Thấy được Vương Bằng Phi bước ra từ trong đám đông, Hứa Tứ Thu sửng sốt một chút: "Bằng Phi, sao con lại ở chỗ này?"

Vương Bằng Phi nhìn thoáng qua Vương Gia Bảo ở dưới đất: "Con đi ra mua chút đồ vật, nhìn thấy bên này có đông người vây quanh như này bèn tới đây coi thử."

Ánh mắt anh ta nhìn Vương Gia Bảo có chút phức tạp, chẳng qua anh ta cũng không có làm cái gì hết, cho nên khi đưa mắt thoáng nhìn thấy công an tới, ổn định tâm thần lại, tự an ủi mình không cần sợ hãi: "Thím hai, nếu không thì để con bế em qua đó giúp thím đi."

"Không cần." Hứa Tứ Thu không muốn buông tay, hiện tại để cho bất kỳ ai khác bế con mình bác ta đều không yên tâm.

Bọn họ cùng đi Cục Công An.

Lúc này Vương Gia Bảo cũng tỉnh lại, ôm lấy mẹ không muốn buông tay, sau đó nhóc bị hỏi việc đã xảy ra: "Con có biết người đàn ông này không?"

Tên đàn ông kia bị Hứa Tứ Thu tẩn cho một trận, mặt còn có chút sưng đỏ, nhưng vẫn còn có thể nhìn ra được là ai.

Vương Gia Bảo ngây thơ vô tội mười phần: "Dạ biết, đây là chú cho con kẹo ăn, chú ấy nói chú dẫn con đi lấy nhiều kẹo hơn, sau đó, sau đó con liền ngủ rồi."

Ui trời, làm Hứa Tứ Thu tức ngã ngửa, nhéo lấy lỗ tai cậu nhóc không bỏ, rống giận: "Bộ trong nhà không cho con ăn kẹo hay sao! Con muốn đi theo một kẻ xa lạ, có biết gã là kẻ buôn người hay không?! Mang con đi rồi, về sau ba mẹ không tìm được con nữa, con cũng không tìm được ba mẹ nữa!"

Bị những lời lạnh lùng sắc bén này của mẹ dọa, Vương Gia Bảo sợ tới mức chảy nước mắt. Bởi vì đây là đứa con trai mong rất nhiều năm mới có được, hai vợ chồng đều cưng chiều, đem con nuôi đến ngây thơ đơn thuần, cho một viên kẹo lừa một phát là đi theo rồi.

Vương Gia Bảo vừa khóc vừa nấc: "Chú ấy nói là bạn của ba, chú cũng biết tên của ba, con mới đi theo chú đó."

Hứa Tứ Thu: "Tên ba của con thì cứ đi theo sau lưng con hỏi một phát chẳng phải biết ngay à? Đó lại chẳng phải là bí mật gì! Cái thằng đó nói là bạn của ba con là con đi theo liền rồi, lần tới tìm thằng nào tới nói là ba của con, có phải chỉ cần có kẹo là con cũng đi theo luôn hay không?!"

Người xưa giờ không nỡ đánh con, giờ là "bạch bạch" không dứt bên tai.

Mông Vương Gia Bảo đau lắm, oa oa khóc lớn: "Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

"Đừng đánh mà, con đau!"

"Hu hu hu!"

Đứa bé này xác thật là hơi bị đơn thuần quá rồi, Giang Cảnh Du nghe xong, quyết định sau khi về nhà cũng phải dạy dỗ hai đứa nhỏ trong nhà, đề cao lòng cảnh giác cho mấy đứa.

Công an đã biết được quá trình cậu bé bị mang đi, sau đó chính là Giang Cảnh Du là làm sao phát hiện ra được. Hứa Tứ Thu nghe thấy cô nói là vừa lúc đi ngang qua nhận ra được đứa bé này, sau đó phát hiện không quen biết tên đàn ông kia, thế mới ngăn cản lại.

Hứa Tứ Thu nghe mà tim đập bùm bùm, nếu hôm nay Giang Cảnh Du không có tới Cung Tiêu Xã, cũng không có vừa lúc quay đầu lại nhìn, con trai của bác ta đã bị mang đi rồi. Hứa Tứ Thu chỉ được đứa con trai như vầy thôi, đây là muốn mạng của bác ta á!

Bác ta trực tiếp quỳ xuống muốn dập đầu cho Giang Cảnh Du, đây ân nhân cứu mạng của bác ta. Trước lúc bác ta quỳ xuống, Giang Cảnh Du đã kéo bác ta đứng dậy: "Con cũng không có làm cái gì, không cần như vậy."

Hứa Tứ Thu khăng khăng cần phải vậy: "Nếu không nhờ có con, cũng không biết thằng nhỏ không lòng dạ này sẽ bị đưa đến chỗ nào đâu, Gia Bảo, tới dập đầu lạy dì đi."

