Cánh cửa vừa đóng lại, một cái ôm chặt cửa Dung Âm đã khiến Hướng Vãn một chút nữa đã tắt thở.

Lần này Dung Âm đã không còn dáng vẻ cứng rắn hay lạnh lùng khi đối với anh nữa mà cô đã bật khóc nức nở như một đứa trẻ khi nhìn thấy đứa em gái mà ngày đêm mà cô nhung nhớ.

“Tại sao em lại đi đến đây? Tại sao em phải hát cho những người đó nghe chứ?” Đương nhiên việc đầu tiên là cô phải hỏi lý do vì sao em gái cô đến đây.

Hát thôi sao? Cô không hề tin Đường Hướng Vãn lại yêu thích âm nhạc đến vậy.Mặc dù năm xưa con bé có năng khiếu thật, nhưng với dáng vẻ lầm lì ít nói của em ấy, cô không nghĩ Hướng Vãn sẽ đi con đường này.Huống hồ gia đình cô trước giờ không có truyền thống làm nghệ thuật.

Hướng Vãn kéo Dung Âm ra, cô đưa tay lau nước mắt cho chị của mình, cười khẽ.

“Thì em cũng phải đi kiếm tiền, không nên sống nhờ anh ấy mãi được”.

“Vậy Cảnh Nghi, có biết em đến đây không?”

Vương Cảnh Nghi là người mà Dung Âm trước đó đã tin tưởng và nhờ cậy anh ta đến để chăm sóc cho Hướng Vãn, nhưng không hiểu sao con bé này có thể đến đây mà khi nãy cô không hề thấy bóng dáng của Vương Cảnh Nghi đâu cả.

Nét mặt Đường Hướng Vãn tỏ ra khó chịu, giọng điệu ba phần trách móc Dung Âm.

“Tại sao chị lại nói với anh ta là em còn sống, em không thích anh ta cứ làm phiền cuộc sống của em”.

Vương Cảnh Nghi!

Một người đàn ông tốt bụng, nhưng cô không thể nào mang cho nhiều hi vọng.Cô biết anh yêu thầm cô rất lâu rồi, nhưng trước đây cô còn có sự lựa chọn, nhưng bây giờ mọi việc đã không còn là sự quyết định nằm ở cô.

Dung Âm im lặng, mãi lúc sau mới lên tiếng hỏi thêm một câu.

“Vậy em thích ai? Một người đã cứu em…John…Hay là một người từng gián tiếp hại chết em…”

“Mặc Vĩ Bắc…”

Cái tên mà Dung Âm đang chưa kịp nở, thì ở bên này Vũ Hoàng Long cũng đã nhận ra ý tứ của cô, và đó cũng là suy nghĩ trong đầu anh về Hướng Vãn, nên anh đã lập tức lên tiếng thay cho Dung Âm.

Hướng Vãn sững người,vội lắp liếm.

“Anh chị suy nghĩ nhiều người…Mặc Vĩ Bắc,em không muốn giết chết anh ta thì thôi, làm sao mà còn tình cảm với người đàn ông máu lạnh đó”.

Vũ Hoàng Long nhìn Hướng Vãn, nét mặt có phần lo lắng.

“Mặc Vĩ Bắc đang ở đây”.

“Cái gì?” Cả Dung Âm và Hướng Vãn đều đồng thanh lên tiếng.

Gương mặt Hướng Vãn trở nên tái mét, người cô cũng run rẩy lên, cô kích động miệng lẩm bẩm

“Không… không được, không thể nào…”

Những ký ức quá khứ lập tức ùa về, cô sợ hãi liền đưa hai tay bịt tai lại.Dáng vẻ của cô khiến Dung Âm lo sợ, vội ôm lấy em gái của mình.

