Sau khi xây dựng tâm lý cho chính mình thật tốt, Lục Hi Thần lại trở về trạng thái lười biếng.
Không có gì to tát, chỉ cần chăm sóc 100 ngày mà thôi.
Bởi vì đã ngủ nguyên một tiết, thế nên hiện giờ Lục Hi Thần cũng không thấy buồn ngủ mấy, hắn bèn lấy điện thoại ra rồi mở trò chơi lên.
Sau khi chơi thử hai ván, Lục Hi Thần đã trở về trạng thái những năm trước, cùng Lâm Sán tạo thành một đội, đi hành hạ những đứa cùi bắp.
【Anh Thần, anh quen Thời Dương à?】 Trong thời gian đợi ván tiếp theo, Lâm Sán tò mò hỏi.
Khi nhìn thấy Lục Hi Thần lau bàn vào buổi chiều, cậu ta còn tưởng rằng đối phương muốn ngồi ở đó, dù sao quy tắc của anh Thần chính là sẽ ngồi cạnh cửa sổ vào mùa xuân và mùa thu, còn mùa hè và mùa đông sẽ tránh xa chỗ đó, tuy rằng hiện giờ vẫn chưa đến kỳ nghỉ hè, nhưng mà cũng sắp tới rồi.
Nhưng từ khi Thời Dương đến, các loại biểu hiện của Lục Hi Thần đều chứng minh rằng quan hệ của hắn và cậu không hề đơn giản. Lâm Sán vốn tưởng đây là bé O mà anh Thần bí mật yêu qua mạng hay gì đó, nhưng qua cuộc trò chuyện lúc ra chơi, cậu ta mới phát hiện ra Thời Dương và anh Thần chỉ mới vừa gặp nhau mà thôi.
【À, đây là mỹ nhân mà anh của cậu đã cứu ở trên đường.】 Lục Hi Thần lưu loát gõ một hàng chữ, hoàn toàn không cần đắn đo suy nghĩ:【Hâm mộ sao? Hâm mộ cũng vô ích.】
Có lẽ là do quá mức phẫn nộ, thế nên chưa chơi được mấy ván mà Lâm Sán đã thấy đói bụng.
Như thường lệ, việc quản lý của trường học vào đêm nay sẽ không nghiêm khắc là bao, lão Hướng cũng sẽ không nổi hứng đi vào trong lớp dạo quanh vài vòng. Trong nhóm nhỏ bốn người, có vài người đang thương lượng một phen, cuối cùng hớn hở quyết định sẽ trốn tiết tự học thứ ba vào buổi tối để ra ngoài ăn khuya.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, bút trong tay Thời Dương đã bị Lục Hi Thần lấy đi, cả người cậu cũng mơ mơ màng màng bị đối phương dẫn ra khu dạy học.
—————
Tránh thoát khỏi mọi ánh mắt, bốn người họ lén lút mò tới một vách tường trước lùm cây nho nhỏ.
Thời Dương được một cánh tay của Lục Hi Thần che chở, nhưng bàn tay cậu vẫn bất an nắm lấy áo đồng phục của đối phương: “Anh Thần, chúng ta đi đâu vậy?”
“Đi ra ngoài ăn khuya.”
“Đã tan học rồi ư?” Thời Dương nhìn khung cảnh xung quanh, khó hiểu hỏi: “Sao cổng trường lại đặt ở chỗ này thế?”
Nghe thấy sự khó hiểu thật lòng của cậu bạn nhỏ ngồi cùng bàn, Lục Hi Thần bật cười: “Dương Dương, có ai từng nói rằng nhóc rất dễ bị lừa chưa?”
“Hả?” Thời Dương nghiêm túc ngẫm nghĩ một phen, sau đó tâm tình hơi chùng xuống: “Có, có người từng nói rồi.”
Lúc trước cậu còn tưởng rằng người nọ thật sự coi mình là bạn thân tốt nhất……
Mái tóc xoăn của cậu lại được đối phương xoa xoa, lực chú ý của Thời Dương cũng bị kéo trở về.
