Trần An để mặc Trầm Tử Thiêng nhìn lại quá khứ, dù gì thì Ký Thức chú cũng bị phá, hắn làm lại một lần cũng không sao.
Nhưng có vẻ Trầm Tử Thiêng sống thêm mấy trăm năm, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn, biết được ý đồ của hắn liền rục rịch muốn tống khứ hắn ra chỗ khác.Thế nhưng có nhanh nhạy đến mấy cũng không bằng lão cáo già Trần An, hắn từng là Diệp Lý, từng qua mặt nàng một lần, thì cũng có thể qua mặt nàng lần hai.
Ngay khi Tam Hỏa bị hắn móc ra, Trầm Tử Thiêng phải chịu thiên đao vạn quả, hắn nghiêng áp lực về phía mình nhiều hơn, vừa móc Tam Hỏa, vừa độ khí cho nàng, để nỗi đau của nàng vơi đi.Nàng gắng sức mở mắt ra, tập trung toàn bộ công lực ép hắn lùi lại, hai luồng chân nguyên ấy ngày xưa từng tương thích với nhau, bây giờ phải cưỡng chế trở thành kẻ địch.
Trầm Tử Thiêng gồng mình lên, mồ hôi mồ kê túa ra như tắm.Trần An cũng không khá hơn là bao.
Hắn hành động nhanh như chớp, Tam Hỏa của Trầm Tử Thiêng vừa bị tách ra liền nhập vào ấn đường hắn, về phía nàng cũng vậy.Trầm Tử Thiêng mở bừng mắt, bị bắn ngược ra phía sau, phun ra một búng máu.
Trần An vứt Tam Độc, thanh kiếm ấy hóa thành Bạch Miêu, đỡ cho nàng không bị va đập xuống đất.
Hắn không nhìn Trầm Tử Thiêng, thất thểu bước ra khỏi cửa.“Ngươi đứng đó cho ta.” Trầm Tử Thiêng giận dữ nói.Trần An quên đau, chạy như bay.Một chiếc hài bay ra cửa, Trần An cúi rạp xuống, né được chiếc hài tiếp theo, ba chân bốn cẳng bò ra ngoài, vươn tay gọi Bạch Hổ: “Cứu...!cứu ta...”Bạch Hổ từ trên cao nhìn xuống kẻ thất bại trước mặt: “Nhân sinh ấy mà, cay cú rồi thì làm sao quên được.
Hồ ly thù dai lắm đấy.”Nó ngáp một cái, phũ phàng gạt đi bàn tay vươn tới bình minh của Trần An.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía sau: “Sư phụ, ngươi chạy đi đâu?”Trần An bàng hoàng ngoảnh lại.
Trầm Tử Thiêng nhảy bổ tới.Đau đớn không tới như trong tưởng tượng, mà còn ngửi được mùi hương thơm bay vào khoang mũi.Trầm Tử Thiêng ôm chầm lấy hắn, hắn định mở miệng thì đã bị nàng lấp đi, Bạch Hổ ghét bỏ ra mặt, quay đầu bỏ chạy.Trần An bấy giờ mới chịu ngoan ngoãn, hai tay thừa thãi còn đang chống trên đất, đến khi hoàn hồn mới biết Trầm Tử Thiêng lén đưa chân khí vào, thấy được Tán Hồn chú lan nhanh như gió.
Nàng túm cổ áo hắn: “Làm sao kìm lại được?”Hắn liếm môi, lắp bắp: “Ta...!khoan đã...!cái này...”“Ngươi muốn bỏ đi lần nữa? Dễ dàng cho ngươi quá nhỉ?” Mắt Trầm Tử Thiêng đỏ lên, chút ẩn nhẫn suốt quãng đời có vẻ đã dùng hết rồi, bây giờ chỉ còn lại sự không cam lòng, “Ngươi muốn chết? Thế thì phải kéo ta theo.
Còn không, ngươi đừng mơ đi một mình.”Mây đen ùn ùn kéo tới, lần đầu tiên đỉnh Phương Vân xuất hiện sấm chớp.
Vũ Nương vừa chạy tới đã thấy Trầm Tử Thiêng và Trần An bận lôi kéo nhau, hắn bỗng cảm thấy mình dư thừa, bèn lầm lũi chạy đi tìm Phú Mai và tên ma đầu kia.Trần An ú ớ mãi, đành bịa: “Thì thì ta và em hoán đổi cho nhau rồi, tu vi của ta gánh được hết.
Ha ha, em phải tin ta chứ, ta là một trong Tam Giác Đạo mà.”Bạch Hổ hóa ra chưa chạy đi, chỉ nấp sau mỏm đá, thò đầu ra nhắc nhở: “Hắn hết thời rồi, mà cho dù là Thần là Thánh thì vẫn phải dùng nhục thể phàm thai này, tan nát thì cũng chết thôi.”Trầm Tử Thiêng gằn giọng: “Ngươi còn cái gì nữa bịa ra luôn đi!”Hắn hết đường chối cãi, đành bất lực thở dài.
Trầm Tử Thiêng lôi hắn dậy: “Cho ta xem thương thế của ngươi.”“Không...” Vừa nói được nửa chừng đã cảm nhận được ánh mắt của Trầm Tử Thiêng như dao đâm, bèn thức thời ngậm miệng.Nàng thăm dò một hồi, cảm thấy lạ: “Tại sao lại lan nhanh hơn ta lần trước vậy?”“Vì Tứ Nương chết rồi.” Hắn nắm tay Trầm Tử Thiêng, cười nịnh nọt, đỡ nàng ngồi xuống ghế đá, “Với cả ta không thấy đau chút nào, thật đấy.”Cọng gân trên trán nàng co giật: “Ngươi đừng nói gì cả, còn nói nữa, ta...”Chẳng lẽ nàng muốn trừng phạt hắn?Trầm Tử Thiêng nhất thời không kiềm chế được xúc động, gương mặt lạnh lùng, thế nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại run lên không ngừng.
Trần An nắm hai tay nàng, Trầm Tử Thiêng rốt cục chẳng nhịn được nữa, tát hắn một cái rõ đau.Trần An cúi đầu, hắn chẳng né tránh.
Trầm Tử Thiêng hít sâu vài hơi, bờ vai nàng run lên: “Vì sao vậy? Ngươi luôn nhận mọi trách nhiệm lên thân mình, còn ta thì sao? Ngươi...!ngươi để ta với mớ hỗn độn này lại để làm gì? Cùng lắm thì ta chết, ta và ngươi cùng chết, rồi cùng tái sinh trở lại thôi mà.”Kéo nàng vào lòng, Trần An vỗ về nàng: “Được rồi được rồi, ta không thông minh lắm đâu, trong sự bức bách ấy ta chỉ nghĩ được vậy thôi.
Đã làm em buồn nhiều rồi.
Khụ khụ...”Hắn đưa tay che miệng, Trầm Tử Thiêng đoán không lầm, hắn ho ra máu.
Tán Hồn chú cắn nuốt trái tim hắn, Trần An bắt đầu thấy khó thở.
Không ngờ lần này Tán Hồn chú có sức mạnh khó lường đến vậy.
Trầm Tử Thiêng rốt cuộc bàng hoàng nhận ra Trần An đang lâm vào hoàn cảnh thế nào.Sau khi lấy lại được bình tĩnh, nàng sờ lên má hắn: “Đau không?”“Hơi hơi...” Trần An hơi né tránh, Trầm Tử Thiêng dìu hắn vào phòng.Nàng ôm chăn nệm ra trải, sau đó mới để hắn nằm lên giường.
Trần An bỗng thấy kinh sợ: “Tử Thiêng, em mắng ta đi.”Nàng rót cho hắn một cốc nước, dùng hai tay áp lên một hồi, lát sau đã thấy hơi nước bốc lên.
Trần An ngoan ngoãn nhận lấy cốc nước, mặt chưa hoàn hồn.Nàng không nói lời nào, hoàn toàn bình tĩnh ra ngoài, phân phó cho Bạch Hổ sắp xếp nơi ở cho mọi người.
Nàng đưa cho nó mấy túi vàng bạc: “Thuê người xây thêm mấy gian phòng ở chân núi, nếu được thì thuê yêu quái làm ấy, sẽ nhanh hơn, cũng an toàn.”Bạch Hổ cứ nhòm gương mặt nàng mãi, thấy nàng vẫn thản nhiên như trước, định nói gì đó nhưng rồi cũng quay người chạy đi.
Nghe lời nàng răm rắp, lần này chẳng hề dị nghị gì cả.
Nàng trở lại vào trong, lục tìm số thuốc mà nàng thấy hữu dụng nhất, thêm cả đan dược loại thượng hạng lôi ra hết.
Trần An chỉ lén nhìn nàng, chẳng dám hé lời.Trầm Tử Thiêng tất bật đến tận tối, chạy vội đi nấu cháo nấu thuốc, cuối cùng Trần An cũng không nhịn được, gọi nàng lại.Nghe tiếng hắn, nàng chạy vội lại hỏi: “Sao thế? Khó chịu ở đâu?”Nói xong, nàng nắm cổ tay hắn xem mạch.Trần An ngập ngừng nói: “Thật ra ta...!Không phải...”“Không có gì thì tốt.” Trầm Tử Thiêng kéo tay hắn ủ trong chăn, chỉnh chăn ngay ngắn cho hắn rồi cúi đầu hôn hắn một cái, “Ngươi nằm yên nghỉ ngơi là được, lát sau ta quay lại.”“Ta có chuyện muốn nói...” Trầm An thầm thì.“Thời gian còn nhiều, lát nữa ta quay lại rồi nói, hoặc để mai cũng được.”Nói xong, nàng quay lưng rời đi.Trần An vội nói: “Không biết ta còn trụ được tới ngày mai hay không...”Nàng sững lại, quay người ôm hắn vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi: “Ngươi không cần nghĩ đến chuyện đó, cứ nghỉ ngơi là được rồi.
Ừm...!ngươi muốn ăn cái gì không? Ta nấu cho ngươi, hoặc xuống núi mua cho ngươi.”Càng nghe càng thấy lông mày hắn xoắn tít lại với nhau, Trần An gục đầu vào lòng nàng, hơi thở của nàng có chút hỗn loạn.“Ừ, vậy...!mua cho ta chút rượu, chút bánh chưng là được.” Hắn gần như phải thít cổ họng lại, khó khăn nặn ra mấy chữ.“Được.” Trầm Tử Thiêng để hắn nằm ngay ngắn rồi chạy trở ra, bước chân hơi vội vã.Nàng đi rất nhanh, chưa đầy một khắc đã mang một bình rượu và bánh chưng trở về.Trần An bật cười: “Ta quên mất, còn một thứ nữa, nhưng đành thôi vậy.”“Ngươi muốn gì?” Trầm Tử Thiêng đặt lên bàn, vội chạy lại hỏi.“Ta muốn bánh phu thê.” Trần An nhìn sâu vào mắt nàng.Trầm Tử Thiêng quả quyết nói: “Được, chờ ta thêm một chút.”Hắn mỉm cười, gật đầu.
Lần này nàng đi còn nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã quay lại.
Trần An dường như không nhìn thấy sự vội vàng của nàng, bèn nằm qua một bên, vỗ xuống chỗ bên cạnh: “Lại đây đi.”Trầm Tử Thiêng nghe lời chạy tới, hai tay còn ướt nước, vô thức lau qua lên quần áo mình, tự ủ ấm tay rồi mới dám nắm tay hắn.Trần An mượn cớ mình sức yếu, tựa vào ngực nàng, hắn cười vẻ lưu manh: “Êm lắm đó nha.”Trầm Tử Thiêng ngẩn người, cúi đầu thơm lên trán hắn một cái.Trần An thở dài, định bụng trêu chọc nàng nhưng không thành rồi.
Nàng khẽ nói: “Ta cũng muốn hỏi ngươi rất nhiều thứ...”“Em hỏi đi.” Trần An mân mê tóc nàng, “Còn thở là còn đáp trả được.”Hàng tá câu hỏi chạy ở trong đầu.
Ngươi lâu nay sống ra sao? Có ăn uống đủ đầy không? Khi buồn chán sẽ làm gì? Hang sâu hiểm trở có nơi nào tốt không...!Thế nhưng sau đó nàng cũng tự ý thức được câu hỏi của mình có bao nhiêu ấu trĩ.Cơn đau của hắn, nàng làm sao có thể thấu được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tự hủy bản thân, đổi cho nàng một đời yên ổn tự tại.
Giả cũng vậy, thật cũng vậy, cả sinh mạng này đổi chác cho nhau, không gì có thể thay thế được.“Ta...” Nàng ngập ngừng, cuối cùng sực nhớ ra gì đó, liền nói, “Ngươi nợ ta cái gì, có biết không?”Trần An mỉm cười, như thể đoán trước được, đáp: “Có chứ, cho nên ta mới muốn mua rượu và bánh phu thê.
Ta nợ em một bộ hỷ phục, một hôn lễ chân chính.
Ài, cho nên...!kiếp này đành trả như vậy đã ha ha...”“Hỷ phục trông như thế nào?”“Màu đỏ.
Như lần trong ảo cảnh Quảng Đức ấy.”Trầm Tử Thiên thuần thục thuật biến hóa, búng tay một cái, dựa theo ký ức ít ỏi của mình, biến bộ y phục trên người biến thành màu đỏ.
Nàng hỏi: “Giống không?”Trần An cười hài lòng: “Y chang luôn.
Càng ngày càng giỏi rồi.
Ta cũng muốn mặc.”Hắn nâng tay, định bụng biến thân một cái, thế nhưng khí lực đã bị hút đi gần hết, búng tay mấy cái cũng chẳng ra, hắn ngượng ngùng cười: “Ngại quá, hình như phải nhờ đến em rồi.”Nàng “ừ” một tiếng, dịu dàng giúp hắn.
Trần An hài lòng, nâng tay nàng lên hôn một cái.
Hắn cựa mình ngồi thẳng dậy, Trầm Tử Thiêng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”“Uống rượu giao bôi đó.” Trần An rót hai chén rượu rồi đưa cho nàng một chén, vòng tay qua, “Thế này này, qua đây, ừ, đúng rồi.”Đêm xuân gió mát, ánh trăng trên cao tròn vành vạnh.
Trầm Tử Thiêng và Trần An uống rượu giao bôi, nhìn nhau mấy bận, cảm thấy dáng vẻ người đối diện nhìn mấy cũng không đủ.
Trầm Tử Thiêng bị Trần An kéo vào lòng, hắn dùng sức quá mạnh, ho khù khụ.Nàng nhắm mắt lại, mỗi một tiếng ho của hắn như một nhát dao đâm vào lồng ngực nàng một lần.
Chẳng mấy chốc, cõi lòng nàng thủng lỗ chỗ như cái sàng.
Trần An vỗ về nàng, cười nói: “Ta hát ru em ngủ nhá?”Nàng khẽ gật đầu.
Trần An mở miệng, giọng hát chẳng hay lắm, chỉ nghêu ngao được vài ba câu nghe tròn vành rõ chữ, còn lại toàn là tiếng ho của hắn.
Máu chảy bên khóe miệng, Trầm Tử Thiêng nhẹ nhàng lau đi.
Thỉnh thoảng thấy nàng lau máu cho mình, hắn còn cắn ngón tay nàng, Trầm Tử Thiêng chỉ yên lặng để hắn cắn.Sờ được bờ môi hắn vẫn còn mềm mại, Trầm Tử Thiêng sờ lên cả gương mặt hắn, từ sống mũi đến yết hầu, nàng nhắm mắt, hệt như phác họa lại gương mặt hắn tròn méo ra sao, chỉ mong trong tiềm thức không bao giờ bị mai một.Trần An “chậc” một tiếng: “Đừng có quyến rũ ta.”Nói xong câu này, hắn ho càng dữ dội hơn, Trầm Tử Thiêng vội truyền chân khí cho hắn, phát hiện tim hắn đã hoàn toàn bị nhuộm đen gần hết.
Trần An không có dấu hiệu ngừng ho, môi hắn bỗng chốc tái nhợt, mặt mày xám nghoét.Trầm Tử Thiêng vùng dậy: “Có đan dược...”“Đừng...!Khụ, đừng đi.” Trần An siết chặt nàng.Trầm Tử Thiêng run lên: “Uống đan dược vào sẽ đỡ mà, lần trước ngươi cũng chăm ta như thế, có hiệu quả lắm.”Hắn bật cười, mùi tanh nồng xộc lên, hắn dằn xuống: “Ôm ta chút đi, đừng nói gì cả.”Đêm tới, mây đen kéo qua che lấp cả ánh trăng.Đám Phú Mai chạy lên, cả người bần thỉu.
Bọn họ cùng ngước nhìn bầu trời.Trần An cuối cùng cũng trúc tắc nói: “Đỡ...!đỡ ta ra ngoài.”Trầm Tử Thiêng không phản đối, nghe lời răm rắp, sắc mặt vẫn bình tĩnh đến mức lạ thường.Vừa ra tới nới, hắn đẩy Trầm Tử Thiêng ra.
Nàng vô thức chạy theo, lại bị Bạch Hổ cản bước.“Buông ta ra, ngươi làm gì đấy?” Trầm Tử Thiêng gắt gỏng.“Không được, trừ phi ngươi đánh chết ta đi.” Bạch Hổ la lên.Hắn một mình đi đến khoảng đất vắng.
Trong ký ức Trầm Tử Thiêng, hình bóng của hắn lúc này giống hệt năm xưa nàng còn là Thanh Trúc, bóng lưng cô đơn của hắn là vết sẹo mãi in hằn khó phai.Kể cả là sinh ra trong bao nhiêu kiếp, bóng lưng này chẳng biết đã gánh chịu bao nhiêu gió sương.Phú Mai lao tới giữ lấy Trầm Tử Thiêng, nàng như bộc phát hết tất cả sinh lực, đánh bay những vật cản trước mắt.
Lần này cả Vũ Nương cũng phải tới, hắn gánh chịu một chưởng của nàng, kéo nàng trở về.Khi thiên lôi giáng xuống, Trần An vẫn chẳng ngoái đầu lại nhìn nàng một lần.Chẳng biết qua bao lâu, ánh nhìn của nàng nhòe đi.
Nơi Trần An đứng chỉ còn là đống máu thịt không nhìn ra hình ra dáng.
Cổ họng nàng đã khàn, chẳng thể thốt lên được lời nào rõ ràng.Phú Mai, Bạch Hổ, Vũ Nương vây lấy nàng, thế nhưng cũng chỉ ghìm được một lúc.
Lần thứ hai Thiên Lôi lại kéo tới, Phú Mai nhìn Trầm Tử Thiêng, thốt lên: “Trầm Tử Thiêng độ kiếp.
Mau tránh ra.”Lúc này, cả bọn đành phải để cho nàng chạy đi.
Nàng quỳ hai chân trước nơi Trần An vừa đứng, máu thịt lẫn lộn với đất.
Mưa tuôn như xối.
Nàng ngửa đầu thét dài, họng gần như bị rách: “Thiên địa có mắt, ta lại không thể nhìn ra suốt mấy trăm năm nay hắn ở đâu, ăn gì, ngủ có ngon giấc hay không! Ta vô lo vô nghĩ một đời, mà hắn lại ung dung vùi mình trong núi lửa.
Đôi mắt này không nhìn thấy hắn sống vui vẻ, ta không cần nữa.”Phú Mai: “Mau ngăn cô ấy lại.”Vũ Nương hóa rồng.Thiên lôi giáng xuống, vảy rồng không thể chặt chém cuối cùng cũng bị cháy sém, còn bị bật ra xa.
Trầm Tử Thiêng tự tay chọc mù hai mắt, máu chảy như lệ tuôn.
Lúc ấy, nàng ngửa mặt hứng chịu tám mươi mốt đạo thiên lôi giáng xuống, cắn răng không hề kêu một tiếng.Gục xuống rồi lại vùng dậy chẳng biết bao nhiêu lần, da thịt nứt toác rồi lại lành, cứ lặp đi lặp lại.Chỉ trong nửa ngày, suối tóc đen tuyền hóa màu sương mai.Cả đỉnh Phương Vân chấn động, quần thần từ cõi Trời cũng giật mình không thôi.Chật vật đến tận đêm, thiên lôi tan đi.
Trầm Tử Thiêng chẳng còn sức ngồi dậy, nằm một đống trên đất.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, lúc này, trên trán nàng bỗng nhiên có một khe nứt nhỏ, lát sau, từ khe nứt ấy lại mở ra một con mắt sáng chói, thoắt ẩn thoắt hiện.Khai mở nhãn thần.Chính nàng cũng bị ánh sáng vàng của con mắt ấy thức tỉnh, nàng ngồi dậy, hai bàn tay dính đầy đất, móng tay bị cào xước hết, có chỗ còn bị bật máu.
Nàng nâng tay lau đi hai hàng lệ máu.Đột nhiên từ con mắt ấy lại nhìn thấy nơi Trần An bị tan xương nát thịt ấy có một tia chân khí rất mảnh.
Màu vàng, nhìn qua sẽ không nhận ra.Đám Phú Mai cũng chẳng ai nhìn thấy, Vũ Nương lại gần, khẽ nói: “Tử Thiêng...!vào thôi...!hắn...”Nàng đưa tay ngăn lại, môi mấp máy.Vũ Nương không nghe rõ, phải ghé tai tới.
Trầm Tử Thiêng lẩm bẩm: “Hắn chưa đi, hắn chưa đi đâu cả...”Vũ Nương không đành lòng nhìn thấy nàng mê mê tỉnh tỉnh như vậy, đành điểm huyệt đạo nàng, bế nàng quay trở vào.Một tuần sau, nơi Trần An ra đi mọc lên một bông hoa nhỏ, có màu sáng lành lạnh, cánh hơi mảnh.Phú Mai thỉnh thoảng ghé thăm, chủ yếu là nói chuyện với Bạch Hổ.
Trầm Tử Thiêng mặc hỷ phục, mái tóc trắng ngà buông hờ hững trên vai, chẳng thèm buộc lại.
Bóng hình nàng đơn bạc ngồi thẫn thờ một mình dưới gốc cây kèn hồng, Phú Mai hỏi Bạch Hổ: “Mấy ngày nay vẫn vậy hả?”Bạch Hổ gật đầu: “Không muốn gặp ai cả, chẳng nói chẳng rằng.
Vũ Nương và tên ma đầu kia kéo nhau ở dưới chân núi rồi, mấy ngày đầu còn lên thăm, sau bị cô ta lên cơn đuổi đi hết.”“Nhập ma rồi chăng?” Phú Mai hỏi nhỏ, “Cái tên Trần An này cũng thật là, ài...!Không chỉ cách hướng dẫn dỗ người đẹp gì cả.
Làm sao bây giờ? Đúng rồi, Kha Hoàng và...!Tiêu Thố ở đâu?”“Giờ này chắc bỏ trốn với nhau rồi.
Ta cũng không ngờ Kha Hoàng này lại có tình ý với con thỏ kia.
Chậc, nghe Vũ Nương kể lại lần trước có thấy pháp trận vẽ dang dở ở sau núi, ta nghi ngờ Kha Hoàng cố tình để lại.”Phú Mai gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, thế nhưng con thỏ...!à cô Tiêu Thố kia cũng không phải là người, này là quá cố chấp rồi.”“Còn phải nói.
Thôi, cứ kệ bọn hắn.
Vũ Nương và tên kia suốt thì ngày làm ầm ầm ở dưới chân núi kia kìa, hại dân chúng chẳng dám bén mảng lại gần.
Sợ bị cây đổ đè chết.
Đánh nhau như chó với mèo.”Phú Mai phe phẩy quạt giấy, đồng cảm: “Dù sao cũng là oan gia, là kẻ thù mà lại ép phải cộng sinh với nhau, này chẳng phải là ý trời sao?”Chuyện Vũ Nương và ma đầu cũng khó nói lắm.
Chẳng biết đây là đoạn nghiệt duyên gì.Kha Hoàng và Tiêu Thố sau khi chạy trốn khỏi trận đấu liền tới mật thất của Nguyễn Linh.
Vì hắn đã điên điên dại dại nên đám Mê Ti và Si Vũ loạn cả lên.
Kha Hoàng túm Tiêu Thố theo, trên đường đi, con thỏ kia lại chẳng dám hó hé lời nào.
Kha Hoàng đi tới đâu, mở đường máu tới đó.
Mê Ti mất đi sức sống, dễ diệt gọn.
Xem ra chủ nhân của bọn chúng cũng cắt đứt liên hệ với chúng rồi.Đám Si Vũ đập ầm ầm vào cửa giam, Kha Hoàng lấy lại được sức mạnh, tính bạo ngược bộc phát, vung tay vài lần đã khiến chúng đầu lìa khỏi cổ.
Hắn nghênh ngang dẫn Tiêu Thố đi, khi đói khi khát nàng cũng chẳng dám nói.
Kha Hoàng mất kiên nhẫn, trách nàng mãi.Tiêu Thố lúc nào cũng chỉ nói: “Cho ta trở về, ta muốn gặp chủ nhân.”Kha Hoàng lại quả quyết đáp: “Ngươi đừng mơ quay trở về, từ giờ, ngươi nằm trong lòng bàn tay ta, sống chết của ngươi do ta quyết định.”Tiêu Thố chẳng ngờ một ngày nào đó Kha Hoàng thật sự hung bạo như vậy, té ra từ trước tới giờ hắn vẫn gắt gỏng, thường xuyên bực tức, nhưng không có sức mạnh nên chẳng hề đáng sợ.Hắn đưa nàng lang thang khắp nơi, tưởng là đi đâu, hóa ra là lên núi Tuyết Linh, hái hoa tái tạo cơ thể, ép nàng thành người mãi mãi, có ý định điên rồ rằng làm lại một Thu Trang thứ hai.Tiêu Thố phần nào biết rõ được ý định của hắn, thế nên khi Kha Hoàng cho nàng viên đan dược mà Nguyễn Linh đưa, nàng chẳng dám há miệng nuốt xuống.Thế nhưng nếu đã là sinh mệnh mà Kha Hoàng tạo ra, thì một tay hắn bóp nàng chết cũng là lẽ thường tình.
Chỉ chẳng ngờ được là khi nàng bị ép nuốt xuống, cơ thể nàng không chịu đựng nổi, dù sao thì linh trí của nàng vũng yếu ớt, không gánh được đan dược tăng công lực gấp ngàn lần thế này, bội thực mà chết.Nghe người ta kể lại, Kha Hoàng mang xác Tiêu Thố bò lên núi Tuyết Linh, tuyết bay ngập trời, trắng xóa, lóa hết cả mắt.
Hắn cõng Tiêu Thố trên lưng, cứ lẩm bẩm gọi vợ mãi.Trăm cao thủ cũng tìm đến, dùng máu tranh lấy bông hoa duy nhất ấy, Kha Hoàng để xác Tiêu Thố cẩn thận một bên, nào ngờ bị một kẻ tiểu nhân đoán ra được nàng là người quan trọng của hắn, dùng một dao chia xác nàng làm hai nửa.Kha Hoàng nổi điên, cuộc tàn sát này ngang với cuộc tàn sát năm xưa hắn diệt cả tộc sói.
Đến mức Bồ Tát cũng phải hiện hình, phạt hắn ngày đêm trấn ở đây, không để cho dân chúng đến cướp hoa bừa bãi nữa.Về sau, nghe dân làng đồn đại ở núi Tuyết Linh có cây hoa quý, thế nhưng muốn hái được hoa phải bái lạy một vị ôn thần ở đó, nói ra nguyện vọng chân chính, cảm thấy hợp lý, vị ôn thần ấy sẽ tự tay hái hoa tặng cho kẻ ấy.
Suốt quãng đường kẻ hái hoa về nhà không hề gặp bất trắc, nguyện vọng được như ý muốn.Từ nay về sau cũng chẳng phải trải qua gió tanh mưa máu mới có thể cướp hoa về nữa.Mấy trăm năm sau, có một cô thôn nữ, là con gái của một chủ tiệm ăn nhỏ, chạy lên núi Tuyết Linh xin hoa về chữa bệnh cho mẹ.
Nhà nàng cách núi Tuyết Linh cả mấy trăm dặm, nàng lội mưa lội gió, vượt trăm sông nghìn bể để đến xin một vận may.
Khi tới nơi có hoa Tuyết Linh, nàng nhìn thấy một pho tượng bằng đá.
Vị thần này trông khá uy nghi, thế nhưng hơi buồn tẻ, một bên mắt còn có một vết sẹo.Chẳng hiểu vì sao, khi nhìn thấy bức tượng thần, nàng rất muốn chạm vào vết sẹo ấy một lần, như thể đọc được có một nỗi bi thương cuồn cuộn bị chôn giấu dưới gương mặt lạnh lùng bằng đá ấy.Nàng vô thức nói một câu: “Trấn núi ngàn năm, chẳng bằng một năm được làm thường dân.”Sau đó, nàng nói ra nguyện vọng của mình.
Đóa hoa Tuyết Linh tự động bay tới trước mặt nàng.Nghe nói sau lần ấy, tượng thần bị vỡ.Còn nàng thôn nữ kia mang hoa về, mẹ nàng khỏe mạnh bình thường.
Thế nhưng cũng kỳ lạ thay, nàng thôn nữ ấy mãi chẳng chịu lấy chồng, người ta còn kháo nhau rằng đêm đêm cách vách thường nghe thấy nàng trò chuyện với một nam nhân nào đó, thế nhưng dân làng đến chơi lại chẳng ai thấy nam nhân nào cả.
Về sau, chuyện này cũng bị lãng quên di, chẳng ai còn nhắc lại một giai thoại này nữa..