“Hướng Vãn! Có chuyện gì vậy? Em hãy bình tĩnh lại…”

Thế mà chưa được bao lâu, âm thanh cùng với tiến bước chân đột nhiên nhốn nháo ở bên ngôi, dường như có rất nhiều người đang đi về căn phòng này, càng lúc càng rõ rệt.Cuối cùng một tiếng rõ cửa vang lên.

Trừ Vũ Hoàng Long ra, thì cả Dung Âm và Hướng Vãn đều trở nên lo lắng, thậm chí Hướng Vãn có đôi phần kích động đi về hướng cửa sổ định nhảy ra khỏi du thuyền bằng cách này.

May mắn là Vũ Hoàng Long đã kịp đến ngăn chặn lại.

Vũ Hoàng Long trừng mắt nhìn cô.

"Em định làm gì?“Định nhảy nữa sao?”

Đúng là chị em sinh đôi, nhưng có lúc cũng khác nhau.Nếu như là Dung Âm,anh nghĩ cô sẽ không bao giờ suy nghĩ ấu trĩ như vậy.

Nhưng anh lại quên mất điều lúc trước Dung Âm cũng từng nhảy lầu.Nhưng đó lại là kế hoạch của cô,chứ không phải một phút suy nghĩ theo cảm tính như Hướng Vãn.

Hướng Vãn nhìn ra cửa.

“Nếu như bên ngoài là Mặc Vĩ Bắc,anh ta nhất định sẽ bắt em lại…Em không muốn về lại bên cạnh ta, tên khốn đó,em hận không thể giết chết anh ta”.

Vũ Hoàng Long mím chặt môi, hít một hơi thật sâu dường như anh đang suy nghĩ gì đó.

Gần khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng người bên ngoài cũng đang đứng trước cửa phòng

Rầm.

Thay vì gõ cửa, họ đã trực tiếp đưa chân đạp thẳng vào cánh cửa.

Cánh cửa vừa mở ra hình ảnh bên trong khiến mọi người kinh hồn.

“Chủ tịch Vũ! Anh đang làm gì vợ tôi đấy?”

Giọng nói như thét ra lửa vang dội, Vũ Hoàng Long còn chưa kịp định hình ngẩng đầu lên thì ngay lập tức bị ai đó kéo ra,sau cùng là một cú đấm được in ngay vào gương mặt của anh.

Vũ Hoàng Long mất thăng bằng nằm té xuống đất với khoé miệng bắt đầu xuất hiện những giọi máu.

“Hướng Vãn…! Có phải là em không?”

Đúng thật Mặc Vĩ Bắc đã xuất hiện tại đây.Khi cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt chính là hình ảnh Vũ Hoàng Long và một người được xem là vợ của anh đang hôn nhau say đắm trên giường.Thử hỏi làm sao anh không tức điên lên được.

Cô gái mặc chiếc đầm đỏ vẫn còn đang hát vậy mà anh mới vừa đi vệ sinh một chút, cô đã biến mất thì ra lại bị cái tên này dụ dỗ.

Nghĩ đến, Mặc Vĩ Bắc liền tức điên lên bước đến nắm lấy cổ áo của Vũ Hoàng Long, xách mạnh lên.

“Bây giờ anh đã cưới cô chị, nhưng vẫn có ý đồ xấu với em vợ nữa sao? Hướng Vãn vẫn còn sống, là vợ của tôi… Tôi không cho phép anh làm bậy với cô ấy”.

“Này…Anh mau bỏ chồng tôi ra mau…”

Thật ra khi nãy kế hoạch của Vũ Hoàng Long chính là tráo đổi trang phục của Dung Âm và Hướng Vãn cho nhau,Dung Âm sẽ mặc chiếc váy đỏ cũng anh yêu thương với nhau, còn Hướng Vãn sẽ mặc chiếc váy của Dung Âm lén lút được anh sắp xếp người của mình đưa cô quay trở về khách sạn.

Dung Âm nhìn thấy vết máu đỏ trên khóe môi của Vũ Hoàng Long,trong lòng thật tình rất khó chịu, cô đau lòng nhìn thấy anh vì hai chị em cô mà bị một tên điên này đánh.

Vừa nói dứt câu,Dung Âm đã chạy đến xô mạnh Mặc Vĩ Bắc ra, lấy chiếc khăn tay của mình lau đi vết máu trên khóe môi của anh.

“Anh không sao chứ? Có đau lắm không?”

Vũ Hoàng Long mỉm cười,khi anh thấy cô lo lắng cho anh như vậy.

Nhưng ngay sau đó,Dung Âm được Mặc Vĩ Bắc kéo lên,anh ta nhìn vào cô nghi hoặc hỏi.

“Cô là…Dung Âm…”

Dung Âm hất mạnh tay anh ta ra, đưa tay vuốt tóc,hừ lạnh.

“Anh đừng tỏ vẻ như là vẫn còn yêu em gái của tôi lắm.Đến cả vợ mà anh không nhìn ra, thì tôi nghĩ anh đừng trông chờ kỳ tích nào đó nữa sẽ xuất hiện.”

“Nhưng khi nãy tôi rõ ràng nhìn thấy cô đang bên cạnh Vũ Hoàng Long, còn người trên sân khấu chính là Hướng Vãn,cho dù cô ấy đeo mặt nạ…Tôi cũng sẽ nhận ra cô ấy”

Nghe xong câu nói của Mặc Vĩ Bắc,Dung Âm không nhịn được bèn bật cười thành tiếng.Dáng vẻ tràn đầy sự khinh bỉ.

“Vậy khi nãy ai là người đã nhìn lầm tôi thành em ấy” Cô chỉ tay về mình “Tôi là Đường Dung Âm, vợ của Vũ Hoàng Long…Anh hãy nhìn cho kỹ”.

Nét mặt Mặc Vĩ Bắc sa sầm,anh cúi đầu xuống nhìn Vũ Hoàng Long.

Lúc này Vũ Hoàng Long chỉ cười nhẹ, rồi sau đó anh từ từ đứng lên,anh đưa tay ôm lấy cô nhìn Mặc Vĩ Bắc cất tiếng nói.

“Anh quên rằng Hướng Vãn đã qua đời rồi sao…” Nói được một nửa,Vũ Hoàng Long bỗng ngập ngừng, mãi lúc sau anh chợt lên tiếng nói thêm

“Vĩ Bắc! Quên em ấy đi.Anh còn một tương lai nữa mà,đừng sống mãi ở quá khứ nữa”.

Trái tim Mặc Vĩ Bắc bất chợt nhói lên.

Có lẽ đối với người ngoài họ không hiểu cảm giác của anh lúc này.Nhưng đã qua mấy năm rồi mà anh dường như cứ tưởng nó chỉ mới xảy ra từ hôm qua.

Kêu anh quên cô, để sống một cuộc đời khác sao… Không bao giờ… Không bao giờ chuyện đó sẽ xảy ra.

Nếu như ông trời đã định bắt Hướng Vãn đi, thì anh chẳng còn phải lưu luyến thế gian nữa làm gì.

Anh phải đi cùng cô,anh sẽ bảo vệ cô như những gì anh đã hứa.

*****

Hướng Vãn cũng chẳng biết mình nằm ngủ quên trên giường của Vũ Hoàng Long và Dung Âm đến bao lâu.Cho đến khi âm thanh mở cửa vang lên, thì cô mới chợt tỉnh dậy.

Vũ Hoàng Long ôm lấy Dung Âm bước vào trong.Nhìn thấy Hướng Vãn,Vũ Hoàng Long khẽ thở dài một hơi.

“Anh không biết tại sao chồng em lại đánh hơi đến đây,phá tuần trăng mật của anh và chị của em” Anh vừa nói vừa dây trán, nhưng vẫn không quên ôm chặt lấy Dung Âm vào lòng.

Hướng Vãn ngước mắt lên, giọng điệu ba phần chối bỏ

“Anh ta không phải là chồng của em”.

“Hướng Vãn!” Vũ Hoàng Long nghiêm mặt nhìn cô “Cho dù em không thừa nhận thì Mặc Vĩ Bắc trên danh nghĩa vẫn còn là chồng của em, nếu như xác nhận em vẫn chưa chết,anh ta sẽ không ngại mà đem em về.Pháp luật cũng không thể xen vào chuyện này được”.

Cả người Hướng Vãn đờ ra vài giây, rất lâu sau cô từ trên giường đứng lên nhìn cả hai, rồi nói:

“Nhưng chẳng phải vẫn còn một Phạm Hạ Y ở bên cạnh anh ta sao?”

Nhắc đến Phạm Hạ Y,cả người Dung Âm khẽ run lên.Cô bước đến nhìn vào ánh mắt của Hướng Vãn,gằn giọng hỏi.

“Phạm Hạ Y đã làm những chuyện gì…? Không lẽ cô ta ngoại tình với Mặc Vĩ Bắc”. Cô đã nghe rất nhiều người là bạn thân của cô từng giật chồng của Hướng Vãn, nhưng chẳng ai nói với cô cụ thể cả.

“Đúng vậy! Người bạn thân của chị đã từng ngủ với chồng của em, thậm chí còn ngay trên chiếc giường của em và anh ta” Hướng Vãn có phần kích động.

Nhưng chỉ chưa đầy một giây sau, Hướng Vãn lại bật cười, một nụ cười lạnh lẽo.

“Thật ra nói đúng hơn là anh ta lấy em là có mục đích… Một kế hoạch kinh tởm mà em chắc chắn khi chị nghe xong càng kinh sợ hơn em rất nhiều”.

Dứt lời, Hướng Vãn nhanh chóng đi thẳng ra khỏi phòng.Bởi vì cô không muốn chị gái sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt đau lòng của cô.

Dung Âm còn định đuổi theo, thì cô được Vũ Hoàng Long kéo lại.

Vũ Hoàng Long cảm nhận được sự lo lắng ở trong ánh mắt của cô,anh giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, khẽ nói.

“Em ấy không đi đâu xa đâu, Hướng Vãn đang ở cạnh phòng chúng ta,em hãy yên tâm”.

Vào khoảnh khắc lúc này đây, Vũ Hoàng Long quả thật đã cho cô cảm giác được mình cần sự dựa dẫm vào người đàn ông này.

Dung Âm ngẩng đầu lên nhìn anh, một giây sau cô bất ngờ khiễng chân lên hôn lên đôi môi thâm tình của anh.Nụ hôn không quá dài nhưng đủ làm cho anh mê đắm chỉ muốn giữ mãi hơi ấm của cô vào lòng.

“Chuyện của Mặc Vĩ Bắc… Không phải những gì chúng ta nhìn thấy,anh ta thật sự cũng đang rất khổ tâm”.

Buông cô ra, Vũ Hoàng Long nghiêm túc nhìn Dung Âm chân thành nói.

Nét mặt Dung Âm trở nên hoang mang.

“Anh nói như vậy là sao?”

“Người ngủ với Phạm Hạ Y không phải là anh ta…Mà là người khác”

“Sao chứ?” Càng nghe cô càng không hiểu những lời anh nói.

Vũ Hoàng Long khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô.

“Cuộc hôn nhân của Hướng Vãn và Mặc Vĩ Bắc sẽ không kết thúc… Còn em bây giờ phải đi tắm, chuẩn bị ngày mai anh sẽ đưa em đi chơi.”

Nói xong,anh không đợi phản ứng từ Dung Âm đã kéo cô vào bên trong phòng, cùng tắm uyên ương với nhau.

* Sau khi kết thúc truyện này, sẽ đến câu chuyện của em gái thứ hai là Đường Hướng Vãn và Mặc Vĩ Bắc*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play