Lục Hi Thần vuốt phẳng lại mái tóc xoăn đã bị mình vò rối, hắn hơi cúi đầu nhìn Thời Dương: “Chuyện trước kia tôi mặc kệ, nhưng từ nay trở đi tôi chính là người bảo vệ nhóc, ai ăn hiếp nhóc thì nhóc cứ méc với tôi, hiểu không?”
Có lẽ là do ánh trăng đêm nay quá sáng, thế nên Thời Dương cảm thấy bản thân mình đã bị hoa mắt, cậu chớp chớp mắt, cố kìm lại những giọt nước mắt sắp tuôn ra: “Liệu có, làm phiền anh quá không……”
“Há,” Lục Hi Thần chọc vào cái trán của cậu bạn nhỏ ngồi cùng bàn không biết cách hưởng lợi này, khẽ cười nói: “Nhóc có biết việc bảo vệ một omega giống như nhóc là một chuyện sướng đến mức nào không?”
Thời Dương ngơ ngác nhìn Lục Hi Thần, sau khi phản ứng lại thì đột ngột cúi đầu xuống.
“Anh Thần —— đến lượt hai người đó, có cần tụi em hỗ trợ không?” Lâm Sán ngồi trên tường, nén giọng hô lên.
Giọng nói thúc giục ấy đã cắt đứt bầu không khí ngày càng bất thường của hai người, Lục Hi Thần đáp một câu “Không cần”, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Thời Dương.
“Nhóc Dương Dương, lên đi, anh đây cho nhóc trải nghiệm cảm giác trèo tường là như thế nào.”
Thời Dương đặt tay lên trên vai của Lục Hi Thần, nghe thấy hai chữ “trèo tường”, cuối cùng cậu mới hiểu được bọn họ đang làm cái gì, hơi do dự: “Anh Thần, làm như vậy có được không, lỡ như bị phát hiện……”
“Không sao không sao, tụi tôi đã làm chuyện này mấy năm rồi.” Lục Hi Thần kéo tay cậu vòng qua cổ của mình, dụ dỗ: “Lúc trước Dương Dương chưa từng trốn tiết lần nào đúng không? Thật sự không muốn thử một lần à? Chỉ trốn một tiết thôi, sẽ không bị phát hiện đâu, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm cho, được chứ?”
Cuối cùng, học sinh luôn chăm ngoan như Thời Dương đã bị “ác ma” Lục Hi Thần dụ dỗ.
Thiếu niên với vóc dáng gần như người trưởng thành thực hiện việc này vừa thuần thục lại vừa nhẹ nhàng, cho dù trên lưng có cõng theo một người thì động tác của hắn cũng không hề bị ảnh hưởng tí nào.
Lâm Sán nhìn thấy Lục Hi Thần cõng Thời Dương tiếp đất một cách thuận lợi, hâm mộ nói: “Tứ, ông cũng là alpha mà, tại sao ông không thể cõng tôi giống như anh Thần chứ.”
“Đợi đến một ngày nào đó ông dưới 100 cân thì tôi có thể cân nhắc lại.” Dư Tứ cầm khăn giấy lau bàn tay vừa mới chạm vào tường: “Đúng rồi, nhớ là trước tiên phải khử độc hết toàn thân nữa.”
Lâm Sán: “…… Vẫn là thôi đi.”
“Đi thôi, Tịnh Vu còn đang đợi chúng ta ở cổng trường đó.” Lục Hi Thần buông Thời Dương ra, rất có tâm không đề cập đến vành tai đỏ ửng của đối phương.
Đi được vài bước, cuối cùng Thời Dương cũng bình tĩnh lại sau màn tiếp xúc thân mật vừa rồi, cậu nghe thấy thế thì hỏi: “Sao chị Tịnh Vu không đi cùng chúng ta vậy?”
“Cậu ấy à.” Trong miệng Lâm Sán ngậm một que kẹo mút trước cho đỡ thèm, giọng điệu có hơi úp úp mở mở: “Cậu ấy ghét tư thế trèo tường quá khó coi của chúng ta nên đã xin nghỉ rồi, dù sao omega xin nghỉ cũng khá dễ.”