Giang Cảnh Du cản lại, Hứa Tứ Thu không quỳ xuống được, bèn kêu Vương Bằng Phi: "Bằng Phi, con cũng tới đây, để em con nói cảm ơn với cổ đi nè."

Vương Bằng Phi ở bên cạnh vẫn luôn không hé răng, nghe thấy bác ta nói như thế mới trả lời: "Đúng vậy, lúc này ít nhiều nhờ có cô."

Biết chuyện này là cô ngăn lại, Vương Bằng Phi cũng không biết tư vị trong lòng mình là như thế nào nữa.

Người này, vốn dĩ nên là vợ của anh ta, là người yêu của anh ta.

Hiện tại cô ấy đã là xưởng trưởng, anh ta vẫn chỉ là một cán sự nhỏ bình bình thường thường trong xưởng thực phẩm.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao rất lâu rồi anh ta không có về lại thôn Thượng Trang, bởi vì anh ta không muốn về nhìn thấy mấy cái này, không muốn biết xưởng Hảo Vị tốt cỡ nào, nói cho anh ta biết rằng chính mình khi trước đã lựa chọn điều ngu xuẩn gì.

Hiện tại nghĩ đến, cũng không biết vì sao chính mình lúc trước sẽ bị ma quỷ ám ảnh, cảm thấy Giang Kiều sẽ càng nói chuyện được, càng có đề tài chung, càng thích hợp để kết thành bạn lữ hơn cô ấy nữa.

Nếu lúc ấy không có quen biết Giang Kiều thì tốt rồi, bởi nếu vậy anh ta và cô sẽ trở thành vợ chồng.

Bằng vào quan hệ với cô, hiện tại anh ta kém nhất hẳn cũng là chủ nhiệm.

Chỉ là đáng tiếc, không có nếu.

Hết thảy đều là bọt nước, anh ta vẫn là phải làm một cán sự nhỏ bình bình thường thường ở xưởng thực phẩm, cần cù chăm chỉ, không biết khi nào mới có thể thăng thêm một bậc nữa.

Chính là cái chức vị cán sự nhỏ này cũng là do anh ta phí không ít công phu mới được đến đó.

Hiện tại Giang Cảnh Du lại trời xui đất khiến làm hư chuyện tốt của anh ta, nếu cô không có phát hiện, không có xen vào việc của người khác, vậy thì Vương Gia Bảo sẽ không còn nữa, vậy là anh ta sẽ lại là nam đinh duy nhất của lứa này nhà mình rồi.

Anh ta tuy không cần cương vị kia của chú hai để vào thành nữa, nhưng công việc của chú ấy còn có thể cho Giang Kiều, vậy là cô cũng có thể thành công nhân chính thức.

Gia đình nào mà là vợ chồng công nhân viên chính thức, cuộc sống sẽ càng nhẹ nhàng hơn.

Chỉ tiếc......

Nghĩ đến đó, Vương Bằng Phi có chút hậm hực, sau đó biến thành hãi hùng khiếp vía, bởi vì Giang Cảnh Du đã mở miệng nói chuyện, cô nói: "Chuyện Vương Gia Bảo bị lũ buôn người ôm đi này, có phải anh biết nội tình gì hay không hả? Vừa nãy tôi nhìn thấy anh đứng sau đám đông nhìn, có vẻ như chẳng hề có chút ngoài ý muốn nào ấy. Tôi nhớ rõ là hôm nay anh hẳn là phải đi làm nhỉ? Hơn nữa, nếu Vương Gia Bảo bị lũ buôn người hốt đi, anh phải vui vẻ rồi."

Lời này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm Hứa Tứ Thu, và cả công an nữa.

Dù cho Giang Cảnh Du có phát hiện Vương Bằng Phi có chút không đúng đi nữa, nhưng cô cũng không có nhiều thủ đoạn để đi thẩm tra ra được, nên vẫn là phải giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp mới được.

Huống hồ, cô chỉ là nói ra tình huống cụ thể mà cô thấy mà thôi.

Dưới tình huống đột ngột không kịp phòng bị, sắc mặt Vương Bằng Phi bất ngờ thay đổi, sau đó gã đàn ông này bực bội, dùng tức giận để che giấu nỗi lòng kinh hãi, trầm giọng quát: "Tôi không biết vì sao cô lại nói như vậy, nhằm vào tôi đến vậy, dù cho trước kia chúng ta có chút việc không thoải mái, vậy cũng không nên tạt nước bẩn cho tôi ngay lúc này! Đây là con trai của chú ruột tôi, là em trai duy nhất của tôi!"

Lời này anh ta nói đến đúng lý hợp tình, bởi vì anh ta thiệt đúng là chưa làm cái gì cả, chỉ là nhìn thấy được nhưng không có ngăn cản thôi.

Không, thật ra thì anh ta chưa thấy cái gì hết.

Anh ta không thẹn với lương tâm!

Giang Cảnh Du: "Việc này chẳng liên quan gì đến việc chúng ta có việc không thoải mái, tôi chỉ là cảm thấy kỳ quái thôi, anh không cảm thấy vậy sao?"

Vương Bằng Phi: "Đó là bởi vì trước lúc tới tôi có nghe được người khác kể lại vụ việc."

Anh ta giải thích thế, chỉ là chuyện về đám buôn người không thể sơ sài qua loa, nên công an hỏi càng cẩn thận hơn chút, cũng hỏi hành trình của anh ta hôm nay, hỏi anh ta đi những chỗ nào, gặp những ai, bọn họ đều phải thẩm tra đối chiếu hết.

Cái gã buôn người kia đi vào huyện thành của bọn họ lúc nào cũng còn chưa xác định được, hắn ta có thể biết được tin tức lẻ tẻ của gia đình Vương Gia Bảo, vậy chắc chắn là có điều tra nghiên cứu địa hình và thông tin trước rồi, hẳn không phải mới tới hôm nay.

Bị công an hỏi như thế, sắc mặt Vương Bằng Phi xanh mét rồi, lúc rời khỏi Cục Công An còn phẫn nộ trừng mắt liếc Giang Cảnh Du một cái rồi mới đi, lưu lại đám Hứa Tứ Thu.

Hứa Tứ Thu cùng đi phía sau với Giang Cảnh Du: "Đại đội trưởng ơi, con cảm thấy vụ này thiệt có liên quan tới nó sao? Vì sao nó phải làm như vậy chứ?"

Hứa Tứ Thu thiệt không nghĩ ra được, bác ta rất tín nhiệm Giang Cảnh Du, bởi đây là một người rất có năng lực, cô kiểu gì cũng không thể vì chút chuyện nhiều năm về trước kia mà cố ý nói thế để trả thù chứ?

Có khả năng, nhưng mà không nhiều lắm, rốt cuộc cũng đã qua nhiều năm vậy rồi, hơn nữa cô còn sống tốt đến vậy, trước giờ cũng vẫn luôn không làm gì nhằm vào nhà họ Vương. Thiệt sự, nếu mà có tâm tư trả thù, vậy thì cái hồi cháu trai làm thủ tục dời hộ khẩu để chuyển sang cương vị chính thức gian lận chút là đủ để xả giận một hơi cho đã, chứ sẽ không kéo dài tới lúc này. Hiện tại cô công thành danh toại, càng không thể nhằm vào loại chuyện lớn này.

Bởi vậy tuy rằng cảm thấy cháu trai sẽ không làm chuyện đó, nhưng bác ta vẫn cứ nửa tin nửa ngờ: "Hiện tại nó đã có việc làm, hơn nữa còn là một cán sự nữa, nhà cũng đã mua được nhà cửa ở trong thành, dời hộ khẩu tới đây luôn rồi, làm vậy thì nó có được chỗ tốt gì?"

Hứa Tứ Thu lẩm bẩm: "Nó mới vào thành có bao nhiêu năm mà đã mua được nhà, còn nhà tụi tui qua rất lâu mới có được nhà ở phân phối cho mà ở, nó còn trẻ tuổi thế đã mang theo cả nhà tới đây, nói ra có ai nói nó không có năng lực chứ?"

Cho nên là bác ta thật sự không hiểu nổi, sao mà nó có thể nhẫn tâm mà tiễn đi đứa em trai duy nhất của nó chứ?

Giang Cảnh Du: "Vậy thím nghĩ chút xem, nếu con trai thím mà bị lũ buôn người hốt đi thiệt, vậy sẽ thế nào đây?"

Sẽ thế nào?

Hứa Tứ Thu chợt rùng mình, sau đó chém đinh chặt sắt nói: "Tui sẽ đi tìm nó, tui nhất định sẽ tìm con trai của tui về!"

Lũ buôn người kia bắt cóc bé trai trên cơ bản đều là bán cho mấy nhà không có con trai để làm con trai nhà họ.

Về phương diện sinh mệnh thì vẫn là khá an toàn.

Giang Cảnh Du: "Sau đó thì sao?"

Hứa Tứ Thu mờ mịt: "Sau đó cái gì?"

"Con là nói thím không tìm được? Vậy thím sẽ vẫn mãi tìm, chỉ cần thím còn sống, thím sẽ không từ bỏ."

Giang Cảnh Du: "Nếu vẫn mãi không tìm thấy, vậy cương vị công tác này của nhà thím về sau sẽ cho ai?"

Hứa Tứ Thu nghẹn lời.

Con trai vẫn còn thì chắc chắn là cho nó, nếu con trai không còn...... Bác ta nghĩ đến việc chồng trước kia có nói muốn đưa cương vị cho cháu trai.

Sắc mặt bác ta trắng xanh: "Không thể nào, nó cũng đã có công việc rồi, chẳng lẽ là cho vợ nó?"

Bác ta tình nguyện cho con gái của mình!

