Linh Đàm bị Đường Tịch kéo thẳng về Vân Khánh Điện như tội đồ.
Đường Tịch đi rất nhanh, Linh Đàm không thể bước từng bước chậm rãi mà nàng chính là chạy theo hắn.
Đến trước cửa phòng, Linh Đàm tay bám chặt vào cánh cửa đang mở, đám thủ vệ lâu năm như Dương Phi nhìn thấy cảnh này cũng thấy buồn cười.
Phải nói biết bao nhiêu tiên tử muốn bước vào Vân Khánh Điện còn chẳng được.
Linh Đàm đây là có phúc mà không biết hưởng.
Đường Tịch kéo dây thấy sợi dây thững lại, quay đầu lại thấy Linh Đàm đang ôm chặt lấy cánh cửa nhà hắn la hét:
- Cứu mạng với, Đường Tịch thượng thần bắt nạt tiểu tiên.
Linh Vân cứu tỷ ....
Đường Tịch lạnh mặt ra lệnh:
- Vào đây.
Linh Vân về quản Tiên Dược Các rồi.
Linh Đàm nhất quyết ôm khư khư cánh cửa không vào:
- Không ! Ngài thả ta ra rồi ta vào.
- Cô không có quyền ra điều kiện với ta !
Dứt lời Đường Tịch tiến tới, bế Linh Đàm vào trước mặt bao nhiêu thủ vệ.
Thủ vệ của hắn toàn là người trung thành, theo hắn mấy vạn năm.
Cho dù hôm nay hắn có làm gì Linh Đàm bọn họ cũng không dám bàn tán.
Dương Phi xua xua tay:
- Phi lễ chớ nhìn, mau quay mặt đi.
Linh Đàm bị Đường Tịch bế vào phòng, nàng cố gắng níu kéo cánh cửa đến dây phút cuối cùng vẫn không được.
Hôm nay đúng là đủ mất mặt !
Đường Tịch phất nhẹ tay, cánh cửa phòng bị một đạo bạch quang ảnh hưởng, đóng lại.
Trong phòng luôn truyền ra âm thanh ám muội khiến đám người Dương Phi không khỏi tò mò muốn nhìn trộm, lại bị một đạo bạch quang ngăn lại hoàn toàn chẳng thấy được gì.
Linh Đàm:
- Đường Tịch, ngài định làm gì hả.
Ngài đóng cửa làm gì.
Đường Tịch bế Linh Đàm thả nàng xuống giường, tiện tay cởi giày cho nàng.
Linh Đàm có chút hoảng loạn ngồi sát vào góc bên trong giường.
Đường Tịch ngồi xuống giường, tự cởi giày sau đó quay lại nhìn Linh Đàm.
- Ngài làm gì.
Đường Tịch ung dung nằm xuống giường, hắn kéo dây trói tiên.
Linh Đàm bị kéo nhất thời hoảng loạn mà ngã trên người hắn.
Hắn thuận thế đè lên người nàng cười cợt:
- Cô nói xem ta muốn làm gì.
Linh Đàm tim đập loạn nhịp như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Linh Đàm ấp úng mở miệng:
- Ngài đừng có làm bậy, ta hét lên đó.
Ở đây là Thiên Giới.
Đường Tịch đan xen từng ngón tay hắn vào từng ngón tay nàng.
Sợi dây trói tiên một đầu trói tay Linh Đàm, một đầu trói tay Đường Tịch lại.
Khuôn mặt Đường Tịch dần dần ghé sát lại mặt nàng, đến cuối cùng hắn lại gục đầu xuống vai nàng mà ngủ.
Linh Đàm nghe hơi thở hắn đều đều bên tai, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đây là ngủ rồi ?"
Nàng khẽ đẩy hắn sang một bên, đang muốn tìn cách bỏ chốn thì thấy bàn tay nàng có một thứ chất lỏng màu đỏ.
"Máu ?"
Nhưng nàng đâu có bị thương ? Vậy vết máu này là....
Linh Đàm nhìn sang phía Đường Tịch, không biết từ khi nào bả vai hắn đã thấm đẫm một vùng màu đỏ.
Y phục trắng, loang lổ một vết máu đỏ nhìn rất là chướng mắt.
Linh Đàm dùng linh lực thăm dò người Đường Tịch, cũng mau bả vai hắn bị một nhát kiếm xuyên qua.
Ngoài ra không còn vết thương nào khác.
Người có thể khiến Đường Tịch bị thương thành ra như vậy, e là trên đời chỉ có Phong Đăng.
Có thể trước lúc nàng đến ngoại thành, Phong Đăng và Đường Tịch đã đánh nhau một trận rồi.
Suốt quãng đường về đây Đường Tịch chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ, hắn dùng linh lực ngăn cho vết thương chảy máu, cầm cự đến tận bây giờ mà trên mặt vẫn không có chút gợn sóng.
Giỏi chịu đựng thật
Linh Đàm cởi đai lưng của Đường Tịch ra.
Đường Tịch đột nhiên mở mắt nắm lấy tay nàng cản lại.
Sắc mặt hắn sắc bén, lông mày nhíu chặt nhìn rất hung dữ khiến Linh Đàm giật thót.
Nhìn người trước mặt là Linh Đàm, hắn mới thả tay ra sau đó lại ngủ tiếp.
Linh Đàm nhìn hắn, dơ nắm đấm lên gằn từng chữ:
- Ta có lòng muốn trị thương cho ngài, ngài còn dám trừng ta.
Sau đó nàng búng nhẹ trán hắn một cái, Đường Tịch cảm nhận được đau đớn nhíu chặt mày.
Linh Đàm không so đo với hắn, cởi y phục hắn ra để lộ vết thương ở bả vai.
Linh Đàm kinh ngạc nhìn vết thương của Đường Tịch đang toả ra khí độc màu xanh.
Thứ này không phải thứ gì lạ, chính là độc của thần thú thượng cổ Linh Tà.
Theo Linh Đàm suy đoán, Phong Đăng nắm giữ nguyên đan của Linh Tà, người nó toàn độc, tất nhiên nguyên đan cũng có độc, còn độc hơn cơ thể của Linh Tà.
Năm xưa sau khi lấy ngọn lửa bất diệt xong, nguyên đan của Linh Tà là Phong Đăng giữ.
Phong Đăng chắc chắn tẩm độc của Linh Tà lên vũ khí.
Nhưng vì sao hắn lại muốn Đường Tịch chết như vậy chứ ? Trong tiểu thuyết chỉ viết Phong Đăng không vừa mắt Đường Tịch vì Linh Vân thích Đường Tịch, hắn cũng chưa từng có ý định muốn giết Đường Tịch, mà muốn cạnh tranh công bằng.
Là độc của Linh Tà, bảo sao Đường Tịch lại suy yếu rồi ngất đi như vậy.
Linh Đàm không nghĩ gì nhiều, trực tiếp dùng miệng hút chất độc ở vết thương của Đường Tịch vào trong cơ thể.
Linh thể nàng là Hoa Tức Phù, bách độc bất xâm.
Đường Tịch cảm giác nơi bả vai vừa ngứa vừa đau.
Hắn nhíu chặt mày gồng mình chịu đựng không kêu than một tiếng..