Vũ Nương bỗng cảm nhận được hai tia chân khí của mình bị đứt đoạn.

Nàng ngưng đả tọa, nghĩ gì đó rồi thầm nói: “Không biết tên Trần An này đích xác là kẻ như thế nào đây.”Nàng ta tự cười một mình rồi rời khỏi động.

Men theo con đường phía sau núi, nàng đi tới một hang động nhỏ, không sâu lắm.

Vũ Nương cũng rất thắc mắc, sao cái đỉnh Phương Vân này lắm hang động vậy? Có khi nào ngọn núi có nhiều lỗ quá, cái gốc đã bị lủng lỗ thì dễ có ngày bị sập không?Cái hang động nhỏ này là nơi mà nàng phát hiện ra một pháp trận đang vẽ dở.

Nàng cứ thấy quen mắt, hóa ra khi lục lại cuốn sách của Diệp Lý để lại, đây là một truyền tống trận.

Vũ Nương không xóa đi, nàng tạo một lớp kết giới nhỏ, hòng không để kẻ nào đấy phát hiện truyền tống trận của hắn còn y nguyên.Nàng mở kết giới, pháp trận hiện ra.

Trông kích thước không lớn lắm, chỉ đủ cho một người.

Nàng không am hiểu về bùa chú, pháp trận cũng chẳng tinh thông, bởi vậy nên đã cầm theo cuốn sách kia của Diệp Lý, lần theo dấu vết mà vẽ lại một truyền tống trận hoàn chỉnh.Vũ Nương vẽ xong, cất cuốn sách đi, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhảy vào truyền tống trận.

Ánh sáng vàng chói từ dưới đất phun lên khiến gương mặt nàng trông có nét nghiêm nghị lạ thường.Vũ Nương có cảm giác bị tung người lên cao, nhưng chỉ trong chốc lát là bàn chân đã trở lại mặt đất.Trước mặt nàng xuất hiện một không gian chật hẹp, hơi u tối.

Hai bên vách tường được xây kín kẽ.

Phía sau lưng nàng là một cánh cửa bằng đá, đã được đóng lại.Ở bên phía Kha Hoàng, hắn ta đi cùng Trầm Tử Thiêng, đang băng qua mái nhà thì khựng lại một chốc.

Một tia chân khí đâu đó trong chân nguyên của hắn bị đả động.

Hắn nhíu mày, sau đó lại tiếp tục nối gót Trầm Tử Thiêng.Căn mật thất này cũng khá sâu và dài, lối đi chỉ đủ cho hai người sóng vai nhau.

Nàng không hề có một chút nghi ngại mà một nữ tử nên có, hành động rất quyết đoán, đã đến rồi thì lập tức đi thẳng vào sâu bên trong.

Càng đi xuống sâu thì càng cảm thấy u tối.

Nàng không dám đốt lửa, bởi vốn dĩ đây là địa phận của kẻ bí ẩn nào đó, hẳn là có bày thiên la địa võng.

Nếu nàng để lộ khí tức, ắt sẽ đánh động đến kẻ kia.Đến khi không nhìn rõ được nữa, Vũ Nương dừng bước, cũng phát hiện ra dưới chân nàng có một cảm giác dính nhớp.

Nàng nhấc chân lên, nhắm mắt lại chốc lát, khi mở mắt đã có thể nhìn rõ như ban ngày.Chất nhầy ấy đặc sệt như nước, nhưng lại không giống lắm, còn có mùi hôi tanh như cá chết.

Nàng lần theo dòng chảy, phát hiện hai bên không phải là hai vách tường vô tri nữa, cái chất dính nhớp ấy lại đang trào ra miệng của một loài quái thai đầu chim, mình khỉ.

Chúng bị nhốt lại sau song sắt, hệt như tù nhân.

Hàng trăm con mắt đỏ lòm dõi về phía nàng, im hơi lặng tiếng.Chúng nhìn chằm chằm vào nàng, không hành động gì cả, chỉ chảy nước miếng dõi theo từng bước chân của nàng.

