Vũ Hoàng Long đã nghe theo sự chỉ dẫn của Cẩm Tuyết mà lấy số đo trên người của Dung Âm để may váy cưới.Nhưng trong lòng anh vẫn không yên tâm,cho nên anh đã nhờ một người bạn bên Pháp làm gấp cho anh thêm hai chiếc váy cưới nữa,yêu cầu của anh cũng giống như anh yêu cầu với Cẩm Tuyết, là kiểu dáng chiếc váy phải độc nhất vô nhị chưa một ai trên thế giới này từng mặc.
Còn Dung Âm sau khi xuất viện, cô đã được Đường Cố Phong rước về nhà.Ban đầu Vũ Hoàng Long cũng không đồng ý cho cô theo ông ta về, nhưng vì một câu nói của Dung Âm là muốn ở bên cạnh ba mình trước khi về làm vợ anh.Cho nên anh mới đồng ý để cô về bên đó.
Mặc dù Đường Cố Phong là cha của Dung Âm, nhưng những sự việc vừa xảy ra với cô đối với ông đều mang lại sự áy náy.Bây giờ ông có muốn tác hợp cô đến với Vũ Hoàng Long đi chăng nữa, thì ông vẫn còn nợ cô một mạng sống của Hướng Vãn.
Quả thật chuyện của Hướng Vãn, có lẽ suốt cuộc đời này ông sẽ không bao giờ quên.
Dung Âm đã về nhà cũng được gần hai tuần, cũng xem như gần đến lễ cưới của cô và anh.Nhưng nếu tính theo,thì bây giờ đáng lẽ anh phải đưa cô đi đăng ký kết hôn, vậy mà cô đã ở nhà đợi mấy ngày nay nhưng anh lại không hề đến đây làm cái nghĩa vụ đó.
Đã có lúc cô từng suy nghĩ có thật anh muốn kết hôn với cô hay không? Hoặc là chuyện anh và Cao Hà Nhi thật chất vẫn chưa giải quyết xong.
Nhưng cũng không đúng,anh và cô ta chỉ là kết hôn giả là đôi bên đều có lợi.Nếu kết thúc chỉ cần xé đi bản hợp đồng đó, không cần phải ra tòa ly hôn.Huống hồ bây giờ người bên ngoài cũng đã biết hai người là kết hôn giả với nhau rồi!
Còn người phụ nữ hôm đó gửi bó hoa đến cho cô, đưa ra những xúc phạm với cô như thế..... Người đó là ai? Có phải một trong những người tình của anh hay không?
Mấy ngày qua cô liên tục suy nghĩ đến người phụ nữ đó, nhưng cô không thể nào hình dung ra được cô ta ai?
Phải chăng là người tình bí mật của anh từ trước đến giờ không?
*********
Trong khi mọi người trong nhà,ai nấy đều đang lo chuẩn bị sắp xếp lễ cưới cho Đại Tiểu Thư nhà họ Đường.Thì Dung Âm lại ngồi một mình trên chiếc xe lăn ở ngoài sân,vì đôi chân không thể nào đi được.
Từ đằng xa, có một người đàn ông đang khoác trên mình chiếc áo khoác gió.Vì đang là thời kỳ vào đông, nên khí trời cũng có chút thay đổi.
Người đàn ông đó đang đi về phía Dung Âm, nụ cười nhẹ nhàng khẽ lên tiếng.
"Đại tiểu thư vẫn khỏe chứ?"
Dung Âm chợt giật nảy mình, vội quay đầu nhìn qua người đàn ông đó.
Gương mặt người đàn ông này quen quen khiến cô nhớ đến một người mà đã quen thân với gia đình của cô
"Hình như anh là con trai của bác sĩ Lucas có phải không?"
Người đàn ông bật cười, bước đến ngồi xuống trước mặt của cô.
"Em vẫn còn nhớ anh sao? Anh là Vương Cảnh Nghi con trai của bác sĩ Lucas,em có thể gọi anh là Oscar cũng được".
Dung Âm ngượng cười, chợt lắc đầu.
