Âm thanh câu nói đó có phần tự mãn, cộng với quyền lực vang lên.Một giây sau cánh cửa phòng được mở lên, xuất hiện bên ngoài chính là Mặc Vĩ Bắc và nhân vật chính mà mọi người vừa nhắc đến Đường Hướng Vãn.

Mặc Vĩ Bắc nắm tay Hướng Vãn rất chặt, dường như anh sợ chỉ cần buông tay người con gái này ra thì cô sẽ rời bỏ anh một lần nữa.

Nét mặt Mặc Vĩ Bắc lạnh lùng, bước vào trừng mắt nhìn Trịnh Nhược Thiên.

“Nghe nói Cậu chủ Trịnh không ngại làm chồng sau của vợ tôi hả?” Anh cố ý hỏi,nhưng trong lòng cũng thừa biết,dù Trịnh Nhược Thiên đưa ra câu trả lời như thế nào, thì anh cũng không cho phép anh ta đụng vào vợ của anh.

Trịnh Nhược Thiên mím môi cười, không trả lời nhưng hành động lại nhưng ngầm thừa nhận.

Hướng Vãn đưa mắt nhìn Trịnh Nhược Thiên.Thật ra trong lòng cô cũng chẳng nghĩ lời nói của Trịnh Nhược Thiên thật lòng, nếu anh thật sự thích cô thì năm đó anh đã không từ chối tình cảm của cô.

Dù vậy lúc trước có thể cô thích anh, nhưng bây giờ hình bóng của anh ở trong lòng cô đã bị một người đàn ông khác thay thế mất rồi.

Mặc Vĩ Bắc nở một nụ cười xấu xa,bàn tay ôm lấy eo Hướng Vãn nhẹ nhàng hỏi cô một câu.

“Em yêu! Em không ngại anh cưới cô vợ khác về làm vợ bé chứ… Cô gái này tên Lưu Ly, rất dễ thương lại biết nghe lời… Nhưng em yên tâm anh sẽ cho em làm lớn, cô ta làm nhỏ.”

“Mặc Vĩ Bắc…!” Trịnh Nhược Thiên như bị trúng tim đen,anh giận dữ khi Mặc Vĩ Bắc đang có ý đồ với Lưu Ly, người con gái mà anh đang định theo đuổi trở lại.

Vũ Hoàng Long ngồi xem phim hay cũng không nhịn nổi phun ra một câu.

“Đúng là núi này cao thì sẽ có núi kia cao hơn… Trịnh Nhược Thiên! Đây mới gọi là quả báo”.

Trịnh Nhược Thiên trừng mắt nhìn Vũ Hoàng Long, nghiến răng nói.

“Anh có tin, tôi cướp Dung Âm lần nữa không?”

" Thử xem…"Vũ Hoàng Long tỏ vẻ là người chiến thắng, liền ôm lấy Dung Âm vào lòng “Anh có hi sinh tính mạng như tôi để cứu cô ấy không?”

Hành động của anh khiến gương mặt Dung Âm thoáng chốc đỏ ửng lên.

Trịnh Nhược Thiên không ngờ chỉ mới mấy ngày thôi mà tình cảm của hai người này đã trở lại còn tốt hơn lúc xưa.Chỉ trách là anh không được như Vũ Hoàng Long, không thể bảo vệ được người mình yêu.

Lưu Ly… Lưu Ly…

Mặc Vĩ Bắc có ý đồ với cô sao?

Anh đã không đấu lại với Vũ Hoàng Long rồi, còn muốn khiêu chiến với Mặc Vĩ Bắc sao? Đừng quên xuất thân anh ta là người như thế nào.

Ngay cả từ việc cưới Đường Giai Du, mà anh ta chuyển sang thành Đường Hướng Vãn.Thì anh cũng hiểu những gì anh ta muốn là không ai có thể ngăn cản được.

Còn Hướng Vãn… Tại sao từ nãy giờ cô cứ im lặng, không đến ngăn cản Mặc Vĩ Bắc đi chứ.

Hướng Vãn cũng nghe kỹ lời nói của Mặc Vĩ Bắc, cô nhã nhặn nở ra một nụ cười khá nhẹ nhàng rồi bước đến trước mặt của Dung Âm và Vũ Hoàng Long.

“Hôm nay em đến đây chỉ muốn cáo từ anh và chị…Em sẽ”

“Em định đi cùng với Mặc Vĩ Bắc đúng không?” Khi Hướng Vãn còn chưa nói hết,Dung Âm đã chợt lên tiếng.

Hai ngày qua lúc đầu cô cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy Mặc Vĩ Bắc xuất hiện bên cạnh em gái cô.Nhưng Hướng Vãn còn cách nào khác bây giờ,ngay cả trốn đến tận đây hắn ta cũng có thể tìm đến thì em ấy còn đường nào lẫn trốn được nữa.

Cô không biết mục đích Mặc Vĩ Bắc muốn đưa Hướng Vãn về lại bên cạnh hắn ta làm gì.Yêu sao…? Cô không hề tin,thái độ hơn thua muốn cưới vợ bé của hắn ta khi nãy thật khiến cô càng tin rằng hắn ta không thật lòng với Hướng Vãn.

Nhưng tại sao Hướng Vãn đồng ý đi Mặc Vĩ Bắc, đã có chuyện gì xảy ra sao?

Vũ Hoàng Long nhíu mày nhìn Hướng Vãn.

“Vì lý do gì…? Vì anh ta cứu anh sao?”

Trước lúc anh đến địa điểm cứu Dung Âm, Mặc Vĩ Bắc đã đưa ra một cuộc giao dịch.Nếu như anh trả Hướng Vãn cho anh ta, thì Mặc Vĩ Bắc sẽ cho người đến giúp.Khi đó anh đã không đồng ý, nhưng ngày hôm nay khi anh tỉnh lại an toàn thì anh cũng đã đoán được cuộc giao ước đó đã được thực hiện, bởi Hướng Vãn.

Hướng Vãn cắn chặt môi, gương mặt khiến nhiều người chua xót.

Dung Âm đứng dậy, cô kéo Hướng Vãn về phía mình, lắc đầu nói.

“Em không được đi đâu hết.Khi nãy em cũng nghe thấy Mặc Vĩ Bắc sẽ cưới người con gái khác,em còn ở đây mà anh ta còn nói như vậy thì em nghĩ anh ta sẽ tốt với em sao?”

Nghe xong,Mặc Vĩ Bắc liền giật thót,trong lòng lo lắng đến nỗi mồ hôi đều hiện lên đầy cả trán.Nét mặt không vui liền bước đến kéo Hướng Vãn về phía sau lưng anh.

Nụ cười đầy kiêu ngạo của Mặc Vĩ Bắc bỗng chốc hiện lên, nhưng không phải đối với Dung Âm, mà là dành cho Vũ Hoàng Long.

“Lần này tôi đã cứu sống anh, thiết nghĩ anh cũng phải đền ơn cho tôi chứ…” Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Vĩ Bắc nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Long, cố gắng nhắc nhở chuyện hôm trước.

“Anh thật nực cười, có muốn chúng tôi đền đáp cũng chẳng đến lượt Hướng Vãn” Dung Âm cất giọng có chút gắt gao.Trong lòng cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ là muốn đưa Hướng Vãn về nhà họ Đường càng nhanh càng tốt.

Gương mặt Mặc Vĩ Bắc có chút sượng lại,trong lòng đã hứa với Hướng Vãn không được thất lễ với chị của cô,anh cũng chẳng muốn ăn nói thô lỗ với Dung Âm.Nhưng lần này anh thật sự không muốn buông tay Hướng Vãn, không muốn ai bắt cô phải rời xa anh.

“Nhưng em thật sự rất muốn ở bên cạnh em gái của chị,em vất vả lắm mới biết được cô ấy vẫn còn sống”. Lần đầu tiên Mặc Vĩ Bắc chịu nhịn nhục vì một người con gái mà ăn nói nhỏ nhẹ.

Trịnh Nhược Thiên từ nãy giờ vẫn quan sát, sự chú ý của anh vào lúc này chính là cái nắm tay rất chặt của Mặc Vĩ Bắc đang luồn nhẹ ra phía sau nắm lấy tay Hướng Vãn, mặc dù anh ta vẫn đang nói chuyện với Dung Âm.

Anh không rành về người đàn ông này nhiều, nhưng hành động của anh ta khiến anh cảm nhận được vị trí Hướng Vãn trong lòng anh ta nhất định không phải là nhỏ.

Vũ Hoàng Long kéo Dung Âm về phía mình,anh nhìn Mặc Vĩ Bắc cất giọng trầm ổn hỏi khẽ một câu.

“Lần này sẽ không tổn thương em ấy nữa phải không?”

Mặc Vĩ Bắc hiểu ý của anh.

Ánh mắt chứa chan tình cảm của Mặc Vĩ Bắc liền nhìn về Hướng Vãn ngoài sau,bàn tay càng lúc siết chặt tay cô hơn.Nét mặt trở nên nghiêm túc, trả lời chắc nịt.

“Chắc chắn.”

Mặc Vĩ Bắc mím môi,quay lại nhìn Vũ Hoàng Long, nói thêm.

“Chẳng phải anh đã biết lý do năm đó rồi sao?”

Vũ Hoàng Long cũng hiểu được hàm ý câu nói của Mặc Vĩ Bắc.

Dung Âm cảm nhận được, có lẽ hai người đàn ông này đơn thuần không phải chỉ biết nhau thông qua cô và Hướng Vãn.Mà ở anh và Mặc Vĩ Bắc dường như có rất nhiều bí mật mà cô vẫn chưa thể tìm ra.

Vũ Hoàng Long khẽ cười.

“Hướng Vãn đã ra yêu cầu anh cứu chúng tôi, thì em ấy cũng đã có quyết định của mình rồi… Đúng không Hướng Vãn”.

Lúc này Vũ Hoàng Long đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn về Hướng Vãn,mọi chuyện của hai người họ,anh nhìn vào cũng đã đoán được tối hôm đó đã có chuyện gì xảy ra.

Trái tim Hướng Vãn nhói lên một cách vô dụng.Cô ngước mắt lên nhìn Mặc Vĩ Bắc,sau đó lại đưa mắt nhìn Vũ Hoàng Long và Dung Âm.

Một lát sau, cô gật đầu nhẹ.Cô khoát tay Mặc Vĩ Bắc, nhẹ nhàng nói.

“Em đã có chồng…Anh ấy nói đúng, dù em sống hay chết cũng đều thuộc về nhà họ Mặc.Mọi chuyện cứ để em tự quyết định,mọi người đừng lo lắng”.

Dung Âm đứng dậy, bước đến trước mặt Hướng Vãn, lần này cô không còn tỏ vẻ khó chịu với quyết định của em gái của mình.Từ nhỏ Hướng Vãn luôn làm theo ý mình, cho dù ba có đến đây ngăn cản cũng không thể thay đổi quyết định của em ấy.

Cô nhìn Hướng Vãn, rồi hỏi.

“Vậy em không về nhà sao?”

Hướng Vãn lắc đầu.

“Dù em sống hay đã chết thì đối với họ cũng không quan trọng.Vậy nên cứ để như vậy”.

“Em…”

Khi Dung Âm còn định nói thêm gì nữa thì đúng lúc này cô trợ lý của Vũ Hoàng Long, Hứa Nhã Tịnh vẫn là dáng vẻ lạnh lùng bước vào, cô ấy cúi đầu chào mọi người, rồi mới đi đến trước mặt Vũ Hoàng Long báo cáo.

“Chủ tịch…! Tôi nghĩ anh nên dừng lại chuyến đi hưởng tuần trăng mật này, ở phía Tập Đoàn Vũ Thị, có người đã đã tung tin anh và phu nhân đang bị truy sát.Hội đồng cổ đông thừa cơ đang muốn bầu Chủ Tịch lại, vì nghĩ anh đang gặp nguy hiểm và sẽ không trở về được”.

Nghe xong Dung Âm sững sốt, không suy nghĩ quay đầu nhìn anh, khẽ nói.

“Vậy bây giờ chúng ta về thôi!”

Vũ Hoàng Long khẽ cười,anh lại ôm lấy Dung Âm vào lòng.

“Nhưng em vẫn chưa chơi đủ mà” Anh còn dự định ngày mai sẽ đưa cô sang Myanmar chơi tiếp nữa.

Dung Âm lắc đầu mạnh.

“Bao nhiêu đủ rồi, chúng ta về thôi anh”

Tập đoàn Vũ Thị là cơ nghiệp của anh, trong lúc anh đi vắng nhất định sẽ có người thừa cơ tranh quyền đoạt vị.Đi chơi sau này đi vẫn được, cô không muốn vì cô mà công việc anh lại gặp rắc rối.Huống hồ cái tên Trương Nam đó, cô cần phải điều tra.Rốt cuộc tại sao anh ta lại phản bội anh.

Trịnh Nhược Thiên thấy vậy cũng liền bước lập tức khuyên Vũ Hoàng Long.

“Anh cũng đi lâu lắm rồi,lão già Cao Đức Huy đó chắc chắn sẽ nhắm cơ hội lần này để lật đổ anh…” Anh cười lạnh " Chiếc ghét Chủ Tịch của anh, ông ta đã thèm khát bấy lâu nay rồi.Lần này anh cưới Dung Âm mà không cưới con gái của ông ta.Cục tức đó, ông ta làm gì có thể nuốt trôi được.

Vũ Hoàng Long suy nghĩ một hồi, rồi anh cúi đầu xuống nhìn Dung Âm.

“Vậy thôi chúng ta về trước, lần sau anh sẽ đền bù cho em”

Dứt lời anh ở trước mặt mọi người hôn lên môi cô.

Màn tình cảm của hai người có một số người cảm thấy rất ớn lạnh, đặc biệt là Mặc Vĩ Bấc.Anh không nói lời nào liền nắm lấy tay Hướng Vãn xoay người rời đi.

Hướng Vãn nhìn bàn tay của anh đang nắm lấy tay cô,trong lòng có vô vàn câu hỏi.

Vậy là từ bây giờ cuộc sống địa ngục của cô đã quay trở lại rồi sao?

Người đàn ông này sẽ tổn thương cô tiếp tục có phải không?

Khi Dung Âm được Vũ Hoàng Long buông ra, thì cô đã phát hiện Mặc Vĩ Bắc đã dẫn Hướng Vãn đi, cô có chút lo lắng liền định chạy ra tìm em gái, nhưng Vũ Hoàng Long đã kịp thời ngăn cô lại.

Anh nói Hướng Vãn có quyết định của mình, chúng ta không thể xen vào chuyện của hai người họ.Và anh còn hứa với cô sẽ cho người theo dõi Hướng Vãn, nếu Mặc Vĩ Bắc lại tiếp tục tổn thương Hướng Vãn thì anh chính là người đến bắt em ấy về lại bên cạnh cô.

Lời hứa của Vũ Hoàng Long luôn luôn làm cho cô tin tưởng chắc chắn.Vì từ trước đến giờ anh chưa bao giờ thất hứa, chỉ cùng lắm là lời hứa thực hiện có chút chậm trễ mà thôi.

Mọi thứ sắp xếp xong, từ đầu đến cuối người sắp xếp giấy tờ xuất viện cho Vũ Hoàng Long đều là Hứa Nhã Tịnh.Sau khi anh bị thương, chính cô là người ra quyết định mọi chuyện ở công ty trong và ngoài nước.

Dung Âm cứ nghĩ Hứa Nhã Tịnh chỉ là cô trợ lý ở công ty nước ngoài thôi, nhưng lần này cô không ngờ Vũ Hoàng Long đã ra quyết định đưa cô gái này cùng anh trở về Tập Đoàn Vũ Thị.

Ban đầu cô có chút không hiểu, nhưng nhớ đến chuyện Trương Nam không lẽ anh cũng có nghi ngờ anh ta

Đến bây giờ chuyện Trương Nam là người bắt cóc cô,Dung Âm vẫn chưa có cơ hội để nói cho anh nghe.Việc này cô muốn tự điều tra,xem thử lai lịch người đàn ông đó là như thế nào?

Có phải anh ta là anh ruột của Vũ Khả Ninh không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play