Vũ Nương không nhìn chúng nữa, cũng chẳng tỏ ra ghét bỏ, nàng cảm thấy phía trước còn sâu hơn, đen ngòm như thể có một thứ sinh vật kỳ quái nào đó đang chờ đợi con mồi ngu ngốc tự chui đầu vào rọ vì tính tò mò của mình.Bỗng nhiên Vũ Nương nhíu mày, hình như đã phát hiện ra gì đó, lập tức không chần chờ nữa mà hóa thành luồng khói, bay thẳng đến nơi u tối phía trước.Nàng cũng không biết quyết định của mình đúng hay sai, nhưng một khi đã hành động, tất có kế hoạch.

Chỉ là lúc này nàng không ngờ tới được, bên trong cái chỗ đen ngòm này là một đống “người”.

Nói một đống cũng không hẳn là đúng, là một đám, chen chúc nhau, trần tru.ồng, không rõ là đực hay cái, lúc nhúc ôm lấy nhau, mà lũ “người” này lại không có tóc, cũng không có ngũ quan.Bọn chúng vừa nhìn thấy nàng liền co rúm lại.

Kẻ này nhìn kẻ kia, không có mồm nhưng vẫn thi nhau phát ra âm thanh từ lỗ nào đó.“I i i i i?”“Ô ô ồ ố ồ...”“A á a a á, a ả à a?“Hô hô! Hô hố hố hố!”Vũ Nương: “...”Ngôn ngữ của khỉ à?Nàng không có thời gian đắn đo nhiều, cũng chẳng thắc mắc cái đám sinh vật giống người này là gì nữa, sự nhẫn nhịn nàng học được suốt cả một đời người đều dồn hết vào lúc này, nàng hóa thành làn khói, chen vào đám không biết là khỉ hay người kia.Luồng sương đen sượt qua làn da của một đứa ở sâu trong cùng, nó nghiêng đầu, không có mắt, nhưng Vũ Nương vẫn có cảm giác nó đang nhìn mình.

Nó chạm vào làn sương đen, Vũ Nương giật mình.

Nó cũng rụt bắn người lại, hô lên: “Hé he he hè he...”Vũ Nương bỗng cảm thấy đau đầu.Từ xa vọng tới tiếng bước chân.

Không gian kín chật hẹp, thế nên tiếng thở nhè nhẹ thôi cũng dễ bị phát hiện.

Vào đây có vẻ là một đám người, bước chân khá nặng, chậm rãi.Vũ Nương từ trong nhìn ra, thấy rõ mồn một.Có năm người tới, người đi đầu ăn mặc khá diêm dúa, cầu kỳ, xem chừng là chủ nhân của đám người phía sau.

Hai kẻ đi sau cùng đang áp giải một người đàn ông khá đứng tuổi, khóe miệng người đó rướm máu, nét mặt lạnh lùng sát phạt.Bọn họ đi lướt qua đám quái thai đầu chim mình khỉ kia, đi thẳng về phía nàng đang ẩn thân.

Bọn họ không đi thẳng vào sâu như nàng, chỉ cách xa đám “người trần truồ.ng” này bốn thước.Kẻ đi đầu bấy giờ mới ngoái lại, nhìn người đàn ông bị áp giải kia, giọng điệu rất lịch sự: “Mời ngài!”Người đàn ông “hừ” một tiếng, lập tức bị hai kẻ phía sau thẳng chân đạp mạnh một cái.

Ông ta ngã lăn vào trong.

Khi nhìn thấy bên trong là gì, đồng tử ông ta co rút, quát một tiếng: “Ngươi...!bệnh h.oạn! Còn dám nuôi cái giống quái thai này sao?”Kẻ ăn nói lịch sự kia vô cùng nhàn nhã, ung dung nói: “Sao ngài lại có thái độ như thế? Đây là các con của ta, cũng là con sắp thành của ngài đó...!Ha, ta thấy một vị sơn chủ cao cao tại thượng như ngài không con nối dõi, cũng chưa có đệ tử để tin cậy, nên tới giúp một tay, ngài tùy ý lựa một đứa, trong đám con của ta có thể sẽ có đứa vừa ý ngài đấy.”“Thì ra là ngươi! Nguyễn Linh!” Lão vùng dậy, quát lớn, “Thì ra là ngươi đã khuấy đục đám sơn chủ đó, nếu không thì tại làm sao bao nhiêu năm qua không hề ưa gì ngươi, nay bỗng nhiên trở mặt, lôi kéo ta cùng về với ngươi!”Hai tên phía sau lưng Nguyễn Linh đi tới, rút kiếm đâm một nhát vào đùi lão, lão thét một tiếng, lập tức quỳ xuống.“Ôi, chậc chậc, đau không hả?” Kẻ tên Nguyễn Linh kia rất hòa nhã, như thể hắn là một người rất tốt tính, “Ta cũng không đành lòng thấy một lão già như ngươi phải chịu nhiều đau khổ, ài...!thôi, ngoan ngoãn một chút, ngươi sẽ không phải đau đớn gì cả, được không nào?”“Ta...” Lão sơn chủ thở hồng hộc, máu từ đùi tuôn ra như suối, mắt lão đầy căm phẫn, “Ngươi...!nhất định gặp...!quả báo...”Một đứa “người trần tru.ồng” kia len lén bò lại, nó cúi đầu nhìn vết máu đang tuôn ồ ạt của lão.

Những đứa còn lại thấy máu lập tức chen lên.

Nguyễn Linh nhắc nhở: “Một đứa thôi, lui xuống.”Đám “người trần tru.ồng” này nghe lời hắn răm rắp, lập tức lùi lại.Mặt đứa kia mọc ra một cái mũi, ngửi máu lão một hồi, rồi bỗng nhiên mọc thêm một cái miệng trên gương mặt trắng bệch, nó ngoác to cái lỗ đen sì ấy ra, nhằm ngay vết thương của vị sơn chủ kia mà cắn.Lão sơn chủ cảm thấy toàn bộ máu trên cơ thể bị rút cạn, chỉ giây lát sau đã hóa thành một đống da bọc xương, rụng xuống như lá cây.Vũ Nương không ngờ thế gian này lại có một loại quái thai quỷ dị như vậy.

Hình như loài nào càng quỷ dị càng rất ít khi xuất hiện trên nhân giới.

Năm xưa lúc nàng còn ở cõi Trời, đọc đủ loại sách về yêu quái, nàng có biết tới một loại yêu được nuôi lớn từ vọng niệm, trông giống người, thế nhưng lại không có ngũ quan, khi được hiến máu người mới bắt đầu hình thành mũi để ngửi thấy, sau đó là sinh ra miệng để nếm lấy, rồi tới mắt để nhìn thấy.

Mà kẻ đó có được ngũ quan rồi, thì lại có hình dáng y hệt kẻ đã cho nó máu.Tuy nhiên hình dáng thì giống, tính cách lại hoàn toàn trái ngược.

Nghe nói “nó” sẽ trở thành những vọng tưởng sâu kín mà chính chủ đã giấu.

Cho nên có những kẻ bề ngoài đạo mạo, nhưng trong lòng lại có những ý niệm bất chính, trái với luân lý đạo thường, khi sinh ra được một đứa như thế này, nó sẽ hoàn toàn trở thành chính những luân lý đó, tuân thủ mà sống.

Trước đây có những điều mà ngươi không dám làm, vậy cho ta máu, ta sẽ giúp ngươi làm.Sức mạnh thậm chí còn hơn cả chính chủ, bởi đối với nó, không có gì gọi là chướng ngại nữa.Thế nhưng loài này từ đâu xuất hiện thì trong sách không nói.Loài này còn được gọi là Mê Ti.

Là loài yêu quái đến cả cõi Trời cũng phải dè chừng.

Vũ Nương nhìn một đám lố nha lố nhố trông thì vô hại này, hóa ra lại có tiềm năng khốn nạn như vậy.

Một đứa còn nhìn thấy sương đen của nàng, giơ tay chọc ghẹo.Mà con Mê Ti kia chỉ trong chốc lát đã hóa thành vị sơn chủ đã ngỏm kia, nó quỳ dưới đất, chăm chú quan sát chính bản thân mình, như thể nhìn thứ gì đó thú vị lắm.

Lát sau, nó ngẩng đầu nhìn Nguyễn Linh.Nguyễn Linh cười nói: “Ta là chủ nhân của ngươi.”Ngay lập tức, Mê Ti đó như bị thôi miên, nó ôm đầu, kêu lên một tiếng.

Nhưng cũng chẳng quá lâu, nó chống tay xuống đất, thở hồng hộc.

Nó điều tức lại hơi thở, toàn bộ ký ức của chính chủ ào ào xông tới, hung hăng tấn công vào tiềm thức giả, hình thành một hệ thống nội bộ, giống hệt như một người bình thường.

Quá trình này cũng không phải khó chịu cho lắm, nhưng Vũ Nương bỗng nhiên có một suy nghĩ, cái lũ Mê Ti này cũng thật đáng thương.Mê Ti đó ngẩng phắt lên, quay đầu qua, đối mắt với nàng.

Vũ Nương thầm than trong lòng.

Mê Ti vươn tay lên không trung, lập tức thanh kiếm từ kẻ đứng cạnh Nguyễn Linh kia bay tới, phóng về phía nàng.

Không gian khá chật hẹp, nàng cũng khó tránh khỏi uy lực như gió lốc của nó, không ngờ lão già sơn chủ kia mạnh đến mức như vậy.Làn sương đen trốn chạy vào một góc, thế nhưng vẫn bị lưỡi kiếm quét trúng.

Đó là vai của nàng, máu tuy ít, nhưng vẫn rơi xuống một giọt.

Đứa Mê Ti ban nãy chọc nàng lập tức lao tới, mọc ra cái miệng, hứng trọn một giọt máu của nàng.Nguyễn Linh trầm trồ, cũng cầm kiếm lao tới: “Ái chà, chỗ của ta từ bao giờ lại có chuột thế này?”Vũ Nương lách mình, né được một chiêu của Nguyễn Linh, từ tay áo phóng ta một lá bùa, Nguyễn Linh “hừ” một tiếng coi thường, chém xuống lá bùa ấy.

Thế nhưng bùa của Vũ Nương chắc chắn không phải bùa bình thường, tuy tác dụng chẳng ra gì nhưng được cái dai như đỉa, không bị chém rách, hơn nữa còn cố chấp dính lấy kiếm của Nguyễn Linh mãi không buông.

Hắn thoáng kinh ngạc, dừng lại một chút, vung kiếm vài cái nhưng lá bùa hệt như nhân tình đã lâu không gặp, lưu luyến không rời.

Giây lát sau thanh kiếm chói lóa của hắn không biết có bao nhiêu lợi hại ấy “bùm” một cái, biến thành một con cá chạch trơn tuột, rơi khỏi tay Nguyễn Linh.Nguyễn Linh: “...”Thứ này là cái đếch gì?Nàng chưa rõ thực lực của đám người này ra sao, nhưng không gian chật hẹp là một nơi không hề thuận tiện cho nàng.

Nếu nàng hiện hình hắc long, không chừng sẽ khởi động cấm chế của mật thất này.

Nàng rất muốn phun một mồi lửa thiêu cái lũ chảy nước miếng ở trong kia, nhưng cấm chế ở đây nằm sâu dưới lớp đất ấy không thể coi thường.

Nàng cảm nhận được một luồng xung động mạnh mẽ đang âm thầm thò móng vuốt ra, chờ thời cơ chộp lấy kẻ xâm phạm không biết trời cao đất dày.Vũ Nương hóa thành hình người, bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, quanh năm suốt tháng không nhớ một cái gì về pháp trận, ngay lúc này lại nhớ rõ như in, vẽ một truyền tống trận giữa không trung, ánh vàng chói lóa soi rõ gương mặt nàng, Mê Ti uống trộm máu kia ôm lấy một chân Vũ Nương.

Vũ Nương không có thời gian để ý, bèn mặc kệ, Mê Ti lão sơn chủ lao tới, vung kiếm chém xuống.

Vũ Nương và Mê Ti kia nhảy vào truyền tống trận, truyền tống trận biến mất, nhát kiếm kia bị hụt, một mảnh y phục của nàng rơi trên đất..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play