Bẩy giờ tối, Trưởng phòng nhân sự Chu được gọi tới phòng sếp Dương. Qua cặp kính dầy cộp ông đang thấy sếp Dương cầm hồ sơ lý lịch của nhân viên. Dương Vũ đẩy tập hồ sơ ra trước mặt Trưởng Phòng Chu cất tiếng hỏi: "Cô gái này là con dâu tương lai của chú à?"
Sau vài giây định thần, rất nhanh Trưởng Phòng Chu với bề dầy kinh nghiệm đã đáp lời: "Không hề có chuyện đó, Dương Tổng đọc hồ sơ có thể thấy trường hợp cô Trần Nhã Linh này sau khi tốt nghiệp Đại học chuyên ngành Thiết kế thời trang, đi làm được hai năm, mỗi năm nhảy việc một công ty. Không rõ nội tình sao cô ấy nghỉ việc nhưng biểu hiện thời gian qua của cô ấy rất tốt. Mặt khác, việc tuyển chọn nhân sự như Dương Tổng đã biết, qua hai vòng thi và một vòng phỏng vấn của Công ty thì ứng viên mới được chọn".
Dương Vũ nhếch một bên lông mày, tỏ vẻ để Trưởng phòng Chu tiếp tục. Ông tiếp lời: "Kỳ tuyển chọn vị trí nhân viên Content Marketer cho phòng Marketinh hôm đó có 60 ứng viên tham gia, Cô Trần Nhã Linh là một trong ba người được chọn." Dương Vũ nghi hoặc: "Là trả lời phỏng vấn rất tốt sao?"
- "Thưa, đúng là như vậy. Hôm đó Hội đồng phỏng vấn có ra câu hỏi cho ứng viên: Nếu Công ty nhận được hợp đồng quảng cáo sản phẩm từ sữa bò cho trẻ em thì làm thế nào để đưa con bò sữa cái vào trường quay? Đây là câu hỏi mẹo đánh lừa ứng viên. Nhiều người khi đó đã nói rất hùng hồn nào là có kinh nghiệm chăn trâu, cắt cỏ có thể dễ dàng đưa con bò sữa vào trường quay, nào là đưa bò con, bò đực đến dụ, nào ba bốn năm người lớn cùng hợp sức kéo rồi để sẵn cỏ voi cho bò vào là được." Dương Vũ tỏ ra hứng thú, chờ mong mấu chốt câu chuyện của Trưởng phòng Chu.
Ông tiếp lời: "Khi đó cô ấy đã trả lời: Sao phải mất việc như thế, sếp Dương của quý Công ty không phải tinh anh trong ngành thiết kế đồ họa hay sao? Thay vì kéo con bò sữa vào trường quay tạo dáng, mà nó có thể" bĩnh "ra sàn bất cứ lúc nào thì nên đầu tư trí óc thiết kế một chú bò với tạo hình vui nhộn, thu hút trẻ em thì sẽ hiệu quả hơn." Dù câu trả lời có phần "bốc mùi" của cô ấy, nhưng mục đích của câu hỏi cũng chỉ đơn giản vậy nên cô ấy là người được chọn thưa sếp. "
Dương Vũ nghe câu chuyện không khỏi cảm thấy thú vị bất giác mỉm cười, bảo Trưởng phòng Chu có thể ra ngoài. Anh cầm tập hồ sơ, nhìn cô gái có đôi mắt to tròn, trong veo trong ảnh, chiếc áo công sở cô mặc chụp hình khi đó có lẽ không hợp, cô hợp với những đồ trẻ trung hơn. Cất hồ sơ vào ngăn bàn, anh cầm đồ cát lên ngắm nghía một lúc rồi thay đồ ra khỏi phòng làm việc.
Hôm nay anh đã có hẹn với hội Tuấn Trần và Tùng Bách, hai người cùng là du học sinh với anh, là anh em chí cốt đã trải qua cùng anh năm tháng sinh viên bên vùng đất xa lạ đó. Giờ họ cũng đã về nước tiếp tục phát triển sự nghiệp của gia đình. Chỉ có anh, không về Công ty của ba, mà tự mình rẽ hướng kinh doanh riêng. Thời gian qua, anh đã chứng thực được năng lực của bản thân. Cha và ông nội rất tự hào về anh. Nhà họ Dương ba đời độc đinh, người lớn trong nhà giờ chỉ mong anh sớm yên bề gia thất, sinh mấy đứa cháu cho gia đình có tiếng con trẻ.
Dương Vũ vừa ra đến cổng Công ty đã thấy chiếc xe thể thao bắt mắt của Tuấn Trần chờ sẵn. Anh chàng hạ kính xe, giơ khuôn mặt cà lơ, phất phơ hướng Dương Vũ nói:" Thấy chưa, thấy chưa, thấy ông đây đúng giờ chưa cưng? "
Dương Vũ kéo cửa ghế sau vào xe, Tùng Bách cùng hàng ghế đã ngồi chờ sẵn, không nhanh không chậm đáp lời Tuấn Trần:" Thử muộn giờ xem, còn ai chơi với mấy ông. "Xe nhanh chóng di chuyển, bắt đầu một buổi hẹn của những chàng trai độc thân.
Tám giờ tối, họ tiến vào GARLIC Pub nổi tiếng nhất thành phố. Khác với quán Bar ồn ào, không gian ở Pub đặc biệt phù hợp với dân công sở, không quá ồn ào, không gian thoáng rộng, tạo cảm giác thoải mái, là lựa chọn hoàn hảo khi tụ tập bạn bè. Ba chàng trai tiến vào bàn Tuấn Trần đặt sẵn và chọn đồ trong menu.
Hôm nay Dương Vũ ăn vận rất thoải mái, không đóng khung trong áo vest, carvat mà thay vào đó là áo sweater thu đông cùng quần jean. Nhìn qua anh rất giống anh chàng sinh viên đại học nếu không giữ ánh mắt sắc lẻm ấy. Hai anh chàng đi cùng cũng cũng thoải mái không kém, áo pull, quần thể thao, đang thoải mái cười đùa. Nhìn tổng thể của họ khá đơn giản nhưng rất bắt mắt bởi độ đẹp trai có thừa.
Tuấn Trần tay bật nắp bia, người ghé Dương Vũ hỏi:" Mày có ý định lấy vợ không, chứ tao thấy mày ế lâu quá? "Tùng Bách như nghe được chuyện cười:" Mày không nhớ chuyện cô em người Thái lai Ấn của nó hay sao?"Nói rồi hai thằng được thể cười ha ha. Dương Vũ đen mặt, vì trải nghiệm nhớ đời bên Úc năm đó mà anh thấy chuyện tình cảm thật rắc rối.
Vì sự theo đuổi bất chấp của cô nàng, anh miễn cưỡng đồng ý nhận lời tỏ tỉnh, để rồi hối hận ngay sau đó bởi sự nhiệt tình thái quá, sẵn sàng theo anh bất cứ đâu và đặc biệt thích kiểm soát, đúng như kiểu cho anh vào túi hút chân không cất trong tủ áo nhà cô ta vậy. Báo hại anh đạp xe 10km, bỏ học mất một tuần để trốn và yêu cầu chấm dứt quan hệ với cô ta. Từ đó, anh hết dám hẹn hò, tập trung học hành rồi đầu tư thời gian phát triển sự nghiệp, anh nghĩ rằng cô gái của anh rồi sẽ xuất hiện, chỉ là anh đang đi tìm cô ấy thôi, mà tìm đâu thì chưa biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT