói với mẹ sao! Mẹ đã nói là mày không nên kiếm vợ bên ngoài rồi, mày nhìn coi mày cưới cái thứ gì vào cửa kìa!"

"Không có gia giáo! Không biết tôn lão ái ấu, mẹ nó mất sớm, cái thứ không có giáo dưỡng!"

"Mày đây là cưới tổ tông về cho tao thờ đó."

"Giờ tao còn động đậy làm việc được, cũng đã bị nó đuổi cổ ra khỏi nhà, về sau còn có thể trông cậy chúng mày dưỡng lão cho tao sao? Về sau tao sợ là phải bị đuổi đi làm ăn mày mất!"

"Thằng ba, việc này mày phải đứng lên, cho nó hai cái tát tai, để cho nó hiểu chuyện!"

Cô em út phụ họa: "Đúng đó, anh ba à, còn không phải là lấy cái kẹp của chị ta thôi sao, chị ta cũng đã cất đó không xài, chị ta còn giật nó xuống khỏi đầu em, em bị giật rụng mất không ít tóc nè."

Dương Khánh cũng ủ một đống lửa trong lòng: "Mày học với ai mà đi động tủ của người khác hả? Mày có biết hành vi thế này gọi là gì không? Mày học với ai?"

Lương Thúy Quyên không nghe được: "Gì mà người khác chứ, đây là chị dâu của nó!"

Dương Khánh bất đắc dĩ: "Mẹ ơi, việc này phải chuyện nào ra chuyện đó! Việc này là em nó làm sai, phải sửa lại!"

Lương Thúy Quyên: "Mày có còn là người nhà họ Dương không, mày cứ mãi thiên vị họ Cố!"

Bà ta thấy con trai không cho ra một lời chắc chắn, lửa giận càng thiêu càng mạnh.

Bà ta có mấy đứa con dâu lận, nhưng đây là lần đầu tiên bị con dâu đuổi cổ ra khỏi nhà, bà ta cũng không ngờ được chuyện như vầy sẽ xảy ra với mình, nếu mà bị truyền ra, bà ta chắc chắn sẽ thành trò cười cho mọi người, cười bà ta không áp chế được con dâu.

Không được.

Không cho nó một bài học, bà ta không mang họ Lương!

Lương Thúy Quyên chống nạnh: "Mày nói đi, thằng ba, mày muốn làm thế nào để mẹ mày hết giận?"

Con em út nhỏ giọng: "Lần này chị dâu ba thật quá đáng, anh ba, anh không thể coi như không thấy việc này."

Dương Khánh bất đắc dĩ: "Con bảo cô ấy xin lỗi mẹ, cô ấy là tiểu bối, không thể cãi lộn với mẹ. Nhưng mà bé út, em cũng phải xin lỗi chị dâu đó, biết chưa?"

Em út: "Anh ba, em không chịu! Sao chị ta có thể nhỏ mọn đến vậy?"

Lương Thúy Quyên cũng không muốn: "Chỉ xin lỗi mẹ là xong à?"

Dương Khánh thở một hơi thật dài: "Vậy mẹ còn muốn con làm thế nào? Con có thể thật sự động thủ sao? Nếu mà con động thủ thật, anh vợ của con cũng không phải dễ chọc." Nếu mà anh ta động thủ thật, phỏng chừng sẽ bị đánh thành đầu heo mất.

Lương Thúy Quyên cũng nhớ đến người anh vợ cả có năng lực kia của thằng ba.

Xuất thân là lính xuất ngũ, một thân thể trạng kia không có gì để nói.

Bà ta hơi chột dạ một chút: "Mày có nhiều anh em đến vậy mà." Nếu cùng lên đánh hội đồng, hẳn là...... đánh thắng được đi?

Dương Khánh thở dài một hơi: "Mẹ à, quê mình có đàn ông nhà ai đánh vợ, đấy đều là kẻ bị người xem thường, sao mà có thể động thủ thật chứ."

Lương Thúy Quyên tức không nghẹn được: "Vậy cũng không thể chỉ xin lỗi nhẹ bay bay được, nó đã đuổi chúng ta ra khỏi nhà đó! Mày có còn là đàn ông hay không? Mẹ nói với mày nhé, việc này không để yên vậy đâu!"

