Vũ Hoàng Tinh tâm trạng mệt mỏi từ trong phòng thể hình đi ra.Mỗi khi trong lòng có chuyện gì, cậu luôn chạy bộ, bởi vì có như vậy cậu mới có thể bình tâm lại những gì vừa mới xảy ra.Cũng như lúc nãy khi nói chuyện với Vũ Hoàng Long xong, tâm trí của cậu có chút không ổn định, cậu đã ngay lập tức chui vào trong phòng thể hình gần một tiếng đồng hồ.

Lúc này cậu định quay trở về phòng của mình để tắm, thì vừa mới bước vào đập vào mắt cậu chính là người chị dâu vừa khiến cậu bực bội, nhưng cũng làm cho cậu có chút áy náy vì lỗi lầm hôm nay cậu đã gây ra cho cô.

Vũ Hoàng Tinh nhìn Dung Âm rất lâu,sau đó mới cất tiếng hỏi.

“Chị vào phòng tôi có việc gì?”

Dung Âm mỉm cười nhẹ.Cũng may cô tranh thủ Vũ Hoàng Long vẫn còn đang tắm,cho nên cô đã có thể trốn qua đây được một lúc.Vậy mà tên nhóc này lại để cô ngồi đợi hơn mười phút, chắc giờ Vũ Hoàng Long đã tắm ra và đang đi tìm kiếm cô.

Cô phải tranh thủ vào vấn đề chính thôi.

“Tôi có việc muốn nói với cậu”.

Vũ Hoàng Tinh nhíu mày.

“Chị còn có chuyện gì sao?”

Dung Âm hạ giọng thấp xuống, như thể cô đang lo lắng Vũ Hoàng Long sẽ nghe được cuộc nói chuyện với cô và Vũ Hoàng Tinh.

“Tôi biết cậu biết hết tất cả về chuyện của tôi, cậu cũng muốn vạch trần tôi với anh ấy…Nhưng tôi hỏi thật cậu muốn tôi và anh ấy chia tay nhau lắm phải không…? Cậu thích Vũ Khả Ninh hơn, tôi không có ý kiến… nhưng chẳng phải cô ấy đã…”

Nói đến đây,Dung Âm chợt ngừng lại.Cô hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục nói.

“Thật lòng tôi rất muốn cô ấy còn sống, để quay trở về đây… Tôi sẽ không tranh giành, tôi sẽ ra đi và trả anh ấy về lại với cô ấy.”

Câu nói của cô khiến trái tim Vũ Hoàng Tinh có chút khó chịu.Có thật sự là trong lòng cậu muốn chia rẽ hai người họ không? Nếu như cả hai ly hôn, thì cậu sẽ làm gì…?

Dung Âm chợt cắn môi,sau đó tiến lại gần Vũ Hoàng Tinh đặt chiếc thẻ ngân hàng vào tay của cậu ta, khẽ cất tiếng.

“Tôi biết cậu đang rất cần tiền để thuận lợi cho việc thi đấu sắp tới… Cậu hãy giữ lấy chiếc thẻ này mà sử dụng”.

Nói rồi, cô không chờ câu trả lời của Vũ Hoàng Tinh mà lặn lẽ đi ra khỏi phòng.

Nhưng chưa đầy hai giây, Vũ Hoàng Tinh đã xoay người lại, khẽ gọi tên cô.

“Chị Dung Âm!”

Dung Âm chợt dừng bước chân, khẽ quay đầu nhìn Vũ Hoàng Tinh, mỉm cười dịu dàng.

“Cậu đừng cảm ơn tôi.Đây là chiếc thẻ của Hoàng Long cho tôi, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu.Xem như anh ấy ủng hộ cuộc thi đấu sắp tới của cậu”.

Ánh mắt của Vũ Hoàng Tinh trở nên xao động,bờ môi rung rẩy,chừng khoảng vài giây mới cất lên một câu hỏi.

“Hôm đó… Chị sẽ đến xem tôi thi đấu chứ…? Tôi rất mong chị sẽ đến”.

Dung Âm suy nghĩ một lát.Cô có chút khó hiểu, chẳng phải cậu ta không thích cô sao? Tại sao lại muốn cô đến xem cậu ta thi đấu.

Thấy cô không trả lời, Vũ Hoàng Tinh có chút sốt ruột.

“Nếu như chị đến… Chị chính là nguồn động lực để tôi chiến thắng”.

Câu nói của Vũ Hoàng Tinh làm cho Dung Âm một phen sững sốt.

Cái thằng nhóc này có uống lộn thuốc không? Tại sao thái độ lại thay đổi nhanh đến vậy?

Một lúc sau Dung Âm mới gật đầu nhẹ.

“Tôi sẽ sắp xếp để đến cổ vũ cho cậu”. Nói gì cô cũng phải làm tròn bổn phận người chị dâu này đối với em chồng như cậu ta.

Vũ Hoàng Long không thể đến thì cô sẽ thay anh chăm sóc em trai của anh.

Khi Dung Âm quay người lại một lần nữa, cuối cùng câu nói mà Vũ Hoàng Tinh luôn cất giấu trong lòng lúc này đã thật sự thốt ra.

“Em xin lỗi…! Sau này em sẽ không gây sự, không tổn thương chị nữa…Mong chị hãy tha thứ cho em”.

Lúc này Dung Âm đã đưa lưng với Vũ Hoàng Tinh,cho nên cậu đã không thấy nụ cười đắc thắng của cô đã hiện từ rất lâu.Để có thể thuyết phục thao túng tên ngốc này cô đành phải giả vờ làm người chị có lòng vị tha.So với Vũ Hoàng Long thì Vũ Hoàng Tinh mềm lòng hơn rất nhiều.Cô cũng không tốn sức là bao nhiêu.

Còn về chiếc thẻ đó, cô cũng không phải là người tham tiền.Nên để cậu ta giữ chiếc thẻ đó cũng được,sau này Vũ Hoàng Long có hỏi cô nói mình làm mất là được.

Dung Âm gật đầu, rồi nói.

“Được thôi! Mong em hãy giữ lời hứa ngày hôm nay”.

Dứt lời, lần này cô đã hoàn toàn yên tâm rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa chợt đóng lại, trái tim của Vũ Hoàng Tinh mới thật sự bình ổn trở lại.Cậu cảm nhận được khi giáp mặt với Dung Âm, cậu không thể nào bình tĩnh được, như có cái gì đó thoi thúc khiến cậu chẳng dám nhìn thẳng vào ánh mắt của chị ấy.

Vũ Hoàng Tinh mệt mỏi nằm trên giường nhìn vào chiếc thẻ ngân hàng chằm chằm,sau đó đặt nó lên mũi ngửi.Mùi hương của cô vẫn còn trên đó, nó khiến anh chỉ muốn ôm khư khư vào lòng.

Đây có thể gọi là món quà đầu tiên mà Dung Âm tặng cậu, nhất định cậu phải cất gìn cẩn thận.

******

Trịnh Nhược Thiên vốn đã trở lại bình thường sau khi ba mẹ anh biết tất cả sự thật, thì cũng là lúc anh phải tiếp quản cơ nghiệp gia đình.Cùng lúc đó là hàng loạt những mối xem mắt được ba mẹ của anh sắp xếp, những cô gái đó đều thuộc tầng lớp cao quý, là tiểu thư danh giá xứng ngang với gia đình của anh.

Nhưng thật tâm trong lòng Trịnh Nhược Thiên giờ đây đã có hình bóng của một người con gái.Anh còn đang định sau khi dự lễ tốt nghiệp của Lưu Ly vào tuần sau,anh sẽ tỏ tình với cô.Vậy mà sáng hôm nay anh đã bị mẹ kéo đi xem mắt tại một nhà hàng sang trọng.

Tại nhà hàng Pháp.

Trịnh Nhược Thiên cùng với mẹ của mình đến xem mắt con gái của nhà họ Lưu, ba anh và ba của cô gái từng là bạn thân của nhau.Hôm nay cô ấy cũng đi cùng mẹ của mình đến đây.

“Bà Trịnh đây là đứa con gái duy nhất của tôi tên Lưu Mẫn Mẫn,con bé hai mươi hai tuổi vừa mới về nước cách đây một tuần.” Bà Lưu niềm nở giới thiệu con gái mình.

Nghe xong Bà Trịnh vui vẻ nhìn Lưu Mẫn Mẫn, tâm đắc khen thưởng.

“Con bé thật xinh đẹp, rất xứng với Nhược Thiên nhà tôi”.

Lưu Mẫn Mẫn ngượng ngùng, lâu lâu thì lại ngước lên nhìn Trịnh Nhược Thiên.Cô cảm nhận được mình thật sự thích anh từ ánh nhìn đầu tiên, không hiểu sao trái tim cô lúc này không ngừng đập rộn ràng lên khi chỉ mới lần đầu gặp anh.

Ngược lại với cô, Trịnh Nhược Thiên có vẻ thờ ơ.Anh liên tục cầm điện thoại trên tay, một chút thì lại mở ra xem có ai nhắn tin với anh không, nhưng đợi mãi mà bên kia vẫn không hề có động tĩnh gì,trong lòng anh có chút sốt ruột.

Hôm nay chủ nhật, chẳng lẽ ngủ đến giờ vẫn chưa dậy…Bị đói thì làm sao đây?

Mấy ngày nay vì chuyện của Vũ Hoàng Long và công việc công ty mà anh đã không gặp Lưu Ly, cũng như muốn cô an tâm học bài,nên anh nghe lời cô không làm phiền cô.Nhưng quả thật bây giờ anh nhớ cô vô cùng, nhớ muốn phát điên đi được.

Bây giờ mà cô xuất hiện,anh chắc chắn sẽ không kiềm chế mà hôn cô.

Đúng lúc này một âm thanh quen thuộc vang lên, khiến tâm trạng đang nhớ cô của anh bỗng chốc quay về.

“Nước của các vị đến rồi,xin mời dùng ạ!”

Tiếng nói của cô phục vụ đang mang nước đến,khi cô ấy ngẩng đầu lên đập vào mắt anh,cô gái phục vụ lại chính là người mà anh đang thầm thương nhớ.

Lưu Ly.

Lưu Ly cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Trịnh Nhược Thiên và mẹ của anh cũng đang ở đây.

Nét mặt Trịnh Nhược Thiên có chút tức giận.Thì ra cô không trả lời tin nhắn của anh, là đang đi làm những công việc như thế này sao?

Bà Trịnh nhìn thấy Lưu Ly liền tỏ vẻ chán ghét.

Trịnh Nhược Thiên vừa định đứng lên, thì ngay lúc này đây bà Trịnh đã cố ý đập tay lên tay của anh, như một lời cảnh cáo.

Bà Trịnh đưa mắt lên nhìn Lưu Ly, nở một nụ cười đầy sự mỉa mai.

“Bà Lưu thấy không… Những đứa trẻ của chúng ta đều có ăn học đàng hoàng, là một người có ít trong xã hội.Còn những đứa thất học thì chỉ có thể làm những công việc như thế này”.

“Mẹ…” Trịnh Nhược Thiên thừa biết bà lại cố ý công kích Lưu Ly.

Bà Trịnh trừng mắt nhìn anh.Sau đó quay lại nhìn bà Lưu đối diện.

“Nên sắp xếp một ngày để cho hai đứa đính hôn với nhau, càng sớm càng tốt” Vừa nói ánh mắt bà Trịnh luôn luôn liếc nhìn Lưu Ly.

Có vẻ như bà đang thể hiện với thân phận như Lưu Ly không hề xứng với con trai của bà, cũng như việc cảnh cáo trước đó của bà không có phải là vô tác dụng.

Cả người Lưu Ly chợt run lên,ánh mắt vô tình nhìn về phía người con gái được xem là người vợ tương lai của anh.

Trái tim vô thức thắt lại.Cô biết thế nào rồi anh cũng sẽ lấy vợ, sẽ không còn ở bên cạnh cô nữa.Cô cũng thừa biết thân phận của mình không xứng với anh.Nhưng nhìn hình ảnh này, nói cô không đau lòng chắc chắn là sự dối trá mà cô đang cố gắng che giấu.

Cuối cùng thì Trịnh Nhược Thiên cũng phải trở về cuộc sống của chính mình, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh thì lại không phải là cô.

Lưu Ly cảm nhận được ánh mắt cô dần trở nên yếu đuối,hơi thở một ngày khó khăn, nước mắt động lại trong sống mắt cũng đang từ từ tuôn ra.Một lúc sau, cô không thể nào chịu nổi liền quay đầu rời khỏi.

Cô không muốn anh hay bất cứ ai nhìn thấy cô khóc, nước mắt của cô sẽ làm cho tất cả bọn họ hả hê,cho rằng cô rất kém cỏi,hở một chút là lại rơi lệ.

Nhưng những người họ đâu biết rằng, cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình.Cô thừa nhận mình yêu anh, yêu rất nhiều.Tình cảm của cô đối với anh luôn luôn là chân thành.Nhưng cô cũng biết mình không bao giờ là người phù hợp với anh, từ khi sinh ra cô đã gắn liền với sự đau khổ.Có lẽ niềm hạnh phúc mà cô có được chính là khoảng thời gian được phục vụ anh, ở bên cạnh người đàn ông cô yêu.

Nếu không thể ở bên cạnh anh được, thì cô mong anh sẽ hạnh phúc với người con gái khác…

Trịnh Nhược Thiên cũng chẳng kém gì,khi Lưu Ly vừa rời đi.Bóng dáng yếu ớt của cô khiến trái tim anh không ngừng nhói đau lên từng cơn.

Anh căm ghét bản thân mình,căm ghét những người ở đây lấy người con gái của anh ra để ức hiếp sỉ nhục cô.

Lưu Ly là người con gái của anh, không có người nào có đủ tư cách để phán xét thân phận của cô.

Mẹ của anh nói rằng cô không xứng với anh… Vậy được thôi…Anh sẽ biến cô trở thành phu nhân của Trịnh Nhược Thiên này, để xem ai còn khinh thường cô nữa không…

Ngay sau đó, Trịnh Nhược Thiên nở một nụ cười có chút bỉ ổi nhìn qua Lưu Mẫn Mẫn và mẹ của cô,hờ hững tuyên bố.

“Cháu xin lỗi! Việc kết hôn này không thể nào xảy ra… Vì cháu đã có vợ rồi”.

“Cái gì?” Lưu Mẫn Mẫn và mẹ của cô đều kinh hãi giựt mình đồng thanh lên tiếng.

Bà Trịnh cũng tức điên với câu nói của con trai của mình.Bà cao giọng cảnh cáo.

“Nhược Thiên! Còn đừng bày trò trốn tránh”

Trịnh Nhược Thiên nhếch mép cười khẩy.

“Con làm gì trốn tránh, chuyện con có vợ, mẹ muốn giấu người ngoài như thế nào nữa…Hay để cháu của mẹ chào đời, thì mẹ mới thông báo cho tất cả mọi người sao…?”

Nói xong,anh nhẹ nhàng đứng lên đưa mắt nhìn xung quanh.Anh muốn tìm kiếm cô gái đó lại trốn vào góc nào để khóc nữa rồi.

Anh cũng không thể hiểu nổi, tại sao những người cô gái anh quen đều là những cô gái yếu đuối thế.Dung Âm đã dễ dàng rơi nước mắt, vậy mà Lưu Ly còn hơn thế nữa.

Nhưng Lưu Ly lại khiến anh rất đau lòng, bởi vì mỗi lần cô khóc đều rất thầm lặng, không muốn ai nhìn thấy cô đang yếu ớt đến cỡ nào.

Những lúc như vậy,anh chợt nhớ đến những lần mà anh và cô yêu thương nhau ở trên giường.Lúc nào cô cũng khóc, mặc dù khi đó cô có khiến anh hưng phấn đến cỡ nào thì trong đầu anh luôn ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời đó, chỉ muốn cô ở bên cạnh anh mãi mãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play