Thời Dương - người cuối cùng cũng lĩnh hội được cái từ omega này, cậu có hơi khó hiểu: “Vậy có phải tôi cũng có thể đi xin nghỉ cùng với chị Tịnh Vu đúng không?”
Bước chân của Lâm Sán khựng lại, cậu ta cười hehe vài cái, không trả lời.
Lục Hi Thần ho nhẹ một tiếng, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Thời Dương: “Dù sao cũng đã ra ngoài rồi, nhóc đừng quan tâm đến mấy cái này nữa.”
Nói cũng phải, Thời Dương ngoan ngoãn nghe theo.
—————
Ở trong quán đồ nướng được bày trí tinh xảo, năm đứa nhóc mặc đồng phục học sinh thong thả ung dung đi đến, lộ trình chuẩn xác, gọi món với tư thế lão luyện.
Mấy món đắt nhất mà Thời Dương từng ăn qua cũng chỉ là ở những quán ăn lề đường, thế nên trong lòng cậu có chút sợ hãi, cậu ghé sát vào Lục Hi Thần lén lút hỏi: “Anh Thần, anh thật sự muốn ăn ở chỗ này ư?”
“Hửm?” Lục Hi Thần tìm vị trí bên trong rồi cho Thời Dương ngồi xuống, sau đó mình cũng ngồi ở bên cạnh đối phương: “Đúng thật là chất lượng của quán này chỉ ở mức trung bình, nhưng lại cách trường học khá gần, có gì lần sau tôi sẽ dẫn nhóc đến chỗ tốt hơn.”
Là, là vậy sao? Thời Dương không rõ cho lắm, có phải là do cậu nói thiếu ý, nên cách hiểu của cậu mới khác với đám Lục Hi Thần ư?
“Vẫn còn đang lo lắng cái gì thế? Tôi bao mà, Dương Dương chỉ cần phụ trách việc ăn là được.” Lục Hi Thần đặt điện thoại lên bàn, để nó ở trước mặt Thời Dương: “Nhìn xem thích ăn cái gì, cứ tha hồ chọn.”
Trên màn hình là thanh menu, Thời Dương chỉ mới nhìn thoáng qua, đã bị món thịt bò viên 158 tệ một phần làm cho choáng váng.
Lục Hi Thần vừa ghé sát vào bên cạnh cậu để xem cùng, vừa lướt màn hình để đặt món: “Tốc độ tay của Tiểu Tam nhanh nhỉ, thịt sắp chọn xong rồi, chúng ta gọi đồ chay nhé? Dương Dương muốn ăn nấm không? Hay là bắp?”
Cũng may là giá cả của đồ chay vẫn còn nằm trong phạm vi nhận thức của Thời Dương, cậu ngập ngừng gọi một phần cải trắng, coi như là có tham gia vào quá trình gọi món.
Đũa muỗng nĩa được đưa đến trước, Lục Hi Thần đưa con dao đến gần cho Dư Tứ đang ngồi góc nghiêng phía đối diện.
Chẳng mấy chốc, các món ăn đã được mang lên. Những người này đều là khách quen của quán, ông chủ cũng đã đoán được thói quen của bọn họ, thế nên cũng không có người phục vụ nào đến hỗ trợ, cứ để cho những người trẻ ấy tự nướng tự ăn.
Những miếng thịt nóng hổi, ứa đẫm dầu được phết lên trên một lớp thì là và rắc thêm bột ớt đỏ tươi, tạo nên sự thỏa mãn về cả thị giác lẫn vị giác.
Lục Hi Thần vẫn luôn để mắt đến Thời Dương, thấy cậu vẫn chưa gắp gì mà chỉ nhấp từng chút từng ngụm uống đồ uống, hắn chỉ cho rằng đối phương vẫn còn đang ngại ngùng.
“Nhóc Dương Dương.”
Khi nghe thấy Lục Hi Thần gọi mình, Thời Dương đang suy nghĩ chuyện gì đó theo phản xạ quay đầu lại, sau đó bỗng được người nọ nhét một viên thịt bò vào miệng.
“Ngon không?” Lục Hi Thần cười hỏi.
Nhưng thay vì nhận được câu trả lời như trong dự đoán, hắn lại phát hiện hốc mắt của Thời Dương đỏ lên, đôi mắt xinh đẹp ấy ngấn đầy lệ, dường như chỉ cần chớp mắt là sẽ khóc ngay lập tức.
Lục Hi Thần vội vàng buông đũa, hắn có hơi bối rối, không biết nên đặt tay ở đâu: “Làm sao vậy Thời Dương?”
Ba người kia nghe thấy động tĩnh cũng nhao nhao dừng động tác lại, nhìn sang phía bên này.
Thịt bò viên không lớn, là do Lục Hi Thần cố ý chọn những viên nhỏ, Thời Dương cố gắng nhai vài lần rồi nuốt xuống.
“Cay……” Vừa nói xong chữ này, nước mắt cậu cũng lập tức rơi xuống.
Vì vậy có thể nói rằng, Thời Dương bị cay nên khóc.
Lục Hi Thần sửng sốt, nhìn vào thịt bò viên chỉ được phết thêm một ít ớt cay trong tay mình.
Lâm Sán nhất thời không kìm được lời, buột miệng thốt lên: “Gì cơ, cái này mà cay á?”
“Thật xin lỗi, tôi cũng không cố ý gây thêm phiền toái cho các cậu……” Lần đầu tiên đi ăn với bạn bè mà cậu lại làm hỏng mất rồi, Thời Dương cố gắng hết sức để ngừng chảy nước mắt, nhưng nó tựa như cái van vừa mở ra thì không thể dừng lại được nữa vậy, nước mắt lại càng tuôn ra nhiều hơn.
“Không sao không sao, không ăn cay, chúng ta sẽ không ăn cay nữa.” Lục Hi Thần rút khăn giấy ra giúp Thời Dương lau nước mắt, Vương Tịnh Vu cũng đá một cước vào ghế của Lâm Sán, nhỏ giọng nói: “Còn không mau đi giúp Tiểu Thời lấy ly sữa bò lại đây.”
Sữa bò giúp giải cay, sau khi Thời Dương uống nửa ly sữa, cảm giác nóng rát trong miệng mới được giảm dần.
Nhìn tờ khăn giấy đã được Lục Hi Thần dùng để lau nước mắt giúp mình ở trên bàn kia, Thời Dương có chút tuyệt vọng.
Vừa mới đến thế giới này chưa đầy một ngày mà cậu đã khóc mất rồi.
“Thật ra tôi không có khóc nhiều……” Nên đừng ghét tôi.
Thời Dương nắm lấy góc áo của Lục Hi Thần trong tay, nhưng lại không dám dùng chút sức nào, bốn chữ kia còn chưa nói xong đã biến mất trong tàn dư âm thanh, càng nghĩ cậu càng ghét bỏ bản thân mình.
“Không sao,” Lục Hi Thần tiếp tục lau những giọt nước mắt tuôn ra của Thời Dương: “Thích khóc cũng có sao đâu, Dương Dương khóc rất đáng yêu, không khiến cho người ta ghét.”
“Thật ra,” Dư Tứ ở bên cạnh nhấc mắt kính, lên tiếng: “Tôi cũng không ăn được cay.”
“Đúng vậy đúng vậy, chị cũng không thích ăn cay, ăn cay dễ nổi mụn lắm, như thế sẽ không xinh chút nào ~” Vương Tịnh Vu bình tĩnh bỏ những xiên cay chưa đụng tới ở trước mặt vào trong chén của Lâm Sán, phụ họa theo.
Lâm Sán nhìn Dư Tứ - không cay không vui, rồi lại nhìn sang Vương Tịnh Vu - thích ăn lẩu cay, cuối cùng nhìn Lục Hi Thần vẫn đang dỗ dành Thời Dương, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng đúng, thanh đạm mới tốt, thanh đạm mới sống lâu, sau này chúng ta nên ăn thanh đạm.”