Dương Khánh thấy nói không thông, bèn dùng ra "kéo dài đại pháp": "Mẹ ơi, được rồi được rồi, để đó mai chúng ta nói sau, giờ cũng không còn sớm rồi, mai con còn phải đi làm nữa."

Lương Thúy Quyên bất đắc dĩ: "...... Rồi, con đi ngủ đi."

Đêm nay Dương Khánh còn chưa được ăn cơm, nhưng giờ lại chẳng thấy đói chút nào, bị việc này dộng cho no rồi.

Một giấc ngủ chẳng mấy ngon lành, trời sáng, Dương Khánh móc ra 5 tệ cho mẹ và em đi mua đồ: "Mẹ, hai người không thể đi căn tin, nên đi ra ngoài ăn đi, ăn một bữa ngon, ăn xong rồi đi dạo Cung Tiêu Xã, con thì tới tối mới về. Út à, đồ của người khác không được lấy, mặc kệ đó là đồ của ai cũng vậy, nếu mà em dám lấy đồ của anh mà không được sự đồng ý của anh, anh cũng sẽ giận. Lần sau không thể làm vậy nữa, nếu mà em rất muốn một thứ gì đó, vậy phải nói với mẹ và các anh, có biết chưa? Kẹp tóc mà mà em thích trông thế nào? Bảo mẹ dẫn đi mua đi." Nếu thuận lợi, tối nay anh ta có thể dẫn vợ tới đây, sau đó giải quyết việc này.

Lương Thúy Quyên hừ một tiếng, nhận lấy tiền, trước hết đến tiệm cơm quốc doanh ăn hai cái bánh bao to, sau đó đi Cung Tiêu Xã, chỉ là đi đến cửa Cung Tiêu Xã rồi, bà ta do dự — Thật sự phải mua kẹp tóc sao?

Bà ta chậm rì rì bước tới trước quầy, thấy được kiểu dáng cùng loại cái kẹp kia trên quầy hàng.

Nếu chỉ nhìn chất lượng thì trông không có tốt như của vợ thằng ba, cái kia tinh xảo hơn, còn cái ở chỗ này phải 5 mao tiền một chiếc, còn có cái tốt hơn phải hơn 1 tệ một cái kẹp, nghe mà Lương Thúy Quyên chậc lưỡi, "Sao mà sẽ có cái kẹp đắt như vậy?!"

Dù cho có đẹp đi nữa, nó cũng không ăn được không uống được.

Lương Thúy Quyên không nỡ tốn tiền.

5 mao tiền đó, thêm 2 mao nữa là có thể mua được 1 cân thịt!

Con gái út bà ta đã nhìn ra, kéo lấy cánh tay mẹ làm nũng: "Mẹ!"

"Anh ba đưa tiền rồi."

"Con muốn nó."

"Con chỉ muốn nó."

"Con chỉ là rất thích mà."

Lương Thúy Quyên thấy tim gan đều đau, nhưng chung quy vẫn là tâm tình đau lòng con gái chiếm thượng phong, nên mua cho nó hai cái kẹp hơi rẻ hơn chút.

Sau đó đã muốn đi, nhưng mà nhìn con gái nhỏ, nó lại rất hưng phấn: "Mẹ, chúng ta đi mua cái khác đi, con thấy anh ba đưa không ít tiền đâu, không bằng mua cho con cái áo mới đi."

Lương Thúy Quyên quả quyết cự tuyệt: "Không, lúc này chị dâu ba của con chắc chắn phải nhận sai, để nó mua cho con đi!"

Như vậy là có thể tiết kiệm được một số tiền!

Bà ta lại kéo thêm chút, có lẽ còn có thể để con nhỏ kia mua giày mới cho con gái út luôn.

Đôi giày da này nhìn cũng không tồi......

Dương Khánh thật vất vả mới chờ hết thời gian buổi sáng, tới trưa, vừa được tạm tan tầm, anh ta lập tức đi qua bách hóa.

Hiện tại đôi bên đều đã bình tĩnh cả đêm rồi, anh ta cảm thấy hẳn là cũng được được rồi.

Vợ đi xin lỗi với mẹ, em út cũng đi xin lỗi cô, chuyện này sẽ chấm dứt.

Chỉ là khi anh ta về đến nhà, nói ra ý nghĩ của mình, vợ không muốn.

Dương Khánh tận tình khuyên bảo: "Em cứ đi nói xin lỗi mẹ đi, bóc qua chuyện này rồi thôi, anh biết em cảm thấy ấm ức về chuyện này, em không có sai, nhưng mà cuối cùng em ầm ĩ lên với mẹ, mẹ là trưởng bối, em không nói xin lỗi, bà ấy không có bậc thang để trèo xuống."

Cố Hướng Hỉ không vui: "Anh cũng đã nói em không có sai, vậy dựa vào cái gì mà em phải đi xin lỗi? Hơn nữa cái cách mẹ anh nói chuyện quá làm người ta ghê tởm, bảo là em trang điểm hoa hòe lộng lẫy cho ai ngắm à? Đó là lời là một người làm trưởng bối như bà ấy nên nói sao? Bà ấy muốn nói cái gì? Nếu như mà em lại coi như không nghe thấy, vậy em thành cái gì?"

Dương Khánh nghe thấy vậy cũng không vui, nhưng mà hiện tại chuyện quan trọng với anh ấy hơn chính là một sự nhịn, chín sự lành: "Vợ à, anh biết em thấy ấm ức, nhưng mẹ lớn tuổi rồi, nói chuyện miệng không có giữ cửa, em không cần so đo với bà ấy. Còn về em út, anh cũng giáo dục nó rồi, việc này là nó làm sai rồi, em nói rất đúng, nếu mà về sau dưỡng thành thói quen thì sẽ hư chuyện, nó sẽ xin lỗi em, cho nên em đi xin lỗi mẹ, em út cũng xin lỗi em, vậy việc này sẽ đi qua, được không?"

Cố Hướng Hỉ nghe xong thì cười lạnh: "Mẹ lớn tuổi, nói không lựa lời, em còn phải đi xin lỗi... Được rồi, anh đi đi, nơi này không chào đón anh, em sẽ không xin lỗi. Còn nữa, cái vụ mà em gái anh muốn tìm đối tượng, em cũng sẽ không quản nữa, anh cứ từ từ mà tìm cho nó đi." Người với cái tính thế kia, nếu mà cô ấy giới thiệu cho người khác, cô ấy lo là mình sẽ bị người ta chọc cột sống* mất.

*: kiểu nói sỉ vả cho không ngẩng mặt lên được, mà thường không ngẩng mặt được thì lưng sẽ còng xuống, như là bị người ta chọc cho còng xuống ấy.

Cố Hướng Hỉ: "Anh cứ mang theo bọn họ ở lại trong ký túc xá của anh đi, cục tức này em không nuốt xuống được, anh đừng có dẫn bọn họ về đây, không là chắc chắn tụi này còn phải cãi lộn đó. Em còn phải đi làm, anh cũng về đi." Nói xong rồi cô đi luôn.

Dương Khánh: "......"

Anh ấy trợn tròn mắt.

Nếu mà lâm thời ở trong ký túc xá của anh ấy chắp vá một chút thì còn được, nhưng thời gian dài thì phải sao đây? Ở đó đều không có đồ đạc gì để nấu nướng, hơn nữa anh ấy cũng không thể chắp vá ngủ trên ghế mỗi ngày nha.

Hôm nay đã thấy đau cả eo lẫn lưng.

Cưỡng chế di dời cái người kia đi rồi, Cố Hướng Hỉ thần thanh khí sảng, nhưng cũng có chút bất an, cô ấy suy nghĩ thật lâu, sau đó vẫn là gọi điện thoại cho anh cả, kể lại sự việc đã trải qua lần này.

"Anh cả, anh cảm thấy em nên làm cái gì bây giờ?"

Cố Hướng Hằng: "Em không muốn ở chung với hai cái người kia đúng không?"

Cố Hướng Hỉ: "Đúng!!"

Cố Hướng Hằng: "Vậy thì em để cho bọn họ vào ký túc xá chồng em ở đi, bảo nó đặt mua đầy đủ hết mọi thứ, ở đó một đoạn thời gian, hai người kia hẳn là sẽ về quê."

Ở bên kia, chính là Dương Khánh bị lăn lộn, chỉ xem xem bà cụ có nỡ để con trai vất vả hay không thôi.

Cố Hướng Hỉ: "Dạ!"

Anh cả không có trách cô!

Thấy những gì cô làm cũng không phải quá không hợp lẽ thường, Cố Hướng Hỉ yên tâm rồi.

Về phần ba mẹ con nhà kia ở với nhau có tình huống thế nào hay không, Cố Hướng Hỉ thật đúng là không lo lắng.

Một nửa tiền lương mỗi tháng của Dương Khánh đều gửi cho mẹ chồng dưỡng lão, trên tay bà ta có tiền.

Dương Khánh đi mua nồi chén gáo bồn về, bởi bữa bữa đều ăn ngoài, tiêu phí quá lớn, anh ấy cũng không chịu nổi.

Nhìn thấy cái tư thế này của con trai, mặt Lương Thúy Quyên tái rồi.

Con trai đã đi, lại bất lực trở về.

Đứa con dâu này thật đúng là tính tình lớn, đều sắp bay lên trời luôn rồi!

Nhưng bà ta chính là muốn vật tay đôi với đứa con dâu này.

Bà ta không có tin là chồng lâu rồi không quay về, nó sẽ không lo lắng.

Hơn nữa bà ta còn chưa có tìm được chàng đối tượng nào hợp tâm ý cho con gái, giờ mà về quê toàn là dân nông thôn, sẽ để con gái út chịu khổ.



Đầu bên kia, đám Giang Cảnh Du bọn họ bắt được đơn đặt hàng ngoài dự kiến của mọi người, cũng ngoài dự kiến của chính bọn họ.

Phải tăng ca thêm giờ đẩy nhanh tốc độ mới được.

Trừ bỏ đơn đặt hàng làm người lóa mắt, Giang Cảnh Du còn mua không ít thứ. Có vài gian hàng việc làm ăn không tốt lắm, nhưng ngoại thương không có hứng thú, nội thương lại có hứng thú nha.

Hàng bọn họ lấy tới đây chính là để bán, ngàn dặm xa xôi vận chuyển tới đây, muốn lấy về thì bất tiện, nếu có thể bán được ở đây thì cũng có lợi với bọn họ.

Về phương diện này Giang Cảnh Du cũng khá tự do.

Người ở xưởng khác muốn mua sắm máy móc thiết bị nào phải chuyện dễ dàng, nói mua là mua đâu, kiểu gì cũng phải mở họp thảo luận một chút, nhưng ở cái xưởng này của cô thì tình huống đặc thù — Ở đây trên cơ bản đều là vợ chồng Giang Cảnh Du một tay dẫn dắt thành lập nên, uy vọng ở đó, cô nói muốn mua thiết bị gì, khai phá sản phẩm gì, vậy thì cứ đi làm.

Giang Cảnh Du cũng nhận được một ít đơn đặt hàng ở trong nước, có vài người sau khi thưởng thức được rồi liền muốn mua sắm một ít làm phúc lợi.

Cô theo đúng sự thật nói: "Phải thỏa mãn đơn đặt hàng của nước ngoài trước, sẽ không giao hàng nhanh đến vậy."

Mấy người kia không có ý kiến: "Đấy là nên, chắc chắn là ưu tiên cho nước ngoài."

Bọn họ đều có thể lý giải.

Có mấy người còn chưa thể trực tiếp chốt đơn hàng, nhưng để lại phương thức liên hệ: "Quay đầu lại chúng ta liên hệ nhé."

Giang Cảnh Du cũng đưa ra không ít danh thiếp: "Quay đầu lại liên hệ!"

Chờ về tới thôn Thượng Trang, phải khoách chiêu rồi.

Nhân thủ không đủ, lại có thể chiêu thêm một ít nhân viên lâm thời hỗ trợ làm việc, đuổi kịp làm cho xong đống đơn đặt hàng này.

Lần này bọn họ còn có đơn hàng của một dòng sản phẩm khác cũng phải khởi công – Đó chính là sốt thường dùng để nướng BBQ, cái sốt này là chuyên nhằm vào thị trường nước ngoài khai phá.

Lúc mà khách nước ngoài đặt hàng đều sẽ chọn đặt hàng chung với loại nước sốt này, và nó đã thành nguyên bộ sản phẩm. Sốt có các loại sau, một loại vị ngọt cay, một loại là hương ngọt, xem khẩu vị của cá nhân mà gia giảm cho thích hợp.

Thấy việc của cô bên này hạ màn, Cố Hướng Hỉ gọi điện thoại tới.

Có mấy lời không tiện nói với anh cả, bởi anh là đàn ông, có một số việc anh không cách nào lý giải, ví dụ như: "Chị dâu ơi, hồi trước em ít tiếp xúc với cô em chồng kia, nhận thức không sâu, chỉ biết mấy người chị em bạn dâu kia của em không thích con nhỏ đó lắm."

"Giờ em đã biết vì sao không thích rồi."

"Nó đến nhà ở mấy ngày, đã hốt mất đi 2 bộ quần áo của em rồi, nó nói nó rất thích, nó chưa bao giờ mặc quần áo kiểu này, có thể cho nó mượn mặc chút hay không, sau đó mượn mượn rồi thành của nó luôn."

"Trong tủ bát em cất một ít sữa bột, để dành cho Tiếu Tiếu uống, lúc bọn họ vừa tới vẫn còn là một túi nhỏ, sang hôm sau là hết veo, em hỏi thì nói là uống hết rồi, bảo em mua tiếp. Thật sự là một miếng cũng không thừa."

"Còn cái chăn nhỏ mà chị tặng cho Tiếu Tiếu nữa ấy, cháu nó ngủ quen rồi, trời có nóng cũng muốn ôm ngủ, nhỏ đó lại lấy đi lau chân!"

"Tiếu Tiếu còn nhỏ, ở nhà em đều không nỡ để con bé làm việc, kết quả bọn họ vừa tới đây là bắt cháu đi quét rác hốt rác, còn bảo cháu quá nhỏ, bằng không còn có thể giúp đỡ giặt quần áo! Em phải nhanh chóng đưa cháu đến nhà giữ trẻ đó!"

"Họ ăn lương thực tinh với thịt thà gì kia thì thôi đi, nhà mình có nên em không nói gì, kết quả hàng xóm em nói là nhỏ đó còn cướp bánh quy của con chị ấy, đứa bé kia mới có hai ba tuổi!"

"Hai vợ chồng em đều đi làm hết, họ ở trong nhà rảnh rỗi, cũng không cần họ chăm cháu hộ, nhưng mà hai người kia đều không muốn động thủ nấu nướng, ngay cả việc nhà cũng phải chờ em về xử kìa."

"Bà ta ở dưới quê đều là có con dâu động thủ làm việc nhà, nên liền kéo dài cái thói quen đó xuống, rồi nuôi cho đứa con gái này quá lười."

"Có một lần em gặp được một người bảo xem mắt thử, em về nhà vừa nói đến đối phương, hai người kia cự tuyệt ngay, nói em cố ý lãnh bạc bọn họ. Ôi người ta cũng chẳng kém gì, tuy rằng công việc mệt mỏi chút, nhưng đó cũng là công nhân đứng đắn, em còn chưa nói đến cái khác đâu, nghe thấy đối phương là đi dọn gạch, cô em chồng này liền bảo em không mong nó được tốt đẹp, không có ý tốt."



"Giờ hay rồi, hai người kia đi ra ngoài ở, về sau em cũng sẽ không quản chuyện của nhỏ đó nữa, nó có thể kiếm được người thế nào thì xem anh trai, xem mẹ của nó đi."

Trận bùng nổ này của Cố Hướng Hỉ là do oán hận chất chứa đã lâu, cô ấy là kiểu gì cũng không chịu cho hai người kia về đây đâu.

Giang Cảnh Du nghe xong lời than phiền của cô em chồng cũng đồng tình, chẳng qua: "Như bây giờ khá tốt rồi." Ở hiện đại rất nhiều người lúc cưới gả ấy, nhà nếu có điều kiện sẽ lựa chọn để vợ chồng son ở một căn nhà, bọn họ ở một căn nhà khác, như vầy là có thể tránh cho tình huống bởi vì thói quen sinh hoạt gi gỉ gì gi khó có thể ma hợp mà sinh ra khắc khẩu với mức độ lớn nhất.

Giống như trước kia, nhà cô em chồng là tách ra ở mấy năm, nên dù cho ngẫu nhiên có cọ xát, nhịn chút là đi qua, nhưng mà bây giờ, ở chung với nhau, vậy là không nhịn được rồi.

Đây chính là cái đạo lý xa thơm gần thúi đấy.

Được nhả nước đắng với chị dâu rồi, tâm tình Cố Hướng Hỉ rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp, "Giờ tách ra ở đúng là rất tốt."

Ở bên ký túc xá kia, hai người kia cần phải tự mình động thủ làm việc, nếu mẹ chồng không muốn để bé út của bà ta làm, vậy thì bà ta phải tự mình làm.

Về phần bọn họ có thể xài càng nhiều tiền hơn không, Cố Hướng Hỉ hiểu rõ trong lòng.

Một nửa tiền lương của chồng là để cho bên nội, một nửa tiền lương còn lại là đưa cho cô để nuôi gia đình, bởi kiểu gì anh ấy cũng không có khả năng đưa hết tiền lương của mình cho bên nội, nếu là thế thật, cô là muốn 'gả chồng, gả chồng, mặc quần áo ăn cơm', hay là anh ấy đi ở rể đây?

Tiêu hao sạch sẽ chút tiền trên tay chồng rồi, vậy thì sẽ phải đào đến vốn của mẹ chồng, mà phí tổn sinh hoạt ở trong thành lại nhiều hơn dưới quê, mua cái gì cũng phải có tiền, chỉ xem mẹ chồng có nỡ xài số tiền ấy hay không thôi.

Cô ấy không sợ hao thời gian với mẹ chồng.

Nếu mà Dương Khánh vẫn luôn đứng về phía hai người kia... Hừ!

Dương Khánh bây giờ đang sứt đầu mẻ trán, mẹ anh ấy từ khi cưới dâu về nhà, trên cơ bản là chẳng thế nào động thủ làm việc nhà nữa, em út cũng vậy.

Sau khi tới đây, bọn họ ở đây thấy không quá thoải mái, bởi vì không có con dâu ở đây, họ phải tự mình động thủ nấu nướng, giặt quần áo, và thế là tiếng oán than dậy trời dậy đất, ngày nào cũng oán con dâu không hiếu thuận, con trai không săn sóc.

Lại cái nữa là còn phải bỏ tiền.

Trước kia anh ấy không có nấu nướng gì ở đây, đồ đạc đều là không được đầy đủ nha, sau khi mua đồ đạc về đầy đủ rồi, tiền trong tay anh ấy đã hết sạch.

Anh ấy có thể ăn ở căn tin, nhưng mà mẹ và em gái anh ấy cũng chỉ còn nước tự mình nấu, và giờ đã thành tai nạn.

Mẹ anh ấy muốn đi cửa hàng thực phẩm và phụ phẩm mua đồ ăn và lương thực, mua các loại đồ vật. Mẹ anh ấy là người tiết kiệm quen rồi, muốn moi tiền ra từ trong tay bà, anh ấy biết mẹ rất là tiếc.

Vì tiết kiệm tiền, mua đồ ăn đều là chọn hàng rẻ, đồ ăn không quá ngon lành, nên em út cứ làm ràm cả ngày bảo muốn cải thiện thức ăn, đòi tiền với anh ấy.

Anh ấy không cho, bảo hết tiền rồi, em út còn không tin.

Anh ấy bị bắt ở lại trong xưởng tăng ca.

Giờ dù không có việc gì làm cũng không muốn trở về.

Đi về liền phải bị nghe mẹ thúc giục đi kiếm cậu em rể, nhất nhất quở trách vợ anh ấy không tốt, còn phải nghe em út nói muốn ăn cái gì nữa.

Anh ấy bị lăn lộn đến quầng thâm mắt đen thùi.

Anh ấy nhìn ra được, mẹ muốn về lại nhà anh, chỉ là vợ không xin lỗi, bà ấy cũng không bỏ xuống mặt mũi được.

Chính là ngoan cố vậy đó.

Tiền trên tay đã tiêu được một đoạn thời gian, Lương Thúy Quyên không nhịn được: "Thằng ba, chừng nào con được phát tiền lương vậy hả? Được phát rồi đưa hết cho mẹ, đừng có đưa cho vợ con đó."

Dương Khánh nghe xong thì trong lòng cả kinh, mẹ tính toán đánh lâu dài à?

Không thể được.

Hiện tại anh ấy xem như đã hiểu rõ rồi, hai bên đều đụng độ dỗi nhau, không chịu nhượng bộ, nhân bánh quy như anh là bị kẹp trong thế khó xử nhất.

Nhìn thấy cái bộ dáng này của anh ấy, có vài tiền bối từng trải lộ ra ánh mắt đồng tình.

Trong lòng Dương Khánh chợt động, xin lấy kinh nghiệm với những tiền bối ấy, cuối cùng cho ra được kết luận – Chuyện này không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông, dù sao cũng phải có một bên chiếm ưu thế.

Anh ấy biết, mẹ anh ấy đã từng nói qua vài lần như vầy, nói là vợ anh ấy không thuận theo, không có giống với các chị dâu của anh ấy, các chị ấy là đều nghe lời mẹ, nhưng mà giờ đổi thành vợ của anh ấy thì khó khăn rồi nha – Vợ anh ấy là người có chủ kiến.

Giống như bây giờ, anh ấy đi qua mấy lần, vợ cũng không chịu xin lỗi.

Cỗ gió đông mẹ chồng này không có áp qua được.

Nhưng mà cũng y vậy, gió tây cũng không có áp qua gió đông.

Thế lực ngang nhau.

Hiện tại vợ một mình dẫn theo con gái sống đến tiêu dao tự tại, bên anh ấy thì ăn không ngon ngủ chẳng lành, còn phải bị mẹ làm ràm mỗi ngày bảo đi tìm đối tượng giúp em gái, quá mệt mỏi.

Dương Khánh nghe mẹ nói câu đó xong, không thể không dao sắc chặt đay rối. Anh ấy đi xin nợ một tháng lương, mua một vài thứ về, bảo mẹ mang về chia cho mấy đứa cháu trai và anh trai, đồng thời anh ấy còn tỏ vẻ sẽ ở đây tiếp tục chú ý người được chọn giúp em gái, chứ hiện giờ anh ấy không rảnh quản mấy thứ này. Sau khi đưa hai người về dưới quê rồi, lúc này anh ấy mới được thanh tĩnh.

Anh ấy lại lần nữa trở về nhà, nhìn con gái mà anh lau một phen nước mắt chua xót, con gái vuốt tay anh hỏi: "Ba ơi, sao ba lại già rồi vậy?"

Dương Khánh: "......"

Con gái à, con đâm tim quá.

Anh ấy già đi rồi, còn không phải là vì khoảng thời gian này bị giày vò quá.

Cố Hướng Hỉ cười nhìn anh ấy: "Thế nào, cảm thấy tốt không?"

"Tốt." Anh ấy cười khổ mãi thôi: "Anh biết sai rồi, xin lỗi."

Đoạn thời gian trước vợ đúng thật là không dễ dàng, dù cho anh có không muốn thừa nhận đi nữa, trong lòng cũng biết mẹ và em gái út của mình đúng thật không phải cái kiểu người dễ chung sống.

Đoạn thời gian vừa qua là anh ấy ở chung với họ, nên những gì họ nói đã là khắc chế rồi đấy.

Trước kia vợ thật là vất vả.

Khi chồng đã hiểu rõ trong lòng, vậy thì rất nhiều chuyện sẽ dễ làm.

Anh ấy cho vợ chồng anh cả một ít tiền, mua một ít thứ về, để cho bọn họ vướng lại bước chân mẹ, đừng có để bọn họ vào trong thành thường trú nữa.

Anh ấy đã nhìn rõ rồi, tốt nhất là hai bên đừng có ở chung lâu dài với nhau, hai bên mà ầm ĩ lên, cái người bị kẹp ở giữa như anh là vất vả nhất.

Lúc này Cố Hướng Hỉ mới cười: "Anh biết rõ là được."

*

Sau khi Giang Cảnh Du trở về, mọi người đều bận rộn lên, mọi người cũng nguyện ý bận rộn.

Tăng ca, mọi người đều có tiền tăng ca.

Bọn họ tăng ca như vầy, tiền tới tay càng nhiều.

Hơn nữa, sau khi biết mấy thứ này cuối cùng sẽ được đưa đến nước ngoài, bọn họ liền hận không thể dùng ra thủ đoạn cả người làm ra xúc xích tốt nhất, để cho những nước kia thấy được đồ tốt của quốc gia bọn họ.

Trong khoảng thời gian ngắn này, nguyên vật liệu đều sắp sửa như trứng chọi đá, nên Giang Cảnh Du lại chạy tới địa phương khác mua sắm nguyên vật liệu hoặc là mượn một chút.

Lúc này không có chỗ nào là không thiếu thịt cả, cô vì tham ô tới đây mà chạy không ít chỗ.

Không phải nói mọi người không chịu, mà là do không có nhiều thịt có thể tham ô tới đến vậy. Dù vậy, lúc mà bọn họ chạy ra ngoài, bởi vì mức độ nổi tiếng của hai vợ chồng rất cao, nên đại bộ phận nếu có điều kiện đều nguyện ý cho tham ô một chút.

Muốn hỏi tại sao, vậy nguyên nhân lớn nhất chính là vì trận động đất trước đó.

Chuyện đó kết thúc, nhưng lại không có hoàn toàn kết thúc.

Khi tất cả các đơn đặt hàng đều được gửi đi trong thời gian quy định rồi, Giang Cảnh Du thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này những nơi gửi hàng trước nhất cũng đã nhận được hàng và cho phản hồi.

Khách hàng có rất nhiều người đều là mua về một lô nhỏ thử bán, nếu mà phản ứng tốt thì sẽ lại tăng thêm đơn hàng, nếu mà phản ứng không tốt thì có thể tuyên cáo kết thúc.

Một mẫu sản phẩm mới không có khả năng có thể chiếm lĩnh thị trường ngay lập tức, bởi vì còn có khá nhiều người không biết đây là cái gì, không biết nên ăn như thế nào, nên cần có hoạt động tuyên truyền thích hợp.

Ví dụ như là có một người đi dạo trong khu thương mại thấy thứ này, cũng không biết nó là cái gì, nên xem nhẹ luôn là rất bình thường.

Lúc bán hàng Giang Cảnh Du cũng nói thêm một ít biện pháp tuyên truyền.

Rượu thơm không sợ hẻm sâu, nhưng nếu mà ngõ nó nông hơn chút, hương rượu được truyền ra ngoài, việc làm ăn được nâng cao một bước, không tốt sao?

Có người không có tuyên truyền tốt, nên cứ vậy mà không gợn sóng yên lặng xuống. Nhưng có người lại khiến cho mọi người chú ý, ví dụ như Aix, anh ta đưa xúc xích đến khu thương mại, cũng làm như đám Giang Cảnh Du, làm xúc xích nướng. Với mùi hương ấy, không được bao lâu đã bán gần hết rồi.

Anh ta gọi điện thoại tới đặt hàng thêm, lập tức đã nâng số lượng lên gấp 10 lần đơn hàng cũ.

Còn có đơn đặt hàng của những xưởng trong nước, ví dụ như Lâm Văn Đạt của xưởng gốm sứ, anh ấy cũng đại biểu xưởng của bọn họ mà đặt một đơn hàng, cũng được gửi hàng đúng hạn, phản hồi nhận về rất không tồi.

Đều vui sướng hướng vinh.

Chỉ chớp mắt liền tới tháng 6.

Tháng 6, đám Triệu Kiến Quân tham gia kỳ thi cuối cùng, lấy được bằng tốt nghiệp cao trung, sau đó về nhà. Triệu Kiến Quân: "Chú ơi, chừng nào con báo danh tòng quân được? Con đã tốt nghiệp cao trung rồi." Trước kia chú đã nói là chờ tốt nghiệp xong mới bàn, hiện tại anh chàng đã gấp không chờ nổi.

Triệu Kiến Đan: "Chú ơi, vậy con thì sao?"

Cố Hướng Hằng nhìn Triệu Kiến Quân: "Con có rảnh, hãy tăng thêm việc rèn luyện, phương diện học tập cũng không thể bỏ dở, chờ mấy tháng nữa đi."

"Đan Đan, con thì trước hết đến trường làm trợ giảng một đoạn thời gian đi."

Chờ thêm mấy tháng nữa, thi đại học sẽ được khôi phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play