Giang Cảnh Du nghĩ tới Vương Bằng Phi ở trong sách là trước khi cải cách mở cửa đã vào xưởng thực phẩm rồi, anh ta nhận ca thay thế vị trí của chú hai mình, về phần vì sao lại nhận ca, cụ thể đã xảy ra cái gì, cô cũng không biết. Hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy có nghi vấn, chú hai Vương cũng không có già cả, còn xa xa chưa đến cái tuổi về hưu để hậu bối nhận ca, vì sao Vương Bằng Phi sẽ đi qua nhận ca?

Giang Kiều cũng không hiểu nổi.

Năm nay vốn dĩ nên là lúc ông chú hai Vương Cao Thành này xảy ra việc ngoài ý muốn, sau đó vào bệnh viện, rồi vào khoảnh khắc hấp hối để cháu trai nhận ca, kết quả thì sao? Ổng căn bản là không xảy ra chuyện gì hết, xảy ra ngoài ý muốn chính là người khác.

Cái đó cũng thôi đi, còn có một chuyện lớn khác.

Đó chính là cục cưng nhà ông chú đó bị lũ buôn người bắt cóc, may mắn là nửa đường bị người phát hiện, cứu về được.

Người cứu thằng nhỏ còn là người quen cũ nữa, chính là Giang Cảnh Du.

Hơn nữa, chị ta hình như còn hoài nghi trong chuyện này có bút tích của Vương Bằng Phi. Lúc nghe được vụ này cô ta còn kinh ngạc, vì sao sẽ còn có bút tích của chồng cô ta được?

Sau đó cô ta như chém đinh chặt sắt mà trả lời người tò mò: "Đây chắc chắn là bôi nhọ! Anh ấy không có khả năng làm chuyện như thế!"

Về cái gã buôn người kia thì có bên công an tiếp nhận rồi, chỉ là không biết có thể tìm ra được đồng lõa của gã, cũng tìm ra được mấy đứa bé khác hay không, còn có là... liệu Vương Bằng Phi có nhúng tay hay không.

Cố Hướng Hằng an ủi: "Anh cũng đã nhờ bạn bè chú ý nhiều hơn, nếu trong này có bút tích của hắn ta, nhất định có thể bắt hắn ta được."

Chỉ hy vọng như thế.

Chuyện về bọn buôn người không phải có thể có kết quả trong ngày một ngày hai, trước lúc có kết quả, là sinh nhật của Giang Nguyên Đồng, ông đã 66 tuổi rồi.

Các cụ khi đến tuổi rồi, cuộc đời chính là đang trong trạng thái đếm ngược.

Cuộc sống càng ngày càng tốt, hôm nay ăn sinh nhật, mọi người đều quyết định ở trong nhà tổ chức tiệc một lần.

Mọi người phân công nhau chuẩn bị, ví dụ như:

Giang Cảnh Đằng thì nói muốn chuẩn bị một bộ quần áo mới cho ông nội.

Giang Cảnh Du thì nói muốn làm một cái bánh kem to, còn có đào mừng thọ.

Diệp Hồng Tú thì làm cho ông cụ 2 đôi giày.

Giang Minh Trí thì chuẩn bị một chiếc ghế nằm mới cho ba mình, thoải mái hơn cái cũ kia nhiều.

Là con trai phụng dưỡng ông cụ, phải chúc thọ cho ba, Giang Minh Tông biết rồi thì tự hỏi một chút, lâm vào rối rắm, sau đó Giang Nhược Thư biết được, anh ấy đại diện phòng lớn tặng một con gà và 2 cân thịt heo tới.

Bên bác hai thì biết được từ bên chỗ bác cả, tặng 2 con cá tới, còn có 2 cân trứng gà.

Đối với thằng con thứ 2 này, từ khi Giang Kiều với Vương Bằng Phi ở bên nhau là Giang Nguyên Đồng đã lạnh lòng với nó rồi, có tới cũng coi như không khí, đồ tặng tới cứ chiếu đó mà nhận, nhưng mấy cái khác thì cũng đừng có nghĩ.

Trước lúc Cố Hướng Hằng lên huyện thành và Giang Cảnh Du đảm nhiệm chức xưởng trưởng, quan hệ giữa hai nhà chỉ giới hạn trong mỗi quý bác ta sẽ đưa lương thực đến cho Giang Nguyên Đồng, nhưng mà chờ sau khi bọn họ có năng lực rồi, bọn họ lại muốn chữa trị quan hệ.

Hy vọng hai vợ chồng bọn họ có thể giúp đỡ hai đứa con trai nhà họ.

Hai cái đứa kia bị Chu Đông Mai cưng chiều quá mức, có chút bá đạo, học cũng chẳng chịu học cho đàng hoàng, về nhà trồng trọt đã sớm vứt hết tất cả những gì mình học khi trước, ngay cả đợt thi cho nhóm đầu tiên vào xưởng cũng không vào được. Chu Đông Mai khi ấy còn tưởng là Giang Cảnh Du động tay động chân, thẳng đến sau này khi đáp án bị dán ra bên ngoài, nhìn thấy điểm số rồi, lúc ấy bác ta mới nuốt xuống một hơi này.

Không phải mỗi một người công nhân đều cần phải có văn hóa, nhưng mấy người không yêu cầu có văn hóa kia lại đều thân thể khỏe mạnh, cần lao và biết giữ vệ sinh là cần thiết.

Hai đứa con trai nhà Giang Minh Bình là bị kẹt lại ở chỗ cần lao kia.

Vào hôm sinh nhật Giang Nguyên Đồng, nhà họ Giang náo nhiệt mười phần. Đây là gia yến nhà bọn họ, nhưng cũng có những người khác tới mừng thọ cho Giang Nguyên Đồng, nói vài câu chúc mừng vui vẻ.

Bối phận ông cụ cao, cách làm người cũng tốt, hiện tại cả nhà bọn họ đều có tiền đồ, vậy thì càng không thể thiếu người tới làm thân.

Mới sáng sớm Giang Nguyên Đồng đã thay vào bộ quần áo mà cháu nội làm cho mình, ngồi trên vị trí chủ xị, sống lưng thẳng thắn, thoạt nhìn rất có tinh thần.

Có mấy người tuổi lớn cỡ tầm tầm ông cụ, nhìn thấy ông, nhìn nhìn lại chính mình, hâm mộ đến nói cũng nói không nên lời.

"Lão Giang, ông thật là người có phúc."

"Con cháu hiếu thuận, có phúc nha."

"Về sau còn có cuộc sống tốt hơn nữa."

Có vài lúc ấy à, cái gọi là mệnh này chính là khó nói vậy đấy. Có vài người ấy à, ngậm muỗng vàng sinh ra, thời thiếu niên qua ngày lành, trung niên gặp nạn, nhưng cũng không ảnh hưởng người ta cưới vợ sinh con, già rồi già rồi, con cháu lại tiền đồ, giờ ăn sinh nhật, trông y chang ông địa chủ hồi xưa ấy.

Những lời hâm mộ chúc mừng, còn có mấy câu ghen ghét kia nữa, Giang Nguyên Đồng đều chiếu đơn nhận hết.

Đồ đạc mà đám con cháu chuẩn bị cho ông cụ cũng chiếu đơn thu hết.

Chương Học Tri cũng chuẩn bị quà cho ông ngoại, Trịnh Nhạc Anh cũng vậy.

Hai người họ được ông ngoại chăm sóc không ít, hồi mới tới chỗ này đều là bởi vì còn một người ông ngoại như vậy, cuộc sống của họ mới có thể thoải mái đến vậy.

Còn ông ngoại ở đây thì không có gì để nói, nhưng nếu ông ngoại không còn nữa, người họ phải cậy nhờ là cậu.

Nghĩ chút xem, nếu khi trước không có ông ngoại ở đây, chỉ riêng việc bọn họ có 3 người cậu đã chia nhà ở riêng này, nội cái vụ ở chung thế nào cũng phải đau đầu rồi.

Đồ ăn rất phong phú, gà hầm nấm này, cá hấp, cá kho, tôm bóc vỏ chưng trứng gà, xương sườn om, thịt khô xào tam tiên*, rau xào tóp mỡ, thịt viên tứ hỉ, canh xương hầm rong biển, tổng cộng là 9 món, gom cái ý trường trường cửu cửu.

*: tam tiên đây là tổ hợp ba loại rau củ tươi ngon bất kỳ, tùy ý thích và rau củ sẵn có.

Ui chao, còn phong phú hơn ăn tết.

Qua được mấy ngày, vụ án mẹ mìn ồn ào ra khi trước cũng đã có kết quả.

Lần này có 3 kẻ buôn người tới đây.

Mới đầu tên đàn ông kia không muốn bị cạy miệng ra, sau lại mới khai ra đồng lõa của hắn ta. Cứ điểm tạm thời của bọn chúng đã bị tìm ra, cứu được những đứa bé khác.

Đều là bé trai.

Công an cũng nhớ kỹ cuộc tranh chấp nhỏ giữa Giang Cảnh Du và Vương Bằng Phi ở cục cảnh sát, hỏi bọn buôn người có quen biết Vương Bằng Phi hay không, bọn buôn người cho đáp án phủ định: "Tui không có quen biết người này, cũng chưa từng gặp qua."

Về phần tại sao sẽ theo dõi Vương Gia Bảo, thuần túy là bởi cậu bé được nuôi rất tốt, trắng trẻo non nớt, nhìn thôi đã làm người ta thích.

Đấy là mặt hàng tốt không lo bán.

Là trong một lần ngẫu nhiên gặp được, gã ta liền đi theo sau mông cậu bé, hỏi thăm chút là biết được một ít tin tức của nhà cậu bé.

Rốt cuộc thì muốn bắt cóc con nít, biết được chút tình huống về cha mẹ tụi nó cũng có thể để mấy đứa nó đi theo bọn họ dễ dàng hơn.

Như là Vương Gia Bảo đấy, còn không phải là bị một cái cớ 'Chú là bạn của ba con' lừa đi sao?

Trong khoảng thời gian này, đám con nít thôn Thượng Trang nghe được cái chữ 'kẹo' này cũng sắp sửa sinh ra dị ứng.

Đại đội trưởng nói, thầy cô nói, cha mẹ cũng nói.

Nếu mà bọn họ chơi ở chỗ cửa thôn, còn phải bị người của đội dân binh tuần tra bên kia nói nữa.

Vương Gia Bảo còn thảm hại hơn, cậu nhóc đã có tiếng trong xưởng thực phẩm rồi. Từ sau khi bị mang về nhà, cậu nhóc vẫn luôn được cha mẹ yêu thương, không nỡ động vào dù chỉ một ngón tay đã nhận lấy đòn hỗn hợp đánh kép của cả cha lẫn mẹ.

Lại còn bị đe dọa bảo cho các loại trường hợp thê thảm như có rất nhiều bé bị bắt cóc đưa vào núi lớn, làm con trai cho người ta, làm nô lệ các kiểu, làm cậu nhóc sợ tới mức sốt cao ngay đêm đó.

Chờ khi hạ sốt rồi, cậu nhóc vừa ra khỏi cửa nhà liền nghe được những lời như sau:

"Thằng nhỏ chính là cái đứa xém chút nữa bị bắt cóc kia á."

"Đúng thiệt là trông đẹp trai."

"Chỉ là quá không có lòng dạ."

"Chỉ 2 viên kẹo đã đi theo người ta rồi."

"Ai da, phúc lớn mạng lớn nha."

"Về sau cũng không được đi theo kẹo đó."

Vương Gia Bảo: QAQ

Cậu nhóc đến trường, thầy cô vừa nhìn thấy cậu nhóc ra khỏi lớp học liền vực dậy tinh thần: "Trò muốn đi đâu vậy?"

Nếu không phải cậu nhóc trốn học thì cũng sẽ không bị người ta dùng kẹo dỗ đi, các thầy cô đều sợ rồi.

Vương Gia Bảo thiếu chút nữa tự bế.

Chuyện này công an không có tra ra được dấu vết cho thấy Vương Bằng Phi có làm gì trong đó, Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng thảo luận 1 đợt.

Giang Cảnh Du: "Tuy không tìm được chứng cứ, nhưng mà......"

Cố Hướng Hằng: "Anh hiểu ý em, nhưng, có nguyên tắc suy đoán vô tội."

Giang Cảnh Du thở dài.

Cố Hướng Hằng: "Chỉ cần đã từng làm, không có khả năng hoàn toàn không có dấu vết, hơn nữa không phải thím hai của gã ta cũng đã cảnh giác lên rồi sao? Đó là chuyện tốt."

Giang Cảnh Du: "Trong khoảng thời gian này anh chú ý nhiều chút, xem thử coi có thể phát hiện được gì không, em cũng sẽ vậy."

Nói rồi, cô đi rửa sạch một con tôm hùm bông mới câu lên được, bóc vỏ nó sạch sẽ luôn.

Câu được nó là vận khí nổ lều đó, bởi tổng cộng cũng không câu lên được vài lần.

Cố Hướng Hằng thì lại là đang hái trái cây ngoài ruộng của anh.

Qua mấy năm nay, hiện tại level trong game của hai vợ chồng đều đã leo tới level 35.

Giang Cảnh Du đã mở khóa lưới bắt cá cao cấp, chỉ cần có đủ đồng vàng, một lưới đi xuống chính là 5 con cá biển.

Cố Hướng Hằng thì mở khóa cừu, có thể thu hoạch được lông cừu và thịt cừu.

Đất ruộng cũng nhiều lên, hiện tại có 26 miếng đất, hơn nữa còn thêm 3 giống cây trồng.

Bên của anh phân biệt là tuyết lê, bắp và anh đào.

Mà bên Giang Cảnh Du lại phân biệt là táo, cao lương và sầu riêng.

Anh hái được một rổ anh đào tới đây.

Còn sầu riêng, hai vợ chồng bọn họ đều thích ăn, lúc phát hiện ra sầu riêng là liền trồng luôn, sau khi thu hoạch được thì tự mình khui một quả nếm thử.

Thịt quả màu vàng kim, múi mẩy mềm thơm lại ngọt, ngon quá!

Hơn nữa, từ sau khi có sầu riêng, còn có thể làm bánh kem sầu riêng, bánh sầu riêng ngàn tầng, mochi sầu riêng, các loại điểm tâm ngọt vị sầu riêng đều có.

Hai vợ chồng làm không ít.

Cố Hướng Hằng thích ăn lắm, đoạn thời gian kia anh chính là ăn cho béo vài cân, mỗi ngày phải chạy nhiều thêm mấy vòng mới loại bỏ được thịt đi.

Với anh mà nói, anh tình nguyện tăng thêm lượng vận động chứ cũng không muốn giảm bớt phần ăn.

Anh đào cũng là tân sủng của hai vợ chồng họ, anh đào trồng ra được vừa lớn lại vừa đỏ, một ngụm một quả, căn bản không dừng được.

Anh đào cũng là con cưng giới đồ ngọt, còn có thể dùng để sản xuất rượu anh đào.

Còn hai loại trái cây là tuyết lê và táo thì khá là hay gặp, là loại trái cây càng thích hợp để lấy ra chia sẻ hơn. Vào mỗi mùa đúng quý, hai vợ chồng đều sẽ lấy ra chia sẻ với mọi người. Về phần anh đào với sầu riêng, hai em này chỉ có thể làm thành những thành phẩm khác.

Ví dụ nếu là anh đào, họ sẽ làm thành anh đào đóng hộp rồi mới có thể lấy ra. Còn sầu riêng thì chính là sầu riêng khô.

Chỗ bọn họ thiệt sự là quá ít hàng tươi.

Thậm chí căn bản là không biết sầu riêng là cái gì.

Bắp với cao lương cũng là thứ tốt, chẳng qua tương đối mà nói, chúng chỉ là để điểm xuyết, bởi địa phương chỗ bọn họ cũng không phải khu sản xuất nhiều bắp và cao lương, ngẫu nhiên có trồng bắp cũng không nhiều lắm, càng nhiều là xem bắp như một loại lương thực bổ sung thêm, cao lương cũng thế.

Hai người họ trồng thuần túy cũng chỉ là để làm đồ ăn kèm hoặc ủ rượu.

Nhìn con tôm hùm này, Cố Hướng Hằng nghĩ đến về sau.

"Về sau chúng ta đi biển chơi thì đi câu biển, đi giăng lưới đi, đến lúc đó có thể quang minh chính đại mà lấy mấy món này ra."

"Nếu cố ý giữ lại mấy con to tướng kia, không chừng còn có thể phá kỷ lục thế giới."

Ví dụ như nếu bọn họ lưu giữ lại mấy con cá ngừ đại dương vây vàng, chắc hẳn quốc gia đam mê cá ngừ đại dương kế bên kia sẽ múa may tiền tệ mà mua về từ chỗ họ.

Anh còn nhớ rõ đấy là một quốc gia có không ít người nguyện ý tốn mấy chục triệu để mua một con cá ngừ vây xanh đấy.

Giang Cảnh Du suy nghĩ một chút: "Được đó được đó, đến lúc đó chúng ta về hưu sớm một chút."

Về hưu?

Cái từ ấy làm Cố Hướng Hằng liếc mắt nhìn cô nhiều hơn chút, "Em bỏ được sao?"

Giang Cảnh Du: "Có gì mà luyến tiếc chứ, thiệt ra thì bản chất em là một con cá mặn."

Cố Hướng Hằng cười: "Anh cảm thấy hiện tại em cũng rất thích thú." Rất là nhiệt tình.

Giang Cảnh Du sờ sờ cái mũi: "Còn không phải là đã ngồi lên chức vị này rồi sao? Nếu đã ngồi lên cái chức này, vậy phải có trách nhiệm với nó, chờ khi cải cách mở cửa rồi lại dốc sức làm một đoạn thời gian, thừa dịp có cổ gió đông ấy kiếm chút tiền, sau đó liền có thể sống cuộc sống dưỡng lão rồi." Cái thể nghiệm này cũng không phải người bình thường có thể có.

Càng đừng nói cô còn gánh vác kỳ vọng của nhiều người đến vậy, nên không dám lơi lỏng.

"Anh thì sao? Liệu anh có bỏ được quyền lợi không? Đây chính là một món đồ mê người đó."

Cố Hướng Hằng nhún vai: "Cho nên anh cũng sẽ tận dụng khoảng thời gian này bò lên trên, lên được tầm tầm rồi liền về hưu, thế giới sau này vẫn là thiên hạ của người trẻ tuổi." Ham chiến hay quyền lợi gì đó, đến tận bây giờ anh còn không phát hiện mình có cái đam mê đó, hơn nữa chính anh cũng có cực hạn.

Chờ tới cực hạn rồi, chính là lúc anh lui ra.

Nếu những lời này của hai vợ chồng họ bị người khác nghe được, có lẽ sẽ cười phá lên, cảm thấy hai người này kỳ quái, tuổi còn trẻ đã nói chuyện về hưu.

Một người ba mươi mấy tuổi, một người còn chưa đến 30, đều là tuổi còn trẻ đã ngồi trên địa vị cao.

Một người là cán bộ vẫn luôn đang leo lên trên ở trong huyện, theo càng ngày càng nhiều thôn thoát nghèo làm giàu, tương lai của anh ở trong mắt mọi người là một mảnh sáng lạn.

Một người là đại đội trưởng, còn là xưởng trưởng của một xưởng nữa, hiệu quả và lợi ích kinh tế cô tạo nên hoàn toàn không kém hơn những nhà xưởng khác trong huyện thành, là nhân tài lóa mắt mới xuất hiện.

Bọn họ phát triển quá tấn mãnh.

Lúc bọn họ mới vừa phát triển lên ấy, lũ đối đầu cũ của nhà họ Giang, cũng chính là kẻ thù thường thường ngoi đầu lên gây chuyện ngột ngạt trong xưởng gia cụ, cũng chính là đứa con vợ lẽ không được thừa nhận của ba Giang Nguyên Đồng luôn, còn muốn tìm phiền toái cho bọn họ.

Chẳng qua cái lũ kia không tìm phiền toái được còn tự bị lỗ nặng, thiếu chút nữa ngay cả chức vị của chính mình cũng khó giữ được.

Hiện tại xưởng gia cụ của bọn họ muốn mua thịt ở thôn này gian nan nhé, tại phương diện phúc lợi này không thể đuổi kịp mà tiến bộ cùng phát triển như xưởng khác, còn bị oán trách không ít.

Giang Cảnh Du: "Tôm hùm xong rồi đây, nào, hưởng dụng mỹ thực đi."

Đang lúc bọn họ hưởng dụng mỹ thực, tại nhà họ Vương ở huyện thành, Vương Bằng Phi với Giang Kiều đang khắc khẩu.

Nguyên nhân khắc khẩu, mới đầu là vào lúc Giang Kiều hỏi đến chuyện của Vương Gia Bảo, Vương Bằng Phi đột nhiên liền tức giận: "Cô hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Đây lại không phải chuyện liên quan đến chúng ta, cô quan tâm con trai nhà người khác đến vậy, còn không bằng quan tâm con của cô nhiều chút đi! Nó lại không có thi được hạng nhất, cô dạy con trai kiểu gì vậy? Không phải cô vẫn đang dạy kèm nó sao? Mới có lớp mấy mà đã không theo kịp, vô dụng đến vậy!"

Anh ta phản ứng mạnh đến vậy là ngoài dự kiến của Giang Kiều, nhiều năm như vậy rồi cô ta đã đủ hiểu chồng mình là dạng người thế nào, này đây đã nói rõ tuy công an không có tìm được chứng cứ gì, nhưng trên thực tế thì anh ta thật sự có làm gì đó!

Sau khi biết điều này rồi, trái tim cô ta như chìm xuống, biết anh ta không muốn nhắc tới chuyện này, cô ta cũng không có nhắc lại, nhưng mà đang êm đẹp muốn lấy con trai cô ta ra làm túi trút giận, cô ta cũng không vui, liền cãi ầm: "Sao anh có thể nói con trai mình như vậy! Con trai của anh còn chưa đủ ưu tú sao!"

Nhà chú hai Vương thiệt cưng chiều đứa con trai bảo bối kia lắm, đối với con trai của mình, Giang Kiều cũng cưng chiều không kém cạnh gì bọn họ, bởi vì đây cũng là đứa con trai mà cô mong chờ 2 kiếp mới có được, sau này cô ta có sinh đứa nữa, nhưng vẫn là con gái.

Với đứa con trai này, cô ta là nâng trong tay cũng sợ làm nó ngã, hơn nữa bởi vì cô ta muốn để con về sau kế thừa gia nghiệp của ba nó, vậy thì dù cho chồng cô ta có con ngoài giá thú ngoài kia cũng không vượt qua con cái của vợ cả được, nên cô trông chừng việc học của con trai rất chặt.

Khi đi học, bởi vì Giang Kiều vẫn luôn đặt nền móng vững chắc, nên thành tích học tập của cậu bé cũng không tệ lắm, nhưng mà cũng không phải lần nào cũng được đến hạng nhất.

Lần thi vừa rồi con trai chỉ được hạng nhì.

Nhưng mà hạng nhì cũng rất tốt nha.

Vương Bằng Phi: "Đây là con trai tôi, tôi còn không nói được sao!" Nói rồi, Vương Bằng Phi đóng sầm cửa bỏ đi, Giang Kiều tức giận đến độ ngực phập phồng kịch liệt, qua một hồi lâu mới lần nữa vực dậy tinh thần, an ủi đứa con trai mới bị ba mình dọa hư người: "Không sao hết, hôm nay tâm tình ba con không tốt, lần sau con phải nỗ lực, thi được hạng nhất, biết chưa?"

"Con phải để cho ba con vừa lòng, vậy thì ba mới có thể thích con."

Con trai cô ta nghe được những gì mẹ nói, trong mắt hiện lên vài phần co cóng, sau đó chậm rãi gật gật đầu.

Nhìn thấy con trai gật đầu, Giang Kiều vui vẻ cười: "Con trai ngoan."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play