"Chúng ta là người Trung Quốc, kêu tên bằng tiếng của mình thì hay hơn đó anh".
Nghe xong, gương mặt Vương Cảnh Nghi thoáng chốc vui mừng vì trong câu nói của cô xem ra vẫn còn nhớ đến anh.
Vương Cảnh Nghi trầm tư suy nghĩ một lát,sau đó anh nhìn cô đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện của em,ba của anh đã nói hết cho anh nghe rồi... Ông ấy đã đồng ý giúp em, thì anh chỉ còn cách nghe theo lời của hai người".
Nét mặt của Dung Âm lúc này chợt tái mét, giọng nói cũng có phần ngượng ngập.
"Có phải anh đang nghĩ em xấu xa lắm không? Em từng ngồi tù, cho nên đã hình thành người xấu trước mặt của anh".
Bờ vai Vương Cảnh Nghi run lên,anh nghĩ cô gái này chắc là có nỗi khổ cho nên mới đi đến bước đường này.Anh không hề quan tâm đến những chuyện mà cô đang làm,anh chỉ biết hiện giờ cô là bệnh nhân mà anh đã được ba chỉ định theo dõi.
Vương Cảnh Nghi cũng là một bác sĩ theo chân ba của mình.Nhưng chuyên ngành của anh lại là một bác sĩ khoa tâm thần và trước đó anh cũng từng là người điều trị cho Đường Hướng Vãn,khi cô được Đường Cố Phong đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị.
Vương Cảnh Nghi cúi đầu xuống cười khẽ,anh đưa tay vén vài sợi tóc qua vành tai của cô, rồi nói.
"Anh quen em từ nhỏ,con người em như thế nào chẳng lẽ anh không rõ.Anh không biết nguyên nhân là gì nhưng anh tin em là có lý do riêng của mình".
Nghe vậy,Dung Âm nở một nụ cười thật nhẹ nhàng với Vương Cảnh Nghi.
"Cảm ơn anh....! Anh cũng giống như lúc trước vẫn hiền lành,ôn nhu nhưng cũng không kém phần đẹp trai".
Vương Cảnh Nghi phì cười vì câu nói của cô.Anh chợt lắc đầu.
"Thôi đi! Anh bây giờ đã già đi rất nhiều rồi, cũng đã hơn ba tuổi,không còn trẻ trung như vị hôn phu của em đâu".
Vương Cảnh Nghi năm nay đã ba lần mươi sáu tuổi, lớn hơn Vũ Hoàng Long tận sáu tuổi.
Câu nói của anh khiến Dung Âm chợt nhớ ra chuyện gì đó,do dự mãi một lúc sau cô mới cất tiếng hỏi anh.
"Hiện giờ anh như thế nào....? Đã... có vợ chưa?" Trong câu nói cô có chút lắp bắp, sợ rằng anh sẽ không vui.
Vương Cảnh Nghi thở dài trong sự vô vọng, ánh mắt cũng mang nhiều sự phiền muộn.
"Em cũng biết anh không thể nào có tình cảm với ai khác ngoài cô ấy.Bây giờ cô ấy cũng đã không còn ở trên thế giới này nữa,anh cũng chẳng thiết tha mà có thể suy nghĩ một tương lai với một ai khác".
Nét mặt của Dung Âm trở nên lạnh giá.
"Nếu như năm xưa ba của em không chia rẽ anh và em ấy... Rất có thể hôm nay em gái của em sẽ rất hạnh phúc".
"Không đâu!" Vương Cảnh Nghi cắt ngang lời cô,chợt cười nhẹ.....một nụ cười với sự bi thương.
"Cho dù ba của em có thích anh hay muốn anh là con rể của ông ấy hay không....thì anh và cô ấy cũng không thể nào có kết quả".
"Sao chứ?" Câu nói của anh khiến Dung Âm có chút khó hiểu.
Vương Cảnh Nghi mím chặt môi, rất lâu sau đó anh mới trả lời.
