Mười năm trước, lúc cô nương cùng phu nhân ta vào bếp nấu cơm.
Lão bá ta cũng ngồi nói chuyện với công tử đó.
Lúc đó ta hiếu kì không biết hai người như nào.
Ta hỏi ngài ấy.
- Nhìn cách ăn mặc của hai người chắc hẳn là công tử tiểu thư nhà phú hộ nào.
Vì sao lại nói một người là chủ nhân, một người là nha hoàn ?
Đường Tịch ánh mắt trống rỗng, không biết là đang suy nghĩ điều gì:
- Ta chưa từng nói chúng ta là chủ tớ.
- Vậy hai người là ai, từ đâu đến có thể cho ta biết không ?
- Chúng ta đến từ một nơi rất xa, ta thành ra nông nỗi này không muốn liên lụy ai nên đã bỏ nhà đi.
Nàng ấy cũng bỏ nhà theo ta.
Ta chen ngang câu chuyện:
- Đến từ nơi xa thì nghe còn được, nói ta bỏ nhà theo ngài ấy thì không phải.
Là ngài ấy kéo ta đi theo còn nghe được.
Tần lão bá cười kể tiếp:
- Cậu thích vị cô nương đó đúng không ?
Thiên giới từ trước đến nay đều cấm tình, hắn có thích nàng thật cũng không dám nói.
Hơn nữa hắn lúc này có thể chết bất cứ lúc nào.
Làm gì còn nghĩ đến chuyện yêu đương ! Đường Tịch im lặng không đáp.
Tần lão bá xem biểu hiện của hắn cũng hiểu.
- Nếu đã thích thì bày tỏ với người ta.
Đời người ngắn ngủi.
Ngộ nhỡ sau này muốn nói cũng không còn kịp.
- Ta không thể.
Trưởng bối không cho chúng ta ở bên nhau.
Không cần nói ta cũng biết, trưởng bối mà Đường Tịch nói là thiên quy thiên giới, cấm tình.
- Sao lại không thể, trời đất bao la.
Nay hai người đã trốn nhà ra đi.
Chuyện gì cũng có thể.
Sao không thử một lần ?
Đường Tịch nghĩ lại lời Tần lão bá nói cũng có lí.
Dù sao hắn cũng đã trốn ở Cấm địa, thời gian cũng không còn nhiều.
Chi bằng nói ra một lần bày tỏ, bị từ chối cũng không sao.
- Ta sẽ cân nhắc.
Tần lão bá đưa vào tay hắn một khúc gỗ thượng hạng.
- Khúc gỗ này là gỗ thượng hạng tốt nhất ở chỗ ta.
Cậu khắc lại hình dáng của cô nương ấy, tặng cô ấy lúc bày tỏ chắc chắn thành công.
Ta với phu nhân cũng nên duyên từ khúc gỗ này đấy.
.....
Không ngờ Đường Tịch lại tin lời của người phàm.
Hắn đúng thật là khắc tượng gỗ nhưng không hề tặng ta, mà lại có ý định đem theo tượng gỗ đó xuống hoàng tuyền.
Này là thích ta dữ chưa !
Ta nghe xong câu chuyện chỉ cười nhạt.
- Tất cả đều đã qua rồi.
Tần lão bá định nói thêm gì đó nhưng vô tình bị ta cướp lời.
Ta nhìn xung quanh hỏi:
- Chúng ta nói chuyện nãy giờ, sao không thấy Tần lão phu nhân ?
Tần lão bá nghe vậy đôi mắt mờ bỗng nhoè đi, bị một làn nước che phủ:
- Bà ấy cùng con gái ta đã mất rồi.
Tần lão bá vừa nhìn bức tranh treo trên tường vừa kể lại câu chuyện đau lòng:
- Sau khi ta nhận lại con gái, nó mắc bệnh lạ không chữa được, một tháng sau đã qua đời.
Bà lão vì mất con gái quá đau buồn sinh bệnh.
Không lâu sau cũng mất.
Ta đi tới chỗ bức tranh nhìn chân dung Tần Ngọc Uyển.
"Đây không phải là Lục Ngạc sao ?"
Thì ra là vậy, hoá ra ta tự bê đá đập chân mình.
Trong tiểu thuyết sau khi ta phi thăng Lục Ngạc mới trở lại tiên giới.
Nhưng Lục Ngạc lại trở về trước ba ngày, thì ra là do ta và Đường Tịch giúp Lục Ngạc tìm được cha mẹ ruột sớm hơn.
Nên quá trình lịch kiếp được rút ngắn.
Tần lão bá cũng thật đáng thương, về già còn cô độc không có ai bên cạnh.
- Xin lỗi, ta nhắc tới chuyện đau lòng của lão bá.
Tần lão bá lau nước mắt còn chưa kịp rơi đi.
- Không sao, không sao.
Chợt nghe người gõ canh đi ngang
- Đêm khuya hanh khô, cẩn thận củi lửa !
Ta biết không còn sớm nữa, liền cáo từ ra về.
Tần lão bá định đóng cửa lần nữa, thì một làn gió lạnh thổi qua.
Đường Tịch không biết xuất hiện từ khi nào, doạ Tần lão bá súyt ngã.
- Ngài là.....công tử năm đó ?