Những ngón tay hơi thô ráp lại xoa lên vết bầm tím, nhưng với lực yếu hơn nhiều. Rượu thuốc dần dần tản ra, lưu lại nhiệt độ cơ thể của người khác trên da thịt Lâm Ân.
Hắn cúi đầu, tùy ý cởi chiếc áo choàng tắm ra, khuy tua rua buông thõng trên cổ tay.
Trong phòng ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào, Lâm Ân không dám nhìn hắn, ánh mắt đảo quanh, lông mi không ngừng chớp chớp. Mặt khác, Diêu Châu lại rất nghiêm túc.
Chỗ bôi thuốc đều là chỗ nhạy cảm, ngoại trừ Diêu Châu thì không có ai động vào.
Có lẽ Diêu Châu biết tính nhút nhát của Lâm Ân, cả quá trình hắn xoa rất bình thường, chỉ xoa thuốc không nói chuyện, cũng không có ý tán tỉnh.
Sau vài phút, hắn vặn nắp chai bằng một tay, xoa mu bàn tay lên mặt Lâm Ân đứng dậy và nói: "Mặt cậu đỏ quá."
Lâm Ân đã bị hắn chạm vào vô số lần, đa số trước đó đều chỉ là cảm thấy rụt rè mà thôi. Chỉ là lần này Diêu Châu không nói một câu yêu đương nào, cũng không chạm vào vị trí quá nhạy cảm nhưng lại khiến tim Lâm Ân đập nhanh.
Diêu Châu đặt bình thuốc lên ngăn kéo rồi đi vào phòng tắm. Khi rửa tay xong đi ra, Lâm Ân vẫn ngồi ở bệ cửa sổ, áo choàng tắm đã được mặc vào.
Diêu Châu đi tới trước mặt Lâm Ân thì dừng lại, động tác của Lâm Ân cũng dừng lại.
Cậu ngẩng đầu lên, chậm rãi hỏi: "... vẫn xoa à?"
Diêu Châu nhìn chằm chằm cậu, sau đó mỉm cười nói: "Tiểu thiếu gia, tôi muốn nghe sự thật."
"Ngươi sợ ta?" Diêu Châu hỏi.
Lâm Ân do dự một chút trước khi nói: "Thỉnh thoảng, một chút."
Cậu không nói trực tiếp từ "sợ ", khiến cho câu trả lời nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Diêu Châu đưa tay, đem vạt áo mở rộng kéo lên, dùng một giọng trầm trầm mà Lâm Ân chưa từng nghe qua nói: " Tôi hứa với cậu, nếu như cậu nói sợ, tôi sẽ không cưỡng ép cậu."
Lâm Ân ngẩng đầu nhìn Diêu Châu, môi mấp máy, vẻ mặt kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Dù sao, tối nay Diêu Châu cũng không có ý định chạm vào cậu, nên hắn dùng bàn tay trái không bị thương của mình nắm lấy cánh tay Lâm Ân, nhấc cậu ra khỏi bậu cửa sổ, nói "Đã đến giờ đi ngủ", rồi chính mình đi về phía giường lớn nằm xuống một bên.
Lâm Ân thấy vậy thì nằm xuống bên còn lại, đèn trong phòng ngủ mờ đi.
Lâm Ân nằm trong chăn một lúc, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Cậu hít một hơi thật sâu, quay đầu lại trong bóng tối, nói với Diêu Châu: "Nếu vết thương bắt đầu đau hãy gọi cho tôi, bác sĩ đã kê đơn thuốc giảm đau.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ2.
Qua 81 Nạn Mới Cưới Được Vợ3.
Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt4.
Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)=====================================
Lâm Ân sẽ không nói những lời mềm mại dỗ dành. Cho dù là để bày tỏ ý định tốt thì cũng chỉ có thể lấy lý do là thuốc giảm đau.
Cũng may Diêu Châu đã nắm được tính tình của cậu. Thuốc giảm đau là không cần thiết, kể từ khi Diêu Châu phân hóa thành Alpha vào năm 17 tuổi, cho dù bị thương nặng đến đâu, hắn cũng chưa bao giờ uống thuốc giảm đau.
Hắn đặt tay trái lên đầu Lâm Ân và xoa hai lần như một câu trả lời. Động tác trông rất tùy ý, nhưng lại rất cẩn thận tránh vị trí vết thương ở đầu của Lâm Ân.
-
Lâm Ân vẫn đánh giá thấp khả năng chữa lành của một Alpha. Chỉ một tuần sau, vết thương do đạn bắn trên vai Diêu Châu gần như đã lành, bác sĩ gia đình cũng không còn đến kiểm tra và thay thuốc hàng ngày cho hắn nữa.
Ngày tháo chỉ khâu, Jasmine tới, cô mang hộp thuốc vào phòng làm việc, lại phát hiện bên cửa sổ có một người mà cô không nên nhìn thấy đang ngồi.
Phòng làm việc của Diêu Châu rất rộng, là phòng rộng rãi nhất trên tầng hai. Lúc này Diêu Châu đang ngồi trên ghế da nói chuyện với Lance, ở một góc thư phòng khác có một chiếc bàn dự phòng, trên bàn có hai chiếc màn hình.
Một bóng người mặc áo len rộng đang ngồi ở bàn, đeo tai nghe, nhanh nhẹn xoay bút bằng một tay và tham gia các lớp học trực tuyến.
- Đây là Lâm Ân.
Jasmine hỏi Lansce, người đã mở cửa cho cô bằng mắt: Chuyện gì vậy?
Lance nhún vai với vẻ rất chi là vi diệu.
Diêu Châu ngồi ở phía sau, anh ta chỉ là cấp phó, cũng không thể nói gì.
Nguyên nhân là do Lâm Ân vô tình làm đổ cà phê lên laptop trong bữa sáng khiến máy tính bị đen. Nhưng cậu có tiết học đầu tiên trong ngày và đã quá muộn để chuyển sang máy tính mới, vì vậy Diêu Châu đã bảo cậu dùng máy tính trong thư phòng.
Lâm Ân không cho rằng việc này có gì bất thườn, máy tính của cậu bị hỏng nên mượn máy tính của Diêu Châu cũng không có gì sai. Nhưng Lance biết điều này có ý nghĩa gì, và Jasmine chắc chắn cũng biết điều đó.
Không phải ai cũng có thể vào phòng làm việc của Diêu Châu. Trong máy nghiền giấy ẩn giấu vô số bí mật, máy tính dự phòng cũng được kết nối với máy tính chính, cứ cho là Lâm Ân không biết mật khẩu, cho dù cậu có biết cũng không thể đăng nhập dưới con mắt của mọi người. Nhưng Diêu Châu lại đồng ý cho ngồi phía sau tham gia lớp học, chẳng khác nào đang dung túng cho cậu.
Jasmine không hỏi thêm lý do nữa, giống như không nhìn thấy Lâm Ân, cô đi tới sô pha ngồi xuống, hỏi Diêu Châu: "Hôm nay có thể tháo chỉ, tôi có thể đợi một lúc, cho đến khi mấy người bàn xong chuyện."
Diêu Châu nói không cần, sau đó quay đầu nhìn Lâm Ân đang ngồi trong góc.
Lớp học trực tuyến sắp kết thúc, Lâm Ân dường như nhận ra rằng có ba Alpha phía sau đang đợi cậu học xong, cậu quay lại nhìn họ và mỉm cười xin lỗi.
Mấy phút sau, Lâm Ân tắt máy tính, đứng dậy chào Jasmine, nói với Diêu Châu: "Tôi ra ngoài trước."
Lance theo sát phía sau rời khỏi thư phòng, Jasmine đang định ở đây cắt chỉ, anh ta ở lại trong phòng cũng không giúp được gì nhiều, nên ra ngoài để tránh.
Lâm Ân và Lance lần lượt xuống phòng khách, dì Anh lúc này ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, trong nhà không có người hầu hầu hạ.
Lance chọn một chiếc ghế sofa đơn ngồi xuống, một lúc sau, Lâm Ân bưng một tách trà trắng nhạt đặt lên bàn cà phê trước mặt.
Lance và Lynn đã không nói chuyện kể từ đêm tân hôn.
Không phải Lance không biết xử lý thế nào, mà là Lâm Ân cố ý tránh né anh ta, không muốn tiếp cận quá gần.
Suy cho cùng, Lâm Ân đã sống trong một gia tộc lớn trong mười mấy năm nên trực giác của cậu rất chuẩn xác. Trong ba vị phó thủ của Diêu Châu, Lance là người có vẻ ngoài hiền lành nhất, khi nhìn thấy mọi người chỉ mỉm cười một chút, nhưng cũng là người khó đoán nhất.
Lâm Ân đã bị anh ta đánh thuốc mê một lần, trong lòng vẫn có chút đề phòng không buông xuống được. Một người nhạy bén như Lance, tất nhiên anh ta cảm nhận được sự cảnh giác của Lâm Ân và chưa bao giờ chủ động tiếp cận cậu.
Lâm Ân đặt tách trà xuống rồi rời đi, Lance nói lời cảm ơn. Lâm Ân không trả lời, chỉ gật đầu, cậu không muốn ở cùng Lance, ngoài phòng khách có sân thượng, Lâm Ân đi lên sân thượng ngồi trên lan can đón gió.
Mười phút sau, Lance cũng đi lên sân thượng. Anh ta lấy hộp thuốc lá ra và hỏi Lâm Ân: " Cậu có thấy phiền không?"
Lâm Ân nói "không sao ".
Lance đứng ở vị trí xuôi gió và châm một điếu thuốc cho mình.
Vừa rồi Lance đang ở trong phòng khách, Lâm Ân đi ra sân thượng, hiện tại Lance cũng tới sân thượng, Lâm Ân bây giờ trở lại trong nhà, không khỏi có chút mất lịch sự.
Lâm Ân chỉ có thể tiếp tục ngồi trên lan can cho đến khi Lance nói với cậu: ", tôi nên Tiểu thiếu gia,xin lỗi."
Lâm Ân quay lại nhìn Lance. Lance có làn da đẹp, cách nói chuyện nhẹ nhàng, không lạnh lùng sắc bén như Diêu Châu, rất dễ tin tưởng. Ngay cả khi bạn biết anh ta có dao trong tay áo, bạn vẫn có thể tin tưởng anh ta vì thái độ khiêm tốn của anh ta.
Lâm Ân quay mặt đi, nhẹ nhàng trả lời: "Không có gì to tát, không cần xin lỗi."
Lance cách cậu hai hoặc ba mét, và sau một lúc im lặng, Lance nói: " Cậu đã thích nghi rất tốt ở thành phố ngầm, tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng cậu có thể muốn chuyển về thượng thành trong vòng một tuần sau khi cậu đến đây."
Lance là bậc thầy trong việc nói chuyện, biết cách khiến người ta mất cảnh giác.
Khi Lâm Ân lên tiếng lần nữa giọng của cậu đã dịu đi, "Khu thượng thành có thể không tốt đến thế. Diêu tiên sinh cũng không đáng sợ đến thế."
Khi nói, cậu cũng không suy nghĩ kỹ từng câu một. Sau khi lời nói đã nói ra, chính Lâm Ân cũng choáng váng.
——Hóa ra cậu đã vô tình mất đi sự đề phòng ban đầu trước đó với Diêu Châu. Sau khi rời khỏi Lâm gia hơn một tháng, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc quay trở lại.
Lance ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, trong mắt Lance có thể thấy được Lâm Ân biểu tình thay đổi. Anh ta cúi đầu hút một điếu thuốc, sau đó cười nói: "Có lẽ cậu không thể tưởng tượng được Diêu Châu lại là Alpha hệ chữa trị."
Những Alpha hàng đầu thường có những khả năng đặc biệt khác nhau do thể chất đặc biệt của họ.
Phần lớn Alpha cấp A và cấp S đều thuộc loại mạnh, có lợi thế về tấn công, chẳng hạn như Cao Trạch và Jasmine. Thứ hai là hệ thao tác, chẳng hạn như Lance, người có thể sử dụng một số đồ vật để biến chúng thành vũ khí.
Hệ chữa trị là khả năng ít phổ biến nhất trong số các Alpha cao cấp và nó cũng thường được coi là khả năng vô dụng nhất.
Và Diêu Châu trông giống như một Alpha thuộc loại mạnh mẽ dù nhìn thế nào đi nữa.
Nghe được Lance nói như vậy, Lâm Ân kinh ngạc nhất thời không có trả lời, sau đó thấp giọng nói: "Khó trách vết thương do đạn bắn của hắn bình phục nhanh như vậy, nguyên lai là từ hệ chữa trị... "
Lâm Ân không biết Lance có nói sự thật hay không hoặc Lance đã không nói cho cậu toàn bộ sự thật.
Diêu Châu là hệ chữa trị, nhưng lại không ngừng tại đây. Hắn có thể trở thành Alpha cấp S là bởi vì kiêm hai loại năng lực hệ chữa trị chỉ là một trong số đó.
Tất cả những gì Lance muốn là phản ứng của Lâm Ân trước tin này.
Quả nhiên, Lâm Ân không có nhịn, quay sang hỏi hắn: "Làm sao một Alpha của hệ chữa trị lại có thể có được thành tựu như vậy."
--mặc dù đơn thuần như Lâm Ân, cũng biết thành phố ngầm quỷ quyệt hung hiểm, chỉ bằng năng lực hệ chữa trị làm sao có thể ngồi lên vị trí lão đại của khu Tây?
Tuy nhiên, Lance cố tình ngừng nói, từ chối nói thêm về những chuyện còn lại. Anh ta mỉm cười và dập tàn thuốc ra, "Đây có lẽ là lý do tại sao chúng tôi sẵn sàng đi theo lão đại? hắn mạnh mẽ đến mức người ta không thể nhìn rõ bản chất."
Đang nói chuyện, anh ta nghe thấy phía bên kia cầu thang có tiếng bước chân nhẹ, là Jasmine đi xuống.
Lance không có ý định nói chuyện nữa, cuối cùng nói với Lâm Ân: " Tôi là sau khi lão đại đạt được thành công mới trở thành thuộc hạ dưới tay hắn, nhưng Cao Trạch và Jasmine thì khác, họ lớn lên cùng hắn và hiểu rõ hắn hơn tôi. "
Nói xong, Jasmine cũng đi xuống lầu một, trong tay cầm hộp thuốc, Lance đi vào hỏi cô: "Vết thương thế nào hồi phục rồi?"
Jasmine nói: "Cũng khá tốt, coi như là hoàn toàn bình phục."
Lance cùng cô đi ra cửa, Lâm Ân biết bọn họ có chuyện muốn nói, nên khéo léo ở lại trên sân thượng.
Vài phút sau, cửa sổ tầng trên mở ra, Diêu Châu đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu, trong khi Lâm Ân vẫn ngồi trên lan can đón gió.
Diêu Châu thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ để Lâm Ân nghe được. Hắn bảo Lâm Ân vào trong và lấy một chiếc áo khoác khác.
Jasmine và Lance đang đứng ở cửa cũng nghe thấy câu này, họ đang nói về lời mời của Hình Quang Đình gửi đến, Diêu Châu nói gì đó trên lầu để Lâm Ân vào phòng thay quần áo, cả hai cũng đồng thời dừng nói chuyện.
Một lúc sau, Jasmine thở dài: "Cuộc hôn nhân này tốt hơn chúng ta mong đợi."
Lance mỉm cười nói: "Có lẽ sẽ tốt hơn."
Jasmine nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt anh ta, lưng cô có cảm giác nổi từng chận rùng mình.
Nở nụ cười như vậy, Jasmine nói trong lòng. Tên gia hỏa này không biết lại đang có kế hoạch gì.