"Anh yêu thầm Hướng Vãn từ rất rất lâu, nhưng so với tuổi tác thì anh lại không hợp với cô ấy.Cách biệt đến hơn mười tuổi,với lại Hướng Vãn không thích anh, tính cách của cô ấy so với anh là khoảng cách rất xa.Nhưng Hướng Vãn lại rất thích hợp với Mặc Vĩ Bắc, cô ấy dường như thích cậu ta từ ánh nhìn đầu tiên,cho nên mới kết hôn nhanh chóng như thế".
Quả thật anh rất yêu Hướng Vãn, nhưng có lẽ với cô anh chỉ là một người dưng hoặc là người bà con xa của gia đình cô.So với Dung Âm, thì Hướng Vãn mỗi lần gặp anh đều cảm thấy không vui, cô không bao giờ chủ động để nói chuyện với anh dù chỉ là một lần.
Có lẽ do anh lớn tuổi hơn cô quá nhiều, nên cô luôn xem anh là một người chú lớn trong nhà.Cái chết của cô cho đến bây giờ vẫn luôn ám ảnh anh.Chẳng biết vì sao cô lại rời khỏi cuộc đời này nhanh đến như vậy?
Đó là nỗi mất mát lớn nhất của anh và anh đã thề sẽ không yêu một ai khác ngoài cô ra.
Dung Âm nhìn sâu vào ánh mắt của anh.Cô biết anh vẫn còn nặng tình cảm với Hướng Vãn rất nhiều.Chuyện năm xưa anh yêu thầm em gái cô không phải là ai không biết.Nhưng có thể gia đình cô, đặc biệt là người cha tôn kính của cô cho rằng anh lớn tuổi không thích hợp với Hướng Vãn cho nên cuộc tình cũng đã chấm dứt từ khi đó.
Nhưng tại sao anh lại cho rằng Hướng Vãn lại đi yêu cái tên Mặc Vĩ Bắc đó từ lần đầu tiên, chẳng phải lúc trước Quản Văn nói là chính hắn ta gạ gẫm em gái cô trước sao.
Vài giây sau, ánh mắt Dung Âm chợt thay đổi.Nó dường như có sự tin tưởng nào đó dành cho người đàn ông này.
Hô hấp của Dung Âm có chút khó thở, nhưng chỉ chốc lát cô nhìn thẳng vào mắt anh, buông nhẹ ra một câu hỏi.
"Nếu như Hướng Vãn vẫn còn sống,anh có bằng lòng ở bên cạnh em ấy không?"
"Sao....?"Câu nói của cô khiến anh tràn đầy sững sốt." Em.... Nói cái gì?"
Lúc này từ bên ngoài cửa cổng, xe của Vũ Hoàng Long đang từ từ chạy vào bên trong.Khi anh bước xuống xe chưa được bao lâu, thì tầm nhìn của anh đã nhìn thấy người phụ nữ sắp trở thành vợ của anh lại đi nói chuyện với một người đàn ông khác.
Trong lòng anh đã hiện lên có sự không vui, nhưng cũng không muốn lộ ra bên ngoài.Anh không muốn người khác lại nghĩ anh là một người đàn ông,chưa cưới nhưng đã tỏ vẻ ghen tuông ra mặt.
Vũ Hoàng Long thu ánh mắt lại, bình thản đi đến chỗ của cô.
"Bà xã! Em làm gì ngồi ở đây vậy?" Anh lên tiếng gọi cô bằng một sự thân mật như muốn nói với người đàn ông trước mặt cô chính là vợ của anh.
Cả Dung Âm và Vương Cảnh Nghi giựt mình, vội quay đầu qua nhìn anh.Bộ dạng hai người có chút lúng túng khiến Vũ Hoàng Long nhìn vào đều mang dáng vẻ đăm chiêu.
Vũ Hoàng Long không quan tâm đến Vương Cảnh Nghi,anh bước đến lập tức bế cô lên từ trong chiếc xe lăn.
Dung Âm hoảng hốt, vội đưa tay ôm lấy cổ của anh hỏi gấp.
"Anh làm gì vậy?Mau thả em xuống đi".
Nhưng bàn tay Vũ Hoàng Long lại kèm chặt cô hơn,anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi nói
"Ở đây gió lớn lắm,anh đưa em vào nhà..... Chúng ta bàn chuyện về hôn lễ vào ngày mốt của hai đứa mình".
Dứt lời,anh không chừng chờ liền bế thẳng cô đi vào nhà.
Dung Âm bị anh siết chặt, nhưng cô cũng có thể quay đầu lại nhìn Vương Cảnh Nghi như nói lời chào tạm biệt.
Vậy mà hành động của cô lúc này lại khiến gương mặt cũ Vũ Hoàng Long đã không còn được sự kiềm chế,anh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Còn nhìn nữa....Anh quăng em xuống hồ bơi luôn đấy!"
Câu nói của anh khiến cô phát giác được hai người đang đi ngang hồ bơi được nằm giữa sân nhà.
Dung Âm ngước mắt lên nhìn anh, rất muốn chửi anh nhưng suy nghĩ anh đang bế cô, cho nên cô nhịn mà chỉ biết chửi thầm anh trong bụng.
Vừa vào phòng của cô, Vũ Hoàng Long dường như đã không còn bình tĩnh.
Anh lập tức đi nhanh đến chiếc giường liền quăng mạnh cô xuống.
Dung Âm thất kinh, định ngồi dậy nhưng nghĩ đến hai chân cô không thể di chuyển được đành nằm úp mặt xuống, miệng lẩm bẩm.
"Cái tên điên này....Anh bị cái quái gì vậy? Bị ngứa chỗ nào sao?"
Vũ Hoàng Long bất ngờ giơ tay kéo mạnh hai chân cô về phía anh,sau đó anh lật người cô qua.
Dung Âm vừa nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của anh, trong đầu lại suy nghĩ đến người phụ nữ đã gửi hoa đến cho cô còn cố ý hâm dọa cô đủ thứ, thì cơn giận lại bộc phát.
"Anh đến đây làm gì? Đã nói là chưa cưới thì đừng tự tiện đến đây rồi mà!"
"Sao.....? Em không vui khi anh đến đây sao?"Giọng điệu của anh trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt sắc lạnh của anh chợt nhìn xuống hai chân của cô,anh nhìn rất lâu dường như anh đang suy nghĩ cái gì đó.
Dung Âm nhìn theo ánh mắt của anh, nhưng cô lại hiểu lầm ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào chỗ chiếc váy đã bị tốc lên cao, khiến đôi chân dài cùng với chiếc quần lót nhỏ cũng được lộ ra dưới ánh nhìn của anh.
Dung Âm giận dữ đẩy anh ra.
"Đồ biến thái...."
Vũ Hoàng Long nhướng mày chưa hiểu chuyện gì, nhưng chừng hai giây sau anh nhìn thấy nét mặt cô bỗng đỏ ửng lên thì anh đã hiểu trong đầu cô đang suy nghĩ những chuyện đen tối.
Thấy vậy, Vũ Hoàng Long cũng không để cô thất vọng.Anh đưa tay sờ soạng bắp đùi của cô,nở một nụ cười xấu xa.
"Vợ anh bị liệt nhưng nhìn cũng hấp dẫn lắm chứ, đã lâu chúng ta không làm chuyện đó rồi.....Thay vì đợi ngày mốt, tại sao chúng ta không làm liền đêm tân hôn ngay ngày hôm nay đi".
Dung Âm sững người,trái tim như nhảy vọt lên tận cổ họng.Cô sợ hãi vội vàng bắt lấy cánh tay của anh đang cố gắng len vào bên trong, khó khăn nói.
"Không được! Chúng ta không thể làm chuyện này ở đây"
Đã từng ân ái với anh biết bao nhiêu lần, cô biết nếu như người đàn ông này muốn thì cô chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay anh.Nhưng mỗi lần như vậy,anh không phải chỉ một lần.
Cô chỉ sợ trong lúc đó,anh sẽ phát hiện bí mật của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT