Đã rất lâu rồi hắn không như thế này, ngay khi ngửi thấy mùi pheromone tỏa ra từ người Lâm Ân, hắn muốn hoàn toàn chiếm hữu cậu, để lại dấu ấn trên người cậu, khiến cậu chỉ rung động trước hơi thở của chính mình.
Những ý nghĩ này đến cực kỳ nhanh, giống như một cơn cuồng phong, khiến Diêu Châu cảm thấy kỳ quái.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, khi nào nên nói với Lâm Ân rằng bác sĩ đã chẩn đoán sai, hoặc sắp xếp một cuộc phẫu thuật khác cho cậu, để Lâm Ân có thể trở thành một Omega có thể xứng đôi với Diêu Châu, tất cả những điều này Diêu Châu cũng chưa nghĩ kỹ.
Trước khi Lâm Ân nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, Diêu Châu đã lấy lại được ý thức. Hắn gọi tên Lâm Ân và nói: "Chúng ta vào trong nói chuyện nhé." Sau đó vươn tay bế Lâm Ân lên khỏi ghế, đồng thời tiết ra một lượng nhỏ pheromone để che đi mùi hương thoang thoảng của hoa huệ tây.
Lâm Ân có lẽ khóc mệt mỏi, đêm khuya cũng không phải thời điểm thích hợp để gây sự, cậu dựa vào trong ngực Diêu Châu, để Diêu Châu bế cậu một đường trở về phòng ngủ chính trên tầng hai.
Sau khi vào phòng, Diêu Châu đặt Lâm Ân ở bên cạnh giường.
Lâm Ân ngồi xuống, Diêu Châu cũng không vội đi ngủ, quỳ một chân, một tay đặt lên người Lâm Ân, chậm rãi nói với cậu: "Tối nay em biểu hiện rất tốt, vượt quá sự mong đợi của tôi. Có, muốn phần thưởng nào không?"
Vừa rồi Diêu Châu không trả lời câu hỏi của Lâm Ân trên sân thượng, tuy rằng dùng Lâm Ân để đạt được mục đích của mình cảm giác cũng không tốt, nhưng Diêu Châu vẫn làm được. Hắn không thể đảm bảo sẽ không có lần sau.
Lâm Ân mặc dù thể chất yếu hơn, nhưng đầu óc lại minh mẫn, có cảm giác nguy cơ nhạy bén. Những ngày đầu mới kết hôn, Diêu Châu có thể chỉ coi cậu như một con bài thương lượng để giải quyết địa vị của mình, nhưng sau khi ở chung được vài tháng, Diêu Châu thừa nhận rằng suy nghĩ của hắn đã thay đổi.
Lúc này, hắn đang nửa quỳ, thấp hơn Lâm Ân một chút. Không gian xung quanh tối tăm không làm giảm nhiệt độ giữa hai người mà thay vào đó làm tăng thêm một ít ái muội cùng thân mật.
Diêu Châu hiếm khi có được thời điểm ôn nhu như vậy, có lẽ hắn muốn bù đắp cho việc đã khiến Lâm Ân sợ hãi tối nay, có lẽ chính luồng pheromone gần như không thể ngửi thấy đã khiến hắn có một kế hoạch mới, tóm lại hắn muốn an ủi Lâm Ân một chút.
Lâm Ân buông chiếc chăn trên vai ra, để lộ bộ đồ ngủ sa tanh và chiếc cổ thon.
Cậu không nghĩ tới phần thưởng gì, lắc đầu nói: "Không cần..."
Diêu Châu nhìn cậu, giọng điệu gần như dỗ dành: "Tiểu thiếu gia, nghĩ lại xem?"
Lâm Ân chưa bao giờ bị hắn dỗ dành như thế này, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn một chút. Cậu dường như nhớ ra điều gì đó, hỏi với giọng điệu không chắc chắn: "Anh thật sự cho tôi à?"
Vẻ mặt Lâm Ân dần dần trở nên căng thẳng, sau khi do dự vài giây, cậu nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vết thương trên người anh lại như vậy?... Anh có thể nói được không?"
Diêu Châu cau mày nói: "Đây là phần thưởng mà em muốn sao?"
Hắn vốn tưởng rằng Lâm Ân sẽ đưa ra một số yêu cầu thực tế hơn, dù sao vẫn chưa có người đứng ra dọn dẹp hỗn loạn ở khu 20, tung tích của Kỳ Ân Mỹ vẫn là một ẩn số, đây đều là những lựa chọn có lợi cho Lâm Ân.
Giọng nói của Lâm Ân càng lúc càng nhỏ: "Không tiện nói cũng không sao."
Diêu Châu không ngờ phần thưởng cậu đề nghị lại như vậy, hắn vòng nửa vòng Lâm Ân, chậm rãi thở ra. Sau khi Phó Dung chết, mọi chuyện cũ đều bị chôn theo, Diêu Châu đã lâu không nhớ lại chuyện cũ.
"Tôi không nhớ hết mọi thứ, tôi chỉ nhớ được một hai chỗ." Diêu Châu nói.
Thấy Diêu Châu không trực tiếp từ chối, Lâm Ân tựa hồ như được động viên gì đó, cậu vươn tay chạm vào hắn, ngón tay lạnh lẽo chạm vào vết thương cũ trên mặt hắn.
"Vết sẹo này từ đâu mà dài thế?" Lâm Ân hỏi.
Diêu Châu trầm ngâm một lát rồi nói: "Tôi giết một người, người kia cũng làm tôi bị thương."
Lâm Ân đồng tử co rút, tựa hồ có chút sợ hãi, nhưng cậu lại hỏi: "Chuyện đó xảy ra khi nào?"
Diêu Châu nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ của Lâm Ân, nói: "Lúc tôi mười lăm tuổi."
Lâm Ân rõ ràng là sợ hãi trước câu trả lời này, và giọng cậu hơi run khi hỏi tại sao.
Hắn kỳ thực không muốn nói thêm nữa, cảm thấy quá khứ quá tàn nhẫn đến mức Lâm Ân không thể chịu đựng được, vì vậy hắn thản nhiên nói: "Tiểu thiếu gia, em thật sự muốn biết, hoặc là về sau lại kể cho em."
Lâm Ân quay lại nhìn hắn, trong mắt cậu có vẻ bướng bỉnh, "Tôi muốn biết."
Mấy ngày trước, ở phòng khách dưới lầu, Cảnh Xuyên từng nói với Lâm Ân rằng "có rất nhiều người muốn leo lên Diêu Châu" và cảnh cáo cậu "Nhớ cẩn thận đề phòng."
Lâm Ân sau này suy nghĩ lại câu nói này, cũng hiểu được ý đồ của Cảnh Xuyên. Nhưng Diêu Châu vừa nhắc đến phần thưởng, Lâm Ân lại quên mất lời khuyên răn đó, chỉ muốn nhân cơ hội khó có được này để tìm hiểu thêm về Diêu Châu.
Một lúc sau, cậu nghe thấy Diêu Châu nói: "Người bị giết cùng lớn lên với tôi."
"Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi. Vào ngày sinh nhật thứ mười bảy của anh ấy, anh ấy đã chết dưới dao của tôi."
Diêu Châu nói những lời này, cũng không có nhìn Lâm Ân.
Vẻ mặt lạnh lùng và giọng điệu đều đặn, như thể hắn đang nói về việc của người khác. Nhưng không hiểu vì sao, Lâm Ân cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm đang dần lan rộng ra ngoài tầm với.
"Anh ta biết tôi thuận tay trái và không có sự bảo vệ nào ở bên phải. Trong lúc đối đầu, anh ta đã vung con dao, cuối cùng và để lại một vết sẹo trên người tôi".
Công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại ngày càng tinh vi, có nhiều phương pháp vật lý khác nhau có thể làm mờ dấu vết, nhưng Diêu Châu chưa bao giờ nghĩ đến việc loại bỏ vết thương cũ này. Hắn muốn ghi nhớ vết thương này và luôn nhớ đến người đã bị dao đâm.
Nói xong, hắn nhìn Lâm Ân và nói: "Sự việc là như vậy."
Phòng ngủ yên tĩnh mấy giây, môi Lâm Ân mấp máy nhưng không phát ra âm thanh nào.
Mấy ngày trước Lâm Ân cũng nghe Cảnh Xuyên nói vài câu, biết bọn họ là đồng đội lớn lên cùng nhau, nhưng sau khi nghe Diêu Châu kể lại, bọn họ lại trở thành đối thủ trong chiến đấu. Sự tương phản lớn đến mức Lâm Ân ngập ngừng hỏi: "Nếu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tại sao..."
Tại sao lại bỏ rơi một người bạn thời thơ ấu. Lâm Ân không thể hỏi được.
Đúng lúc này, Diêu Châu đột nhiên tiến lại gần, môi lướt qua cổ Lâm Ân, từ một góc độ mà Lâm Ân không thể nhìn thấy, hắn ngửi thấy mùi hương hoa huệ tây đến nhanh mà biến mất cũng nhanh.
"...Cậu đã bao giờ nghe đến chuyện "nuôi cổ "* chưa, thiếu gia?" Diêu Châu vùi đầu vào cổ Lâm Ân, giọng nói càng lúc càng trầm.
*Người xưa lấy nhiều loại trùng (虫) có độc, bỏ vào trong một cái vò (皿) để chúng tiêu diệt lẫn nhau, sau cùng còn một con duy nhất gọi là cổ (蛊), có thể dùng để sai khiến, hạ độc...
Diêu Châu không đợi cậu trả lời, tiếp tục nói: "Tôi năm tuổi bị cha nuôi mang rời khỏi cô nhi viện, trước đó ông đã nhận nuôi sáu đứa trẻ mồ côi. Tôi là đứa con cuối cùng mà ông nhận nuôi."
"Chúng tôi gọi ông ấy là Cha Dung. Ông ấy là một Alpha què quặt và thấp kém, nhưng ông ấy lại mơ ước trở thành người đứng đầu thành phố ngầm."
Lúc này, Diêu Châu dường như hơi mỉm cười khinh thường, một hơi thở nhẹ nhàng lướt qua làn da sau gáy Lâm Ân.
"Nuôi cổ là kế hoạch của hắn. Tìm một ít trẻ mồ côi có tiềm năng trưởng thành, dạy cho chúng các loại kỹ năng, để chúng giết lẫn nhau. Người sống sót cuối cùng sẽ là người mạnh nhất thực hiện được ước mơ của mình."
Phản ứng của Lâm Ân từ bối rối đến sốc, và cuối cùng choáng váng đến mức không nói nên lời.
Dừng một chút, cậu quay người, dùng hai tay sờ soạng Diêu Châu, vai và lưng, như muốn xác nhận hắn vẫn còn nguyên vẹn.
Diêu Châu chưa từng đề cập tới chuyện này với bất kỳ ai, phản ứng của Lâm Ân cũng khiến hắn có chút bất ngờ.
Vốn dĩ bị bao phủ bởi làn sương đen, thấm đẫm máu, sự việc cũ u ám bỗng trở nên bớt u ám và lạnh lẽo hơn nhờ sự vuốt ve ngẫu nhiên của Lâm Ân.
Diêu Châu nắm lấy tay Lâm Ân đặt trên vai, nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu thiếu gia, trên người tôi còn có mấy cái vết sẹo, em có muốn chạm vào không?"
Giọng điệu đùa cợt của hắn rất rõ ràng, và Lâm Ân sững người, nhìn hắn trong bóng tối. Một lúc sau, Lâm Ân trầm giọng xuống nói với vẻ tức giận hiếm thấy: "Người đàn ông đó là kẻ điên à?", sau đó hỏi: "Hắn đã chết rồi à?"
Diêu Châu thản nhiên nói: "Đã chết sáu năm trước."
Lâm Ân vẫn còn dư chấn cảm xúc, dù có rất nhiều câu hỏi nhưng cậu cũng không nỡ hỏi thêm nữa.
Cậu chậm rãi thở ra, vẻ mặt đầy áy náy, nói với Diêu Châu: "Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên hỏi. Nhưng anh yên tâm, những gì nghe được tôi sẽ không đề cập đến với người khác đâu."
Diêu Châu chống khuỷu tay lên và nhìn chằm chằm vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Ân.
Bị mắc kẹt trong môi trường đầy mưu mô quá lâu, Diêu Châu phải sàng lọc tất cả những lời nói dối mà hắn nghe được trong đầu. Chỉ có điều Lâm Ân bảo đảm rất đơn giản, đơn thuần đến nỗi không cần cân nhắc, nhưng lại có một loại sức mạnh vô cớ, xoa dịu và thanh lọc, vuốt ve trái tim hắn.
Diêu Châu bĩu môi nói: "Tiểu thiếu gia, tốt nhất tôi nên cho em tiền giữ im lặng."
Nói xong, không đợi Lâm Ân phản ứng, hắn nhéo đôi má thanh tú của cậu, hôn lên môi cậu.
-
Diêu Châu và Lâm Ân không phải là những người duy nhất không thể ngủ được vào ban đêm, trong một khách sạn ở ngã ba khu đông tây, Lance mặc thường phục mở phòng riêng bằng thẻ hội viên cao cấp.
Không khí tràn ngập mùi thuốc lá quen thuộc, mùi thơm dai dẳng của xì gà Padron. Phòng riêng không lớn, nhưng trang trí vô cùng sang trọng, mấy tên vệ sĩ đứng trong bóng tối trong góc, giấu đi pheromone, bên cửa sổ có một người đàn ông cao lớn đang hút xì gà.
Lance đi phía sau đối phương và gọi "Hình tiên sinh".
Người đàn ông quay lại, chính là Hình Quảng Đình, người vừa tiễn Diêu Châu và nhóm của hắn ta vài giờ trước.
" tới đây." Hình Quảng Đình đáp lại rồi nói: "Ngồi đi."
Lance đứng yên nói: "Không sao, tôi cùng ngài đứng một lát."
Thế là hai người cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó không xa có một đường ray xe lửa, là ranh giới giữa hai quận phía đông và phía tây. Không có chuyến tàu nào đi qua lúc đêm khuya, chỉ có ánh đèn dọc đường uốn khúc xa xa.
Đầu tiên Hình Quảng Đình hỏi Lance: "Diêu Châu nghi ngờ ngươi sao?"
Lance bình tĩnh phủ nhận: "Không."
"Vậy tại sao ngươi lại bị nhốt ở tầng hầm?" Hình Quảng Đình lại hỏi.
Lance lưu loát trả lời: "Đêm tân hôn tôi cho Lâm thiếu gia uống chút thuốc, khiến cậu ta bất tỉnh, làm sai chuyện."
Diêu Châu luôn rõ ràng về thưởng phạt với cấp dưới, lời nói của Lance là có lý. Tuy nhiên, Hình Quảng Đình nghe xong lại cười dị thường nói: "Lance, ngươi từ nhỏ đã như vậy, khi xảy ra chuyện thì thích thể hiện thực lực của mình. Diêu Châu từ lâu đã nghi ngờ thân phận của ngươi, tối nay hắn ta chính là muốn ngươi đến gặp ta."
Lance sửng sốt, ngước mắt lên hỏi: "Ngài muốn ai?"
Hình Quảng Đình giữa ngón tay cầm điếu xì gà, khói hương quế bay vào người, má Lance bị hắn ta vuốt ve.
Hình Quảng Đình liền nói: "Ta muốn ngươi."
Lance sững người, nhớ lại từng khung hình mấy giờ trước trong đầu.
Bữa tiệc tối nay có nhiều người như vậy, hắn và Cao Trạch chưa bao giờ theo sát Diêu Châu. Có mấy lần một mình đi giao lưu, Lance cũng không biết Diêu Châu nói chuyện này với Hình Quang Đình từ lúc nào.
Lần này Diêu Châu đã dẫn trước mọi người. Hắn đã hai ba năm không liên lạc với khu Đông, chỉ đi dự yến tiệc, trước mặt Hình Quảng Đình đặt trước một ít đồ chuẩn bị.
Bất kể Lance có bất mãn cá nhân gì với anh ta, cũng không thể không thừa nhận Diêu Châu thâm tàng bất lộ. Hắn đáng sợ ở chỗ có thể đã bị mọi người đánh giá thấp, đặc biệt là Hình Quảng Đình.
Hình Quang Đình không nghe thấy Lance trả lời, hắn ta đặt điếu xì gà vào khay rồi để nó tự tắt.
Lance chạm vào chiếc kéo nhỏ trong mâm, khéo léo cắt bỏ phần tàn thuốc lá bị cháy, cụp mắt xuống nói: "Hình tiên sinh, ngài muốn tôi làm việc cho hắn mà không cần lo lắng à?"
Hình Quảng Đình nhìn tay Lance đang cầm kéo, sau đó đặt tay mình lên, chậm rãi siết chặt ngón tay của Lance, an ủi: "Đông Tây có tai mắt, chuyện này không có gì mới mẻ. Ngươi đã ẩn núp ở chỗ Diêu Chu bốn năm, hiện tại rất khó khi bị hắn phát hiện, nếu Diêu Châu thưởng thức ngươi, ngươi liền giả vờ nghe theo, cũng không tổn thất gì."
Lance đã ẩn núp ở khu Tây nhiều năm, mỗi bước thăng cấp đều vô cùng mạo hiểm. Anh ta không chỉ có tin tưởng Hình Quảng Đình, còn đang chờ đợi Hình Quảng Đình hứa hẹn cơ hội.
Bây giờ Hình Quảng Đình vì phiếu bầu mà thay đổi để mượn sức Diêu Châu, Lance biết mình giống như một ván cờ lãng phí, bao nhiêu năm vất vả đều sẽ uổng phí. Nhưng Hình Quảng Đình có thể nói "không còn gì để mất" mà không cảm thấy tội lỗi.
Lance trong lòng oán hận, không lộ ra ngoài, rút tay ra khỏi lòng bàn tay Hình Quảng Đình, nhẹ nhàng hỏi: "Là Bùi gia ở Thượng Thành? Họ đã hứa với Hình đại nhân những gì?" ——Thật đáng để Hình Quảng Đình kéo bộ mặt già nua của hắn xuống, vận động phiếu bầu cho hắn.
Hình Quảng Đình giọng điệu không vui nhìn anh ta: "Lance, ngươi nên hỏi cái này sao?"
Lance im lặng, sau đó nói: "Từ nay về sau, tôi sẽ không bị coi là người khu Đông, cho tôi làm càn một hồi đi."
Nói xong, anh ta đặt chiếc kéo xuống và dường như bước một bước để quay lại.
Hình Quảng Đình nắm lấy vai phải của anh ta, đẩy về phía trước.
Lance và Hình Quảng Đình đều là Alpha cấp A, vừa mạnh mẽ vừa nhanh nhẹn. Nhưng Lance không có đánh trả, Hình Quảng Đình trực tiếp đem hắn ép vào cửa sổ.
Tấm kính lạnh lẽo áp vào má anh ta, hơi thở của Lance vẫn không thay đổi, ánh mắt lạnh lùng.
Hình Quảng Đình không phải quân tử,Lance trước đây đã từng nhìn thấy thủ đoạn tra tấn của hắn ta, phản kháng vô ích sẽ chỉ khơi dậy bạo lực của đối phương.
Hình Quảng Đình cúi người nói, hơi nóng phả vào tai Lance: "Lance, nghĩ đến thuốc ức chế của ngươi, còn có em gái mới vào đại học của ngươi."
Lance hai má giật giật, tựa như đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi, một lúc sau mới nhượng bộ nói: "Hình tiên sinh, là tôi phạm sai lầm."
Hình Quảng Đình chậm rãi gọi tên anh ta, "Lance ", dùng ngón tay đang đeo chiếc khuyên tai xoa xoa dái tai của anh ta.
"Ta biết trong lòng ngươi có oán." Hình Quảng Đình nói: "Hiện tại thời cơ chưa chín muồi, hãy kiên nhẫn thêm một chút."
Hắn ta cúi xuống gần hơn, môi gần như chạm vào má Lance.
Đây là một khuôn mặt rất ưa nhìn, con ngươi sâu và mịn, sống mũi cao, thân hình cũng rất dẻo dai, Hình Quảng Đình đã từng thử qua rồi, biết nó như thế nào.
"Ta cũng tò mò." Hình Quảng Đình nheo mắt lại, "Diêu Châu đối với Lâm gia tiểu thiếu gia kia giống như rất để bụng, hiện tại đưa ngươi đến đây, là vì lợi dụng ngươi, hay là..."
Hình Quảng Đình túm tóc Lance, mạnh mẽ nhấc lên: "Hắn đã từng chơi qua ngươi rồi?"
Bụng Lance quặn lên, anh ta đè nén cảm giác muốn nôn, bình tĩnh phủ nhận, "Không."
Hình Quảng Đình vẫn không tin, nắm tóc anh ta kéo về phía giường lớn. Cách đó vài mét, bốn vệ sĩ đều mặt vô cảm nhìn đây, vốn đã là thói quen.
Đầu gối của Lance bị ấn xuống đất, thân trên của anh ta bị áp vào chăn. Hình Quảng Đình từ phía sau cởi cổ áo ra, lập tức để lộ ra gáy và vai mịn màng không tì vết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT