Chờ khi Đường Tịch nhìn rõ hơn một chút, Linh Đàm và Linh Vân đã bị Huyền Túy Hải nắm trong tay.
Đường Tịch triệu hồi Thanh Lạc kiếm chỉ về phía Huyền Túy Hải:
- Thả bọn họ ra.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Đường Tịch, Huyền Túy Hải càng thêm chắc chắn lời Phong Đăng nói có hiệu nghiệm.
Hắn ra lệnh cho binh lính Ma Tộc:
- Bày trận, ngăn Đường Tịch lại cho ta
Binh lính Ma Tộc bày thiên la địa võng, từng người từng người một biến thành hắc khí tiến thẳng về phía Đường Tịch, xung quanh hắn lúc này được bao chùm kín bởi hắc khí.
Huyền Túy Hải lúc này đã đi xa, chỉ để lại lời nói vang vọng:
- Đường Tịch, nếu ngươi muốn cứu bọn họ thì ngày mai đem Thần Thương Phi Vũ đến trao đổi.
Đường Tịch mới trúng một lượng lớn dược, hắn cơ bản là không dùng được linh lực vào lúc này.
Dù phải trả giá phản phệ như thế nào, hắn cũng sẽ cứu Linh Đàm và Linh Vân.
Ấn kí thượng thần trên trán Đường Tịch phát sáng, toàn thân dần dần toả ra đạo bạch quang lớn mạnh dần.
Hắn kích hoạt sức mạnh nguyên thần phá tan hắc trận của binh lính Ma Tộc.
Binh lính Ma Tộc bị đạo bạch quang đánh bật ra hôi phi yên diệt ngay tức khắc, không để lại dấu vết.
Nguyên thần của Đường Tịch từ nhỏ đã khiếm khuyết một nửa, vốn đã không ổn định giờ đây lại cưỡng chế kích hoạt sức mạnh nguyên thần.
Đường Tịch cắm Thanh Lạc xuống đất, quỳ một gối trên đất hộc ra một ngụm máu tươi.
Vài canh giờ trước Đường Tịch nghe Dương Phi báo lại:
- Bẩm Thượng thần, Linh Vân Các Chủ nói đã có tin tức của Linh Đàm thượng tiên.
Muốn....!Đường Tịch thượng thần một mình đến Tiên Dược Các.
Ngày đó là hắn đau lòng, hắn tức giận nên mới bảo nàng đi.
Hôm sau hắn đem thuốc tới cho nàng thì nàng lại biến mất không có chút tin tức.
Đường Tịch tìm thế nào vẫn là không tìm ra được nàng, giống như nàng không tồn tại trong tam giới vậy, hết cách hắn đành nhờ Linh Vân, nếu có tin tức thì báo lại cho hắn biết.
Kết quả Linh Vân lại lừa hắn vào trong phòng, đốt mê dược mạnh.
Một lượng dược lớn đi vào cơ thể, linh lực bị phong bế, cơ thể gần như mất hết sức lực.
Giây phút đó Đường Tịch nhìn Linh Vân thành Linh Đàm.
Đang chuẩn bị môi chạm môi thì bên ngoài có tiếng đánh nhau.
...****************...
Linh Đàm và Linh Vân bị nhốt trong ngục, khi Linh Đàm mơ hồ tỉnh lại lần nữa thì thấy Linh Vân đang nhìn nàng.
Linh Đàm cả người run rẩy, mắt lại không nhìn rõ được nữa.
Miệng Linh Đàm lẩm bẩm:
- Thuốc....!Thuốc....
- Linh Đàm, tỷ làm sao vậy....!Linh Đàm !
Linh Vân cố gắng lục người Linh Đàm tìn thuốc, kết quả nàng cũng tìm thấy một lọ thuốc màu xanh ngọc.
- Là lọ này sao ?
Linh Vân mở lọ thuốc, đổ ra một viên đan dược linh lực dồi dào.
Nàng nhìn Linh Đàm do dự một lúc.
"Vì sao đã bảo tỷ đi mà tỷ còn quay lại, mười năm rồi.
Ta ở bên ngài ấy mười năm cũng không khiến ngài ấy quên đi được tỷ.
Tại sao mọi thứ tốt đẹp tỷ đều có!"
Linh Vân quả thật rất ghen tỵ với Linh Đàm, nàng bỏ ra bao nhiêu tâm tư ở bên Đường Tịch như vậy mà hắn nhìn một cái cũng không muốn nhìn nàng.
Linh Vân từ từ hạ tay cầm lọ thuốc xuống, nhìn Linh Đàm run rẩy dưới đất đau đớn nàng lại không nhẫn tâm.
Linh Đàm hộc ra một ngụm máu, linh lực nàng đã cạn kiệt lại trúng một chưởng của Huyền Túy Hải quả thật là như ngọn đèn trước gió.
Linh Vân nhìn Linh Đàm nôn ra máu, nàng bối rối.
"Từ khi nào ta lại có ý định muốn tỷ ấy chết !"
Linh Vân vội đưa thuốc cho Linh Đàm uống:
- Linh Đàm, thuốc.
Thuốc ở đây !
Linh Đàm dùng thuốc xong, khi nàng tỉnh lại lần nữa không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Đây là bệnh tình lại trở nặng thêm ?
Vòng ngọc trên tay Linh Đàm lại sáng:
- Linh Đàm cô vẫn ổn chứ, lúc nãy hệ thống cảnh bao nguy hiểm làm ta lo chết mất.
Liên lạc với cô không được
"Ta đang ở đâu ? Mắt của ta không nhìn thấy được rồi !"
- Cô đang ở Ma Tộc, cô đừng lo lắng, Đường Tịch sắp tới cứu cô rồi
"Cứu ta ! Cứu ta hay là cứu Linh Vân!"
- Sao cô lại nghĩ như vậy chứ.
Đường Tịch hắn trước nay đều chỉ vì cô.
"Thôi đi, cô đừng an ủi ta.
Ta nhớ nhà rồi, ta muốn về nhà"
- Cố gắng chút nữa đi.
Cô mới đi hết một phần ba của cốt truyện.
"Cái gì ? Lâu như vậy mới hết một phần, chi bằng cô xoá bớt truyện đi"
- Ta cũng rất lo lắng cho an nguy của từng người thử nghiệm, nhưng hết cách rồi ta xoá không được.
Linh Đàm suy nghĩ một lúc, cuối cùng đáp
"Từng người.
Là ta với Thương Khuynh ?"
Tác giả ngập ngừng:
- Thật ra....!không chỉ cô với Thương Khuynh.
Đường Tịch, Phong Đăng, Nhã Yên, Linh Vân....!Là người thật.
Linh Đàm cảm thấy sốc toàn tập, thế nhưng tất cả đều là người thật.
"Bọn họ đều mất trí nhớ rồi ?"
- Đúng vậy.
Trọng trách giúp họ an toàn tất cả đều phụ thuộc vào cô.
"Ta phụ trách họ an toàn, thế ai bảo vệ ta.
Bản thân ta còn khó giữ, ta không giúp được họ"