Dù sao thì cuối cùng người không ăn cay cùng chính là anh Thần của bọn họ, mà với tư cách là đàn em như họ đây, chỉ cần giúp sức lúc thích hợp và đẩy anh Thần vào “hố lửa” là được rồi.
Tuy rằng đã hơn nửa năm không gặp, nhưng Lục Hi Thần vẫn có thể nghe ra được ẩn ý trong giọng điệu quen thuộc ấy, trong lòng hắn cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng khi thấy Thời Dương đã bình ổn như cũ, tâm tình Lục Hi Thần bỗng ấm áp trở lại.
Đám bạn của hắn, vĩnh viễn vẫn luôn suy xét vì hắn.
Nếu như không có cái gọi là cốt truyện quấy nhiễu kia, có lẽ bọn họ đã có thể làm bạn thân cả đời……
Vì vậy vào lúc này đây, hắn nhất định không được giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
—————
Tiết hè buổi đêm mang theo sự oi bức, nhóm người từ quán đồ nướng bước ra không đi dạo tiếp nữa, mà người nào cách nhà xa thì cùng nhau bắt taxi.
“Anh Thần, Thời Dương, tụi em đi trước đây, ngày mai gặp lại ——”
Lục Hi Thần phất phất tay, nhìn theo chiếc xe taxi kia rời đi.
“Dương Dương, hệ thống có nói cho nhóc là nhóc sẽ ở nơi nào không?”
“Có!” Thời Dương gật đầu, trả lời: “Hệ thống kêu tôi cứ đi theo anh Thần là được!”
Lục Hi Thần:……
Ông trời đến đây mà làm chứng, là Thời Dương không có nơi nào để đi, chứ không phải là hắn muốn bắt cóc người ta về nhà!
“Vậy, chỗ của tôi ở gần trường học, tạm thời Dương Dương ở cùng tôi nhé?” Lục Hi Thần khẽ ho một tiếng, sau đó đề nghị.
Thời Dương: “Người nhà của anh Thần sẽ đồng ý ư?”
“Không sao, tôi sống một mình mà.” Lục Hi Thần dắt omega vẫn còn đang muốn nói cái gì đó đi đến khu chung cư, hắn đổi chủ đề: “Nhóc cảm thấy mùi vị thịt nướng BBQ vừa nãy như thế nào?”
“Ăn siêu ngon!”
Có rất nhiều thứ mà Thời Dương không thể ăn được, nhưng vào mỗi lúc thêm món, Lục Hi Thần đều sẽ hỏi cậu trước, nếu không chắc chắn thì cũng sẽ để cho cậu nếm thử một chút, đây có thể được xem như là bữa ăn thoải mái nhất của Thời Dương từ sau khi bà nội cậu qua đời đến giờ.
Anh Thần, thật sự cực kì chu đáo!
—————
Bởi vì sống một mình, lại thêm không thích dọn dẹp vệ sinh, nên căn phòng mà Lục Hi Thần thuê không lớn mấy, ngoại trừ phòng bếp, phòng tắm, phòng khách này nọ thì cũng chỉ có một phòng ngủ.
Lục Hi Thần lấy ra một chiếc áo thun chưa từng mặc đưa cho Thời Dương làm áo ngủ, sau đó để đối phương đi tắm rửa trước, còn mình thì tìm kiếm quanh phòng vài lần, rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc máy sấy tóc từ trong tủ TV của phòng khách trước khi cậu tắm xong.
Sau khi đã cắm điện, Lục Hi Thần dùng tay kiểm tra nhiệt độ trước: “Được rồi, nhóc Dương Dương lại đây ngồi đi, tôi giúp nhóc sấy tóc.”
Tiếng máy sấy tóc phát ra âm thanh vù vù, Thời Dương cảm nhận được động tác dịu dàng trên tóc mình, hai bàn tay buông xuống đan vào nhau, vô thức cựa quậy.
“Xong rồi.” Giúp cậu sấy tóc xong xuôi, Lục Hi Thần vừa mới buông máy sấy xuống, cánh tay đã bị người nọ kéo lại.
“Tôi có một việc muốn nói với anh……” Sắc mặt Thời Dương trắng bệch, bàn tay nắm lấy Lục Hi Thần cũng đang run nhè nhẹ: “Thật ra, tôi thích nam.”
Nghe thấy vậy, Lục Hi Thần dịu giọng: “Ừm, thì sao?”
Thích nam…… Có vấn đề gì à?
“Tôi là đồng tính luyến ái!” Thiếu niên cao giọng hơn một chút, càng thêm căng thẳng.
“…… Đồng tính luyến ái?” Nghĩa là thích omega nam á?…… Không đúng, Thời Dương còn không hiểu omega nghĩa là gì mà, cho nên có nghĩa là thích con trai? Lục Hi nhanh chóng phân tích trong đầu, vừa tiếp tục lắng nghe đối phương nói chuyện.
“Đúng vậy,” Thời Dương rút tay về, hai tay lại bắt đầu lo lắng đan vào nhau: “Cho nên, anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy, tôi, tôi……”
Lục Hi Thần: “Nhóc sợ mình sẽ thích tôi à?”
“Ừm.” Thời Dương đáp lại bằng giọng mũi, cậu đã căng thẳng đến nỗi rơi nước mắt.
“Như vậy thì không phải đúng lúc sao?” Nhìn thấy Thời Dương sợ hãi như thể đã phạm phải tội tày trời nào đó vậy, khiến cho Lục Hi Thần cũng không biết là nên vui hay nên buồn nữa.
Vị sữa bò ngọt ngào lại len lén trào ra, nhưng dường như nó còn mang theo chút đắng chát nhè nhẹ.
Lục Hi Thần khẽ thở dài, hắn cúi người, lấy khăn giấy giúp Thời Dương lau nước mắt, sau đó khẽ nâng cằm cậu lên, mặt đối mặt với cậu: “Dương Dương, tôi nghĩ nhóc đã hiểu lầm một chuyện, thế giới này và thế giới kia của nhóc không giống nhau.”
“…… Không giống nhau?” Trong mắt Thời Dương vẫn còn ngấn lệ, vừa sợ hãi lại vừa mong đợi nhìn Lục Hi Thần.
“Đúng vậy, hơn nữa, tôi cũng thích mấy cậu trai giống như nhóc."
Lục Hi Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thời Dương, giọng điệu trầm thấp mang theo ý cười, lại khiến cho tim Thời Dương đập nhanh hơn một cách vô cớ.
Mùi bia nhàn nhạt tỏa ra, xen lẫn cùng hương sữa bò ngọt ngào, chẳng cách nào phân biệt được ta và người.
Lục Hi Thần sờ lên vành tai đỏ ửng của omega, cười một cách ẩn ý: “Cho nên Dương Dương hẳn là phải cẩn thận tôi mới đúng……”
—————
Tác giả có lời muốn nói:
Ps: Kiều ơi. Trốn tiết là sai! Trèo tường cũng là sai! Đừng học theo thằng oắt Lục!
Lục Hi Thần: Vậy mùi pheromone của tôi……
Tác giả: Oắt con, cậu không nên phủ nhận chính mình! Tôi đã tra thử rồi, bia cũng rất đắt!
Lục Hi Thần:…… Tác giả nói tiếp đi:-)
Tác giả:…… Đây chính là hương vị Dương Dương thích nhất!
Lục Hi Thần: 0v0
—————
Editor: Xin lỗi mọi người vì mình lặn lâu quá, mình cũng không ngờ là năm nay lại bận như vậy, dựa theo tình hình hiện tại thì mình nghĩ mình không còn đảm bảo được mỗi tuần một chương nữa đâu huhu. Mong mọi người ráng đợi đến tết hoặc nghỉ hè nhé, lúc đó mình sẽ cố bù chap cho mọi người ạ 😭.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT