Ta đi vào kết giới, đổi giọng thành Linh Vân.

Vừa vào liền nhìn thấy Đường Tịch đang bước xuống bậc, không may trượt chân.

Ta thi pháp vội tiến tới đỡ hắn:
- Cẩn thận !
Bàn tay hắn thật lạnh đặt trên tay ta, Khuôn mặt hắn gần ngay trước mắt, tiếp xúc ở khoảng cách gần như này khiến ta bất giác đỏ mặt.
"Thật ấm, còn có....!Mùi hương cơ thể như có như không trong không khí khiến người ta trầm luân"
Ta đứng lùi ra xa, đây chắc là mị lực của nam chính đi, lộng lẫy cao quý khiến người ta không thể dời mắt.
- Về rồi sao !
Ta khẽ gật đáp:
- Ừm, ta về tra xem có cách nào trị bệnh cho ngài không.....
Hắn im lặng một lúc đáp:
- Ta trúng độc, không có thuốc chữa.
Chợt nhớ ra chuyện lúc nãy:
- Ngài hạ cấm ngôn chú với ta lúc nào, sao không nói cho ta biết.

Ta còn định đi hỏi tỷ tỷ ta cách chữa mà ta nói hết cả buổi không được một chữ, làm tỷ tỷ cười ta.
"Hại ta mất mặt trước Linh Vân"
Hắn lại nghĩ đến bộ dạng nàng nói không ra tiếng, chỉ chỉ chỏ chỏ một lúc, bất giác môi khẽ nhếch lên.
Ta nhìn hắn cười, lại càng tức giận tay chống nạnh nói lí:

- Ngài còn cười ta nữa.
Ta tức giận lao tới định đánh hắn nhưng bị hắn cản lại:
- Cô nói xem, sao Linh Đàm các chủ lại có một muội muội hung dữ, không có phép tắc như cô.
"Ngài sai rồi, Linh Vân mến mộ ngài như thế có hung dữ thế nào vẫn cung kính với ngài, chỉ có ta mới dám vô pháp vô thiên như vậy"
- Ngài....!Bỏ ta ra.

Bây giờ ở cấm địa không có ai sao phải phép tắc chứ.
- Nhưng ta vẫn là thượng thần, chức vị vẫn cao hơn tiểu tiên cô.
Ta đánh liều dùng trán đập mạnh vào trán hắn.

Hắn chau mày rồi buông ta ra xoa trán.
Ta cũng đau xoa xoa trán, thật tình giống y hệt kiểu đồng quy vô tận.

Hắn tức giận quát ta:

- Hỗn xược.
Ta bị uy nghiêm của thượng thần chèn ép, dù sao hắn vẫn là thượng thần, cả tam giới có ai dám bất kính với hắn như vậy ngoài ta ra.
Hắn im lặng quay lưng lại với ta, ta còn chẳng muốn xin lỗi nhưng lại nghĩ đến ta đang là Linh Vân, thấp giọng tiến lại gần kéo tay áo hắn:
- Ngài giận rồi sao ? Đừng giận mà.

Ta chỉ đùa với ngài một chút.
Hắn giật tay áo ra khỏi tay ta, không thèm quay lại nhìn ta một cái.
" Đường Tịch này ôn nhu lắm cơ mà.

Sao khi mắt không thấy được lại khó tính như vậy"
- Được rồi, ta biết lỗi rồi.

Xin lỗi.
Lúc này hắn mới quay lại chỗ ta, đưa tay ra trước mặt ta.
- Ngài có ý gì ? Không phải là muốn quà xin lỗi đó chứ ?
Hắn vẫn im lặng không đáp.
"Không phải là ta nói đúng rồi đó chứ ? Hắn đường đường là thượng thần mà lại bắt chẹt tiểu tiên ta?"
- Đồ nhỏ nhen này.....!được được, đúng lúc ta cũng có quà cho ngài, không so đo với ngài.
Ta phất nhẹ tay áo qua bàn tay hắn, một quả đào trường thọ màu đỏ hiện ra.

Hắn cầm quả đào trong tay sờ sờ hỏi:
- Đây là cái gì ?
Ta nhìn xung quanh hờ hững đáp:
- Ăn đi, đào trường thọ ở Tiên Dược Các, coi như quà đáp lại cây trâm ngọc linh hương của ngài.
- Cô cũng kẹt quá.

So sánh một quả đào với một cây trâm ngọc.
"Còn dám chê ta kẹt, hoa quả ở Tiên Dược Các của ta đều là thượng phẩm thánh dược.

Quả đào trường thọ này có chứa máu của ta.

Máu của ta với Linh Vân là thuốc dẫn tốt nhất hoá giải bách độc."
- Quả đào này rất trân quý.

Nó là cây thần ngàn năm mới kết quả một lần, không những tăng tu vi, còn có thể điều dưỡng cơ thể.
Ta nói đến đây hắn mới nhàn nhạt phun ra hai chữ "đa tạ" rồi ăn quả đào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play