Đối mặt với sự kiên quyết của Trần Oánh, bằng mắt thường có thể thấy được nỗi bực bội của Cố Hướng Hưng, anh ta đứng dậy đi tới đi lui trước mặt bọn họ: "Tôi không biết cô đang kiên trì cái gì, tôi không phải chỉ là muốn có một đứa con theo họ tôi sao? Muốn như vậy cũng không chỉ một mình tôi, như nhà lão Lưu Đao không phải trừ đứa con gái đầu thì ba đứa sau đều theo họ ba à? Sao mà tới lượt tôi lại ngay cả một đứa cũng không được?"

"Về phần cô nói về sau tôi sẽ bất công, tôi sao sẽ bất công, Thiên Hữu cũng là con của tôi."

Chỉ là tuy anh ta nói như thế, nhưng mọi người bao gồm cả Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du đứng bên cạnh đều phát hiện anh ta có vẻ đang nghĩ một đằng nói một nẻo.

Nếu mà thật sự có cái tình huống ấy xuất hiện, anh ta chắc chắn sẽ càng yêu thương và quan tâm đứa con theo họ anh ta hơn.

Nếu mà để tình huống đó xảy ra rồi nói anh ta sẽ không bất công, vậy đã quá muộn.

Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du đều có thể đủ lý giải nỗi lo của Trần Oánh, đến lúc đó mấy đứa nhỏ có là anh em ruột thịt thì cũng rất khó tương thân tương ái.

Cố Hướng Hằng kéo Cố Hướng Hưng sang một bên: "Chuyện này anh sẽ đứng về phía em dâu, không phải trước kia chú cũng cảm thấy không sao cả à? Chú cảm thấy mấy đứa nhỏ theo họ ai cũng được mà."

Chuyện anh ta ở rể là đã được sự đồng ý của chính anh ta đấy.

Cố Hướng Hưng than thở: "Anh cả, đó là trước kia, bây giờ là bây giờ."

Anh ta cũng đè thấp giọng: "Trước kia là nhà mình nghèo không có cách nào rồi, vì sống sót có gì mà không thể đáp ứng? Nhưng mà bây giờ đã khác rồi nha, cuộc sống tốt hơn rồi, nhà ta đã không giống lúc trước nữa rồi."

Đôi mắt Cố Hướng Hằng sâu hút nhìn anh ta: "Làm người phải có lương tâm."

Cố Hướng Hưng nhìn anh cả ruột thịt của mình, thương tâm: "Anh cả, anh không cảm thấy chỉ có một nam đinh là cháu trai quá cô đơn sao? Một cây chẳng chống vững nhà, chính anh không muốn sinh, em sinh cũng họ Cố, như vậy không tốt sao?"

Cố Hướng Hằng trầm giọng: "Chủ tịch đã nói rồi, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời, trong mắt mày cũng chỉ có con trai sao? Với anh mày thì nam nữ bình đằng, về sau con trai có cái gì thì con gái cũng sẽ có cái đó, anh cho rằng mày đã sớm nên biết điểm này, ngày thường đồ mà anh chuẩn bị cho các cháu đều là hai phần như nhau."

Cái loại tư tưởng nam nữ bất bình đẳng này đã ăn sâu bén rễ trên mảnh đất này quá lâu rồi, nhiều năm qua đi như vầy, muốn yêu cầu mọi người không được phép trọng nam khinh nữ ngay lập tức thì quá khó với bọn họ.

Hoàn cảnh sinh hoạt của bọn họ từ nhỏ đến lớn đều là những việc như thế, muốn thay đổi, cần phải từ từ mà làm.

Tuy nói hiện tại nam nữ bình đẳng còn chưa hoàn toàn thực hiện, nhưng khi càng ngày càng nhiều phụ nữ được bước khỏi gia đình, có cương vị công tác, có thể độc lập mà sống, còn có lời kêu gọi của chủ tịch, địa vị của phụ nữ cũng không thấp nữa.

Chờ sau này khi chính sách con một được lên sân khấu, việc này càng thêm phổ biến, rất nhiều nhà chỉ có một đứa con gái, cái khái niệm truyền hương khói này mới cũng càng phai nhạt đi.

Ánh mắt Cố Hướng Hưng nhìn Cố Hướng Hằng như là đang nhìn thằng tửng nói điên nói khùng: "Vậy việc làm của anh về sau không giữ cho con trai à? Của cải nhà anh không truyền xuống cho con trai à?"

Cố Hướng Hằng: "Con gái cũng có thể lên nhận ca, công việc hiện tại của em dâu không phải cũng được nhận từ mẹ em ấy à?"

Cố Hướng Hưng không muốn nói chuyện với anh cả nữa, bước trở về, ngồi phịch xuống thật mạnh trên ghế.

Anh ta xem như đã rõ rồi, anh cả căn bản là không ủng hộ ý tưởng của anh ta, trước kia không ủng hộ, giờ đây cũng không ủng hộ.

Anh cả chính là một kẻ kỳ quái, còn không phải là khi trước từng được nhận chút ân huệ của nhà họ Trần à? Ngần ấy năm qua anh ta sống ở nhà họ Trần cũng đâu phải ăn không ngồi rồi, anh ta cũng làm rất nhiều.

Trừ bỏ mới đầu đúng là nhận tiếp tế của nhà họ Trần, còn về sau khi anh ta đã có được công việc tạm thời, anh ta đã có thể nuôi sống chính mình rồi.

Lại thêm sau đó nữa anh cả còn gửi tiền về, anh em bọn họ nhận trợ giúp từ nhà họ Trần cũng không nhiều đến vậy, không cần có gánh nặng tâm lý nặng nề đến thế.

Nếu như ba qua đời trễ hơn 2 năm thì hay rồi.

Nếu như ba lại qua đời trễ hơn 2 năm, anh ta cũng tới tuổi chiêu binh, vậy thì anh ta vào bộ đội sẽ không cần phiền não nên nuôi sống chính mình như thế nào nữa, cũng không cần phiền não rối rắm như hiện tại, muốn một đứa con theo họ mình còn bị phản đối nhiều đến vậy.

Anh ta có thể theo lệ bình thường cưới về một người vợ, con cái sinh hạ ra đều có thể theo họ anh ta.

Chỉ là đáng tiếc, không có nếu.

Ba khi đó đã không chống đỡ nổi nữa, ông có thể đưa anh cả vào bộ đội đã là dùng hết tất cả sức lực.

Nghĩ đến đó, Cố Hướng Hưng lui một bước: "Như vầy đi, đứa nhỏ này không theo họ tôi cũng được, chờ về sau Thiên Hữu nó có con rồi, đứa con trai thứ hai của nó theo họ tôi, cái này được rồi chứ?"

Anh ta nhìn Trần Oánh bên cạnh, gầm nhẹ: "Tôi đã lui bước rất nhiều rồi, nếu mà cô còn không đáp ứng, chúng ta cũng chỉ có thể ly hôn!"

Hai chữ ly hôn này vừa được nhổ ra khỏi miệng Cố Hướng Hưng đã làm thân thể Trần Oánh chấn động.

Cô ấy từng nghĩ tới hắn ta sẽ nói vậy, cũng từng nghĩ hắn ta sẽ không nói, nhưng bây giờ cái tình huống xấu nhất này đã xuất hiện.

Hắn ta thật sự từng suy xét ly hôn với mình.

Trần Oánh khiếp sợ lại khổ sở, hốc mắt đỏ hoe, trong cổ họng nhất thời như bị nhét bông, không nói nên lời.

Cố Hướng Hằng đứng dậy, nhìn Cố Hướng Hưng, giáng một cái tát vả cho hắn ta lảo đảo, trong mắt anh có thất vọng: "Mày có biết mình đang nói gì không? Mày xem hôn nhân là cái gì mà há mồm chính là ly hôn?"

Cái từ ấy, rất tổn thương cảm tình.

Có mấy lời nói ra khỏi miệng như nước tạt ra ngoài, nước đổ khó hốt mà, cũng như tổn thương đã gây nên cũng không thu về được.

Cố Hướng Hằng: "Mày bây giờ chỉ mong thống khoái nhất thời, nói ly hôn rồi mày có nghĩ tới về sau không? Hai đứa nhỏ làm sao đây? Em dâu làm sao đây hả?"

Cố Hướng Hưng trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng: "Cho nên nếu không phải bất đắc dĩ, em cũng không muốn ly hôn."

Hắn ta hít sâu một hơi: "Em không phải chỉ tùy tiện nói chơi, em suy nghĩ rất lâu rồi. Anh cả à, cuộc đời của em còn rất dài, chẳng lẽ em vẫn phải mang theo tâm thái nghẹn khuất này mà sống sao? Đây là kết quả mà em đã thận trọng suy xét rồi, nếu A Oánh thật sự không đáp ứng để đứa nhỏ trong bụng này theo họ em, vậy thì em muốn cháu nội em theo họ em cũng được đi chứ? Anh cả à, dù cho anh nói không nhận em, em cũng muốn nói như vậy."

"Bằng không thì em cực cực khổ khổ phấn đấu lâu đến vậy, có ý nghĩa gì chứ?"

"Em muốn có một đứa nhỏ, nó theo họ em, về sau chờ em già rồi, em sẽ đem tất những gì mình tích cóp được cho nó."

"A Oánh, em nhìn anh đi, em nói suy nghĩ của em đi, dù cho anh cả có ngăn cản, anh cũng sẽ không nghe đâu."

Trái tim Trần Oánh, lạnh lẽo cực.

Trước đó hắn ta còn gào bảo mình sẽ không bất công, nhưng nhìn lại câu hắn ta vừa mới nói hồi nãy đi, theo họ hắn ta rồi thì về sau sẽ đem tất cả của nả của hắn ta truyền cho, đây mới là những lời thật lòng của hắn!

Chỉ là nếu vậy, những đứa bé theo họ Trần của cô ấy sẽ thế nào? Chỉ được hai bàn tay trắng à?

Rõ ràng đều là con cái của hắn!

Càng nghĩ, Trần Oánh càng giận, giận đến cả người đều run rẩy lên.

Nếu cô ấy không đáp ứng, hắn ta tình nguyện ly hôn.

Ly hôn rồi, mình sẽ thành người phụ nữ bị chồng ghét bỏ không cần trong miệng mọi người, hai đứa nhỏ cũng sẽ không có ba, còn hắn ta? Hắn ta hiện tại có cương vị công tác chính thức, hắn ta ly hôn rồi, với tâm thái thế này thì chắc chắn sẽ tìm tiếp một ả rất nhanh thôi, với cái kiểu ấy đứa con do hắn và người mới sinh ra sẽ càng hợp tâm ý hắn hơn, vậy là ba đứa con của cô sẽ hoàn toàn không còn cha nữa.

Nghĩ đến đây rất có thể là kết quả sẽ xuất hiện, Trần Oánh không cam lòng nắm chặt tay.

Nếu cô ấy đáp ứng rồi, về sau nếu Thiên Hữu chỉ có một đứa con trai, vậy làm sao đây? Thiên Hữu sẽ đáp ứng sao?

Nội tâm Trần Oánh thiên nhân giao chiến hồi lâu, chung quy vẫn ôm suy nghĩ không muốn ba đứa con mất cha.

Cô ấy chỉ có thể cố nghĩ theo hướng tốt là: Sẽ không, Thiên Hữu sẽ sinh được không chỉ một đứa con trai, vậy thì mọi người đều sẽ vừa lòng.

Trần Oánh gian nan trả lời: "Được, tôi đáp ứng."

Cô ấy đáp ứng rồi, trên mặt Cố Hướng Hưng lộ nét vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Trần Oánh cũng trở nên nhu hòa lên: "A Oánh, anh biết em sẽ thông cảm cho anh mà."

Cố Hướng Hưng đã tính toán kỹ rồi, chờ về sau cha vợ mất rồi, cương vị công tác này của hắn sẽ giữ đó cho con trai nhận ca, chờ về sau hai vợ chồng bọn họ già rồi, cương vị của Trần Oánh sẽ để cháu trai cả mà con trai sinh nhận, còn cương vị của hắn ta thì vừa lúc có thể cho cháu nội hai.

Vậy thì đứa nào cũng có việc làm, ai cũng vui vẻ.

Mọi người đều vui.

Nhìn thấy hắn vui vẻ đến vậy, Trần Oánh co giật khóe môi, lộ ra một nụ cười, nhưng sức lực cả người lại như là bị cái gì rút đi sạch sẽ rồi ấy. Cô ấy ngồi trên ghế vô lực mà nhìn lên trần nhà, trong lòng cũng có chút mờ mịt, cô ấy đáp ứng rồi.

Cô ấy đáp ứng có đúng không?

Liệu về sau có hối hận hay không?

Trần Oánh cười khổ, nhìn về phía anh cả và chị dâu, nếu không có người anh cả và chị dâu có tiền đồ thế này mang đến tự tin cho hắn, cô tin tưởng chồng sẽ không có cái ý tưởng này.

Giống như hồi trước khi hắn vẫn còn là nhân viên tạm thời, anh cả và chị dâu đều ở dưới quê, bọn họ chỉ đi lại vào ngày lễ ngày tết, cũng chẳng thế nào khác người.

Khi ấy, cô ấy có thể tin tưởng bọn họ là người một nhà thân mật nhất.

Nhưng mà khi anh cả hắn được điều vào trong huyện, chị dâu cả cũng xây dựng lên nhà xưởng nhỏ ở dưới quê, rồi thiết lập nhà xưởng lớn, tay nắm quyền to, mà chồng vốn đang là nhân viên tạm cũng nhờ anh cả tìm quan hệ chuyển chính thức cho rồi nữa, thái độ của hắn dần dần thay đổi, đổi cho tới tận bây giờ, đưa ra cái ý tưởng để con theo họ hắn ta, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.

Hắn đã có cái tự tin ấy rồi.

Nếu anh cả và chị dâu vẫn ở dưới nông thôn, bọn họ hẳn là sẽ không có biến hóa như bây giờ nhỉ?

Hồi trước khi ba tuyển ra người được chọn để ở rể ấy, Trần Oánh có tới mấy người để lựa chọn lận. Ở rể đúng là có vẻ không có tiền đồ thật, nhưng mà khi đó nhiều người nghèo lắm, dưới nông thôn lại sinh nhiều, còn không nuôi sống nổi, người không cưới nổi vợ càng nhiều hơn.

Điều kiện nhà họ Trần còn được, cha mẹ là vợ chồng công nhân viên này, lại chỉ có một cô con gái một là cô ấy thôi.

Trong số các lựa chọn hồi đó, cô ấy nhìn trúng Cố Hướng Hưng đã cha mẹ song vong, tướng mạo cũng còn được.

Hắn nói muốn mang theo một cô em gái, cô ấy cũng cảm thấy không sao cả.

Sau khi kết hôn sinh con rồi, con yếu ớt hay bệnh, nhưng cũng có thể trị, cuộc sống có chút khúc chiết nhỏ, nhưng về tổng thể là vững vàng hạnh phúc.

Giờ đây cuộc sống càng ngày càng tốt, lại càng không dễ thỏa mãn.

Vì sao mọi chuyện lại thành như vậy?

Trần Oánh sờ sờ bụng của mình, lâm vào mê mang.

Có lẽ, có một số người, chỉ có thể chung cam khổ, không thể cùng phú quý.

Cố Hướng Hằng nhìn cái vẻ vui sướng kia của Cố Hướng Hưng, rất thất vọng.

Với đứa em trai này, anh không muốn quản nữa.

Về sau nó có thể làm được đến cái dạng gì, xem nỗ lực của chính nó đi, anh sẽ không giúp đỡ nó nữa, cũng sẽ không quản nó, nó có muốn dựa thế của anh, đấy cũng là việc không có khả năng.

Sau đó Giang Cảnh Du lén Cố Hướng Hưng đưa cho Trần Oánh một cọc tiền giấy: "Em còn đang có bầu đó, đừng có nghĩ nhiều chuyện không vui như vậy để rồi ảnh hưởng sức khỏe của mình. Ăn ngon uống tốt dưỡng thân thể, trước hết lo sinh con bình an cái đã, về sau thời gian còn dài, mình cứ nhìn từ từ. Em nếu có gặp phải khó khăn gì, chớ có quên anh chị, anh chị đứng về phía em, bọn chị cũng vĩnh viễn là bác cả và bác gái cả của anh em Thiên Hữu, tiếc là, em hai không phải người mà bọn chị nói gì sẽ nghe đó."

Nếu đổi lại là Giang Cảnh Du trong trường hợp này, cô mà đụng chuyện như này, cô sẽ ly hôn.

Cô không thể chịu đựng được cuộc hôn nhân thế này.

Nhưng Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui.

Cô không thể làm quyết định thay Trần Oánh.

Sau lưng em dâu còn có hai đứa nhỏ nữa.

Nếu cha mẹ ly hôn, thường sẽ ảnh hưởng rất nặng tới con cái.

Trong cuộc sống của mấy đứa nhỏ, hẳn là không có nhà ai là cha mẹ ly hôn.

Trần Oánh thấy mũi chua xót: "Chị dâu, em biết rồi."

"...... Cảm ơn chị dâu." Cô ấy thở dài một hơi: "Hy vọng chuyện này sẽ cứ vậy mà kết thúc."

Nếu không phải có anh cả và chị dâu cả đứng về phía mình, cô ấy không thể trực tiếp nói không đồng ý, cũng không thể có việc chồng chịu đưa ra cái lựa chọn chiết trung này.

Chuyện này nhìn thì xem như đã bình ổn xuống, chỉ là Giang Cảnh Du cảm thấy có khả năng sẽ còn có khúc chiết nữa.

"Nếu mà nó lại đổi ý nữa, em cũng không thấy kỳ quái." Điểm mấu chốt của thằng em này hơi bị thấp, việc nó lật lọng chẳng phải chuyện không có khả năng.

Đối với cách nói này của cô, Cố Hướng Hằng tán đồng, anh nhàn nhạt nói: "Tính tình nó có chút lạnh bạc, về sau cứ vậy đi."

Đối đãi với người đã giúp nó nhiều đến vậy, người này lại còn là người kết tóc hơn mười năm của nó nữa, vậy mà còn làm kiểu đó được, để người ngoài biết được sẽ chửi nó một câu vô lương tâm, sói mắt trắng.

Nếu có một ngày nó được đứng ở vị trí càng cao hơn, mà nhà bọn họ lại ở thế yếu, liệu nó sẽ làm điều tương tự hay không?

Sẽ.

Cho nên cứ như vậy đi.

Không lâu sau, ba chị em Giang Cảnh Du nhận được một phong thư khen ngợi, thư khen ngợi này là do hai bên cục đường sắt và nhà Tần Phiến hợp lực viết, kể lại sự tích anh dũng của ba chị em, tỏ lòng cảm tạ chân thành của họ với ba chị em.

Nhận được thư khen ngợi thế này là một việc rất vinh quang.

Có mấy người trước kia chưa từng nghe bọn họ nhắc đến việc này, giờ đột nhiên biết được rồi, bắt đầu nghị luận sôi nổi.

"Ba người còn từng gặp phải chuyện như thế à."

"Mấy người mua nhiều đồ về như vậy, tui còn tưởng là rất thuận lợi đó."

"Sao trước đó không có nghe ba người nói đến chuyện này?"

Chuyện này Giang Cảnh Du không có nói ra ngoài, Chương Học Tri cũng chỉ nói với mấy người giao hảo với mình.

Về phần Giang Cảnh Đằng thì anh ấy từng không ít lần kể về lữ đồ mạnh mẽ rộng lớn khi đi công tác, chẳng qua lần này bọn họ vừa đụng độ ăn trộm rồi lại là lũ buôn người, trải nghiệm xuất sắc như thế, khiến cho một bộ phận người hoài nghi: "Thật sự có xuất sắc đến vậy sao?"

"Bên ngoài thật sự nguy hiểm đến vậy sao?"

Bọn họ nửa tin nửa ngờ, kết quả giờ thấy được lá thư khen ngợi này, bọn họ mới chịu tin: "Thì ra là sự thật nha!"

Giang Cảnh Đằng bất đắc dĩ: "Đương nhiên là thật rồi, tui có cần thiết bịa ra lời nói dối như thế mà lừa mấy người à! Tui cũng không phải cái loại người ưa nói dối kia nha!"

Giang Cảnh Du nhân cơ hội chia sẻ một chút bí quyết phòng ngừa lừa dối khi đi ra bên ngoài với mọi người.

"Nếu mà mọi người đi xa nhà ấy, ngàn vạn đừng có phạm phải mấy sai lầm này, chứ không thì bất luận là tiền bạc vất vả tích cóp được hay là con cháu bị người trộm mất, đều là chuyện lớn có hối hận cũng không kịp."

Chuyện này lên men ở bên thôn Thượng Trang một đoạn thời gian khá dài, mà thời gian lên men càng dài, càng có thể làm mọi người ôm lòng cảnh giác nhất định với thế giới bên ngoài.

Giang Cảnh Du cũng vừa lòng với điểm này.

Trừ bỏ vụ này ra, sau khi bên Giang Cảnh Du bọn họ mua máy móc thiết bị về rồi, sản năng tăng cao hơn. Đơn đặt hàng của bọn họ vẫn luôn đang gia tăng, nhưng mà còn xa xa chưa có tới mức bão hòa thị trường.

Phải nắm chặt cơ hội để nâng mức độ nổi tiếng cao hơn, chiếm lĩnh thị trường, cho nên Giang Cảnh Du bắt đầu tính toán việc quảng cáo.

Giang Cảnh Du tiêu tiền làm một khung quảng cáo nho nhỏ cỡ miếng đậu hủ trên báo chí tỉnh thành.

Đừng có nhìn có miếng đậu hủ nhỏ không thu hút mấy nhé, vào cái thời này phàm là ai đặt báo về đọc đều rất cẩn thận, dù cho chỉ là một khung quảng cáo nhỏ, cơ hội được nhìn thấy cũng rất lớn, hơn nữa bởi vì con đường để nhận được tin tức bên ngoài có hạn, cho nên cái quần thể này cũng rất tập trung.

Hiện tại bọn họ chủ yếu là trải qui mô ở trong huyện, còn có ở trong thành phố nữa, nhưng phạm vi vẫn là nhỏ.

Nhưng nếu là quảng cáo ở báo tỉnh thành, vậy thì có thể phóng xạ ra toàn tỉnh.

Vì phần báo chí này, trong xưởng còn cố ý lắp đặt một bộ điện thoại.

Lúc này phí dụng để lắp đặt điện thoại cao cực kỳ, còn phải xếp hàng chạy quan hệ nữa kìa.

Chuyện này giao cho Cố Hướng Hằng.

Sự thật chứng minh, làm như vậy thật rất có dự kiến trước.

Sau khi quảng cáo được tung ra rồi, đơn đặt hàng bọn họ nhận được cứ như bổ nhào tới ấy.

Có nhiều chỗ là điện báo, có nhiều chỗ là điện thoại.

Hơn nữa gọi tới xin cố vấn, rất nhiều.

Nhân viên tiêu thụ của họ lúc trên báo vừa xuất hiện quảng cáo cũng mang báo theo kèm với hàng mẫu đến thị trường mới khai thác thị trường.

Về cơ bản mọi việc đều thuận lợi.

Dù cho Cung Tiêu Xã và tiệm cơm quốc doanh là đơn vị của quốc gia, tính tích cực không có lớn lắm, nhưng mà khi có người tới hỏi có hay không, nói không có nhiều lần cũng khó coi.

Hơn nữa sau khi ăn thử rồi, chính bọn họ cũng muốn mua.

Trừ bỏ mấy chỗ này ra, chính là những xưởng và đơn vị khác.

Phúc lợi cho các ngày hội ngày lễ này, khen thưởng cho công nhân này, lấy xúc xích của bọn họ đều không tồi.

Nếu mà còn muốn cho thêm vào thực đơn cho căn tin công nhân, vậy càng được hoan nghênh.

Hàng tồn kho dự trữ của bọn họ không được bao lâu đã thấy đáy.



Bọn họ không thể không tăng gia sản xuất, Giang Cảnh Du vung tay lên, quyết định khoách chiêu công nhân.

Đây là một việc lớn.

Bọn họ phải tuyển nhận công nhân, người của thôn mình, thôn khác, còn có cả ở huyện thành đều tới.

Người ở huyện thành cũng không phải là ai ai cũng có việc làm, có kha khá một bộ phận người vẫn chỉ là nhân viên tạm thời.

Xưởng Hảo Vị của bọn họ tuy rằng là ở dưới nông thôn, nhưng hiệu quả kinh tế và lợi ích khá tốt, phúc lợi đãi ngộ cũng tốt, dân trong huyện muốn tới cũng thuận tiện.

Người tới chen chúc nhốn nháo.

Phải nói là mỗi lần vừa báo tin chiêu công đều có rất nhiều người tới, mọi người đều quen rồi.

Vẫn cứ là kiểu cũ, ra đề rồi thi cử.

Việc làm yêu cầu cầm cán bút đều phải thi cử, không cần cầm cán bút cũng phải thi, chẳng qua nếu vậy thì phải thay đổi một phương thức thi khác, không phải dùng giấy bút tới thi, mà là sẽ khảo hạch làm việc thật tại hiện trường.

Làm việc vặt thì đi theo công nhân làm việc một lần, xem thử xem tay chân có nhanh nhẹn sạch sẽ hay không.

Cũng có người muốn đi cửa sau, ví dụ như Diệp Bình Sinh đây, ông bác này muốn đẩy một thằng con trai vào, nên cầu tình với Diệp Hồng Tú.

Diệp Hồng Tú rất bất đắc dĩ: "Cái chuyện nhận người này không phải do cháu ngoại gái của mày phụ trách, con bé chỉ là người ra quyết định, có người khác chuyên phụ trách cái phương diện này, nếu mà để cháu mày nhúng tay, vậy rõ ràng là đi cửa sau rồi. Mày về nhà biểu mấy đứa nó đi thi, thi xong rồi thì xem thành tích nói chuyện."

Diệp Bình Sinh dậm chân: "Ui, chị cả của em ơi, dù cho Cảnh Du nó không trực tiếp khảo hạch, nhưng mà nếu cháu nó biết đề thi thì lộ ra chút xíu cũng được mà, lại không cần con bé ra mặt khảo, thành tích đến lúc đó cũng thể diện, còn chặn miệng người khác được."

Diệp Hồng Tú cau mày: "Cháu ngoại gái của mày cũng không được coi đề thi, là người khác ra đề, hơn nữa còn là tới mấy người ra đề lận, để cháu mày đi coi, rồi sau đó thân thích của con bé thi được điểm cao, mày không sợ người khác biết đúng không?"

"Có phải là mày thấy cháu mày ngồi trên vị trí này quá nhẹ nhàng, cho nên muốn cho nó thêm chút khó khăn, để rồi một không cẩn thận bay mất cái chức xưởng trưởng này, rồi mày vui hen?"

"Đương nhiên không phải rồi chị!" Diệp Bình Sinh hít một hơi thật sâu: "Chị cả ơi, chị cũng không thể bội nhọ em nha, em hy vọng Cảnh Du có thể thật tốt, về sau càng ngày càng tốt, lời này tuyệt đối là thật tình!"

Bởi như thế thì bác ta mới có thể gà chó lên trời, cũng có thể ăn theo có cuộc sống tốt lành, giống như thôn của bác ta giờ đây càng ngày càng có sức phấn đấu lên, còn không phải là nhờ có chủ ý của cháu gái dẫn dắt?

Diệp Hồng Tú: "Nếu mà không phải, có một số việc không thể làm, mày còn không bằng kiếm thêm mấy cuốn sách, biểu mấy đứa nhà mày đọc học cho nhiều vô, quay đầu lại có thể thi được điểm cao chút xíu để mà vào xưởng."

Diệp Bình Sinh ủ rũ cụp đuôi: "Chị cả ơi, chị thiệt đúng là đủ Bao Công, đối với người nhà cũng thiết diện vô tư đến vậy."

Nói tới đây, bác ta không thể không hâm mộ mấy đứa nhỏ nhà chị cả.

Con trai lớn của chị ở trong xưởng, con dâu cả của chị cũng ở trong xưởng, mấy đứa nó đều là tự mình thi cử đậu vào, không cần lo lắng kẻ khác nói xấu.

Chỉ là con trai bác ta học tập không tốt, muốn thi đậu chức ngồi văn phòng khó lắm, mà mấy việc vặt khác nó còn không muốn làm, cảm thấy còn không bằng làm việc ở trong thôn, vì còn có thể lười biếng mà cuối năm tiền được chia cho cũng còn được.

Bác ta thất vọng đi về.

Lúc về tới nhà, nhìn ánh mắt chờ mong của ba đứa con trai, còn có con dâu, bác ta lắc lắc đầu.

Mọi người đều thất vọng rồi.

Trương Lục Hoa: "Cô cả ngay cả một người cũng không đáp ứng?"

Diệp Bình Sinh: "Cô mày nói đi thi đi, thi đậu là có thể đi vào, lũ chúng mày đứa nào đi thi?"

Lần này tuyển người hoặc là vào ngồi văn phòng, hoặc là làm công nhân làm việc phí sức, tiếp xúc với các nguyên liệu nấu ăn, thoạt nhìn chắc chắn không thể diện bằng làm văn phòng.

Trương Lục Hoa: ......

Cô ta còn chưa từng đi học, như này thi cử kiểu gì?

Về phần bảo đi làm việc phí sức...... Cô ta cũng không muốn phải rửa cá rửa thịt cả ngày, quá mệt mỏi.

Trương Lục Hoa bế con trai: "Không thì nhờ ông bà nội hỗ trợ nói giúp chút?"

Diệp Bình Sinh: "Mày nghĩ tao chưa nhờ à?"

Việc này có là ba mẹ của bác ta ra mặt cũng vô dụng, chị cả chính là một người cố chấp.

Có tiện lợi lớn đến vậy cũng không biết lôi kéo thân thích.

Đây chính là nhà mẹ đẻ của chị nha, nhà mẹ đẻ chị có tiền đồ, chị ở nhà chồng cũng càng có mặt mũi nha.

Lúc Diệp Bình Sinh tới Giang Nguyên Đồng đang ở bên trong nhà sau bình phong, thấy bác ta đi rồi, cụ mới đi ra khỏi phòng ngồi uống trà, chậm rì rì rót cho mình một ly trà, sau đó lại lấy ra vài hạt đậu phộng trong ngăn tủ phía dưới, chậm rì rì bóc ra, bỏ từng hạt đậu phộng vào trong miệng.

Ông già rồi.

Có rất nhiều chuyện ông sẽ không quản.

Con cháu có tiền đồ, ông chỉ cần ở yên lành không thêm phiền cho mấy đứa nhỏ là được.

Giống như chuyện vừa nãy, ông cụ đều mặc kệ.

Ông cụ biết vợ thằng ba có chừng mực, này không, đã đá về lại rồi đấy.

Vợ thằng ba như vầy cũng là bởi thẳng người, không sợ đắc tội người khác, mấy đứa con của nó có tiền đồ mà, nên dù cho thằng em nó có không vui trong bụng thì cũng không dám nhăn mặt với nó.

Nhìn thấy cha chồng ở bên trong này uống trà ăn đậu, Diệp Hồng Tú đi vào bếp một chuyến, lấy nửa chén đậu phộng rang ra đặt trước mặt Giang Nguyên Đồng: "Ba, ba thích ăn cũng đừng ăn quá nhiều."

Giang Nguyên Đồng mặt mày hớn hở: "Ba biết, hiểu trong lòng rồi."

Ăn xong một nắm đậu nhỏ rồi, Giang Nguyên Đồng dạo tới dạo lui đi ra ngoài tản bộ.

Trong tình huống bình thường, lộ tuyến tản bộ của ông đều có quy luật, hoặc là sẽ tản bộ đến trong xưởng, là tản bộ tới chân núi.

Dọc theo đường đi, người nhìn thấy ông đều sẽ chủ động tới chào hỏi ông.

Ai Giang Nguyên Đồng đều cười đáp lại hết.

Đây là biểu hiện cho sự hưng vượng của nhà ông ở trong thôn, bởi ai biểu cháu gái ông quá có tiền đồ, quá có năng lực, để ông già như ông cũng được thơm lây theo chứ.

Trên đường đi ông cụ thấy được Tống Ích, cậu Tống Ích này là thanh niên tri thức xuống nông thôn, cưới con gái nhà kế toán của thôn bọn họ, hiện tại cậu ta cũng làm việc ở trong xưởng. Cậu này cũng là người có năng lực, đi vào phòng tiêu thụ làm, nghe nói biểu hiện rất tốt.

Nếu có thể trở về, Giang Nguyên Đồng cảm thấy khả năng cậu ta trở về không cao lắm, bởi sau khi về rồi còn phải lần nữa kiếm nhà máy xin vô làm, vậy là tương đương với làm lại từ đầu, thế thì nào có nhẹ nhàng bằng ở lại đây có căn cơ đánh xuống nhiều năm chứ. Còn cái nữa là vợ với con cậu ta đều ở bên này.

Tống Ích nhìn thấy Giang Nguyên Đồng, bèn chủ động chào hỏi, sau đó bước chân vội vàng rời đi.

Anh ấy là nhân viên tiêu thụ, thu nhập của dân tiêu thụ là trừ bỏ lương cơ bản còn có trích phần trăm hàng tiêu thụ.

Anh ấy phải nắm chặt thời gian, thừa cỗ gió đông này bán nhiều thêm một chút, như vậy thì trích phần trăm có thể nhận được vào tháng sau sẽ càng khả quan hơn.

Nếu Tống Ích mà biết được ý tưởng của Giang Nguyên Đồng, anh ấy sẽ phụ họa ngay.

Anh ấy có thể thực hiện giá trị cuộc đời mình ở chỗ này, nếu mà về nguyên quán, anh ấy có thể vào xưởng được hay không còn chưa chắc đâu.

Nên đặt lên bàn cân mà so sánh đối lập, tất nhiên liền biết nên lấy hay bỏ.

Sau khi gặp được Tống Ích rồi, Giang Nguyên Đồng lại gặp được cháu nội của mình.

Giang Cảnh Đằng nhìn thấy ông nội thì từ xa xa chào một tiếng, rồi cũng bước nhanh rời đi.

Hiện tại Giang Cảnh Đằng cũng đã điều tới bên thị trường tiêu thụ rồi, làm như cá gặp nước, nghe nói công trạng còn xếp hạng đệ nhất đấy. Những nơi anh ấy đi cũng nhiều, ông cụ thấy đống vé xe trong nhà cháu nội rồi, một xấp dày thiệt dày.

Anh ấy vốn dĩ đã mồm mép nhanh nhẹn, nên làm ở đây cũng coi như là bổ sung cho nhau tăng thêm sức mạnh đi.

Hiện tại phòng thị trường tiêu thụ đã thành lựa chọn đầu tiên cho tất cả đám người dám đánh dám đua, thu nhập của nhân viên phòng này khá linh hoạt, thành tích càng tốt thu nhập càng cao, còn những phòng khác đại đa số chỉ lãnh lương cứng, trừ phi mi có bản lĩnh đi nghiên cứu phát minh, nếu nghiên cứu phát minh thành công thì tiền thưởng nhận được cũng rất khả quan, cơ mà bình thường loại này đều không làm được.

Giang Nguyên Đồng tiếp tục đi về phía trước, dọc đường có thể nhìn thấy nhân viên bận bận rộn rộn, vừa vặn gặp được xe vận tải lớn chở hàng đi ra của trong xưởng, đằng sau thùng xe chứa tràn đầy, ông cụ nhìn thử bao bì đóng gói trong xe vận tải, chúng về cơ bản đều là xúc xích.

Xúc xích ngon miệng, giá cả cũng không đắt, mọi người thích mới là bình thường.

Rất mau, xe vận tải liền rời khỏi phạm vi tầm mắt ông cụ.

Tiếp tục tản bộ, dọc đường ngay cả một chỗ xóc nảy lớn cũng không có.

Con đường này bọn họ đã tu sửa, nếu có hư hao sẽ tu bổ kịp thời, nên xe vận tải đi thẳng đường không gập ghềnh.

Không được bao lâu, ông cụ lại gặp được những người thôn khác tới đưa hàng.

Giang Nguyên Đồng nhận ra được, đây là phó đội trưởng của đại đội sản xuất Cổ Mộc, họ tới đưa lương thực.

Phó đội trưởng kia nhìn thấy Giang Nguyên Đồng thì cười gật gật đầu, sau đó tiếp tục kéo đoàn xe vận chuyển hàng hóa vào trong xưởng.

Giang Nguyên Đồng nhìn thoáng qua, có tới tận mấy xe, trên cơ bản là các loại đậu, chúng cũng là nguyên vật liệu làm xúc xích.

Lại đi về phía trước, ông cụ thấy được rất nhiều người đang rửa sạch thịt cá, mùi trên sân không dễ ngửi lắm. Đám thịt cá kia được xử lý sạch sẽ rồi sẽ được đưa vào máy đánh nát.

Mọi người ai lo việc người nấy.

Trời tối xuống sẽ còn có vài người lưu lại tăng ca, tăng ca sẽ có tiền lương tăng ca.

Thật tốt a.

Giang Nguyên Đồng dạo qua một vòng, chậm rì rì trở về nhà.

Lúc này, đám Giang Cảnh Du lại không thể hội được cái loại tư vị nhàn nhã ấy, mà đang vững lòng bắt đầu hành động.

Trận động đất Đường Sơn khiếp sợ trong ngoài nước, không còn xa nữa.

Quốc gia của bọn họ diện tích lãnh thổ mở mang, cơ hồ mỗi năm đều sẽ có tai họa xảy ra ở vài địa phương, nhưng có một vài lần lại phá lệ nghiêm trọng, ví dụ như... động đất Đường Sơn.

Hai vợ chồng Giang Cảnh Du đều không phải người sinh ra ở niên đại này, nên ký ức của họ với vài chuyện không phải rõ ràng đến vậy, nhưng họ lại nhớ cực rõ sự kiện này.

Có cơ hội trở lại quá khứ, nếu không nhắc nhở, trong lòng khó an.

Trận động đất này xảy ra lúc 3 giờ 42 phút, ngày 28 tháng 7 năm 1976.

Là trận động đất mạnh 7.8 độ Richter.

Sau động đất, Đường Sơn đã trở thành phế tích, có hơn 240.000 người đã tử vong, hơn 160.000 người trọng thương trong vụ động đất này. Nhân số tử vong vì vụ động đất này nhiều xếp hạng thứ 2 trong lịch sử động đất thế kỷ 20, tổn thất kinh tế trực tiếp đạt tới trên 3 tỉ nhân dân tệ, thảm thiết tới cực điểm.

Từ khi tiến vào năm 1976, hai vợ chồng họ đã bắt đầu nghĩ xem nên làm sao để tránh đi sự đặc thù của mình mà nhắc nhở chuyện này.

Bọn họ cần có một lý do có thể khiến người khác tin tưởng, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng trước tiên.

Nếu không phải động đất xảy ra lúc đêm khuya, mọi người lại không hề phòng bị, tổn thất sẽ không thảm trọng đến vậy.

Dù cho không thể làm mọi người đều tin tưởng, nhưng có thể nhắc nhở thêm được một người, có lẽ có thể cứu vớt thêm được một gia đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play