Công viên trò chơi vào cuối tuần cực kì náo nhiệt.
Thẩm Thần Uyên ở bên cạnh che chở cho Kiều An, nghiêm túc tự hỏi rằng liệu bây giờ mình có thể bao hết cả công viên này không.
Ở bên cạnh bỗng nhiên có ai đó chạy ngang qua, sau đó lại có một người chui vào trong lòng hắn.
Gương mặt Kiều An hơi ửng đỏ, cậu lắp ba lắp bắp giải thích: "Nhiều, nhiều người quá, nên em mới đụng phải."
Thẩm Thần Uyên lặng lẽ gạt bỏ ý tưởng bao hết cả công viên đi, hắn tiện thể ôm eo của Kiều An, tán thành nói: "Đúng thật là có rất nhiều người, em đừng để bị đụng phải."
"Vâng, vâng ạ!" Kiều An quay đầu lại, lặng lẽ nhìn thoáng qua hai người ở phía sau cậu và Thẩm Thần Uyên, toàn thân Tư Kỷ đều sắp dán lên người Nghiêm Thuật, cho nên có thể nói rằng, đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Không sao cả không sao cả, không cần phải sợ. Kiều An yên lặng tự an ủi bản thân mình, sau đó cậu tiếp tục nhích sát lại gần lòng ngực Thẩm Thần Uyên hơn một chút.
Không bao lâu sau, bọn họ đã đến địa điểm đầu tiên, Kiều An ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, rất nhanh đã bị thu hút sự chú ý.
Thẩm Thần Uyên không có đi vào, hắn dựa vào hàng rào bên ngoài vòng quay ngựa gỗ chụp hình cho Kiều An. Trong bức ảnh, thiếu niên mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt cậu vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thần Uyên.
Album trống rỗng nay đã phong phú trở lại, bên trong lần lượt được thay thế bằng những tấm hình của Kiều An, nhưng có một điểm khác biệt với trước kia, hầu hết những tấm hình này đều có Thẩm Thần Uyên góp mặt trong đó.
Ở trong sở thú hắn bị Kiều An ôm lấy cánh tay giữ lại không cho đi, ở sân vườn bị Kiều An ôm chó con bí mật tập kích hắn...... Ngoài ra còn có rất nhiều tấm hình mà Thẩm Thần Uyên chụp lén, chẳng hạn như... Kiều An đang ăn đùi gà với đôi mắt sáng rực.
Bởi vì hôm qua Doãn Diễm đến nên đã xảy ra một vài chuyện không vui, vì thế hôm nay Thẩm Thần Uyên đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, dẫn Kiều An tới công viên giải trí.
Thoạt nhìn hết thảy đều vô cùng ấm áp, cho đến khi......
"A a a --"
Chiếc tàu lượn siêu tốc đang lao xuống dưới, từng người trên đó đều phát ra những tiếng thét chói tai.
"Ngài Thẩm ơi! Cái này chơi vui quá, chúng ta ngồi thêm một lần nữa đi!" Kiều An vừa mới bước xuống đã kéo góc áo của Thẩm Thần Uyên lại, đôi mắt vẫn luôn không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc tàu lượn siêu tốc.
Thẩm Thần Uyên đang vịn vào lan can bên cạnh để ổn định lại hơi thở, sau khi nghe thấy những lời này, hắn không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
【 Ký chủ...】Hệ thống chu đáo nhắc nhở:【 Kiến nghị ngài nên từ chối. 】
【 Vẫn còn ổn, chỉ là tàu lượn siêu tốc thôi...】
Thẩm Thần Uyên còn chưa kịp nói xong, Tư Kỷ ở bên cạnh đang phấn khởi giống Kiều An lại lắc đầu, nói với cậu: "Không không không, cái này thì tính là gì, tàu hải tặc với tháp rơi tự do của công viên giải trí thành phố A này mới kích thích hơn cơ."
"Thật sao?" Kiều An hào hứng nói, cậu quay đầu lại mong chờ nhìn Thẩm Thần Uyên.
Thẩm Thần Uyên:...... E rằng là không được rồi.
"Hai người cứ đi đi, tôi không đi đâu." Thấy Kiều An có hơi thất vọng, Thẩm Thần Uyên mỉm cười xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Tôi sẽ ở khu nghỉ ngơi bên kia đợi hai người."
Lúc này Kiều An mới chú ý đến sắc mặt nhợt nhạt của Thẩm Thần Uyên, cậu lo lắng hỏi: "Ngài Thẩm làm sao vậy ạ?"
Trong ấn tượng của cậu, đối phương vẫn luôn là một hình tượng mạnh mẽ đáng tin, nhưng giờ đây bỗng nhiên hắn lại giống như bị bệnh, khiến cho Kiều An vô cùng lo lắng: "Ngài Thẩm, hay là chúng ta trở về đi, không chơi nữa." Lỡ như ngài Thẩm cũng bị đổ bệnh giống như cha của cậu, sau đó qua đời thì làm sao đây? Nghĩ như vậy, hốc mắt của Kiều An lập tức đỏ hoe.
"Không sao, tôi chỉ hơi chóng mặt thôi, uống nước rồi nghỉ ngơi một tí là sẽ ổn." Thẩm Thần Uyên xoa phần gáy của Kiều An, cúi đầu giải thích.
Kiều An mím môi, níu lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên, không chịu đi: "Em sẽ ở lại để chăm sóc cho ngài Thẩm."
Trong lòng không kịp đề phòng, bỗng dưng được lời nói ấm áp của thiếu niên sưởi ấm, Thẩm Thần Uyên không trả lời lại, hắn chỉ vươn tay ra vuốt thẳng vài lọn tóc rối bời của Kiều An, động tác vô cùng dịu dàng.
Tư Kỷ nhìn bộ dạng không nỡ chia lìa của hai người kia, y cũng tựa đầu lên vai Nghiêm Thuật: "Anh Nghiêm ơi, em cũng thấy hơi khó chịu."
Biết đối phương lại bắt đầu diễn trò, Nghiêm Thuật nâng cái đầu đang tựa vào vai của mình lên, hôn một cái, bất đắc dĩ nói: "Được chưa."
"...... Cái giọng điệu qua loa này của anh là có ý gì?" Tư Kỷ vùi đầu vào cổ của Nghiêm Thuật, tức giận nói: "Huhuhu, em biết ngay mà, anh chính là cái đồ móng heo bự, có được em rồi thì không biết quý trọng nữa!"
"...Thẩm tổng đang nhìn chúng ta đấy." Nghiêm Thuật bất đắc dĩ nhắc nhở.
Tư Kỷ lập tức đứng thẳng người chỉ trong một giây, y chỉnh lại quần áo, thoạt nhìn trông cực kì đứng đắn.
Khóe mắt nhìn thấy cảnh tượng Nghiêm Thuật hôn Tư Kỷ, Thẩm Thần Uyên bèn sửng sốt trong giây lát, bây giờ hắn mới phát hiện, hóa ra hai trợ lý của mình lại là một cặp với nhau?
Vậy, có lẽ hắn có thể hỏi một ít chuyện...... Thẩm Thần Uyên nhìn Kiều An ngoan ngoãn để cho mình chỉnh lại tóc, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
"An An, tôi đã ổn hơn nhiều rồi, em với Tư Kỷ đi chơi đi, cứ để Nghiêm Thuật ở lại đây với tôi là được." Thẩm Thần Uyên rút tay về, thấy ánh mắt không tán thành của Kiều An, hắn thương lượng nói: "Trùng hợp tôi cũng còn vài chuyện làm ăn cần phải xử lý, nhân tiện có thể đợi An An luôn, sau khi em về chúng ta sẽ chơi cái khác tiếp nhé."
Kiều An vẫn còn hơi do dự, đây là lần đầu tiên cậu và Thẩm Thần Uyên phải tách ra ở bên ngoài. Cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn hơn một chút, Kiều An mấp máy môi, trước khi đi còn nhìn Thẩm Thần Uyên với ánh mắt tha thiết ngóng trông: "Em sẽ quay trở lại ngay, ngài Thẩm nhớ chờ em nhé."
"Ừm, em đi đi."
Nghiêm Thuật tiếp nhận ánh mắt của Thẩm Thần Uyên, anh ngầm hiểu, vỗ vỗ Tư Kỷ ở bên cạnh: "Lúc chơi đùa nhớ phải bảo vệ Kiều An cho tốt, đừng để đứt mắt dây xích*."
(*) Đứt mắt dây xích 掉链子: Đây là tục ngữ phía Đông Bắc Trung Quốc, ý muốn nói chuyện quan trọng đến thời khắc mấu chốt lại xảy ra sự cố đột ngột.
Bằng không sợ là Thẩm tổng sẽ chôn sống Tư Kỷ mất.
"Chậc, sao anh có thể nghi ngờ năng lực của em được chứ? Anh Kỷ đây có thể lấy một chọi mười." Năm ấy Nghiêm Thuật suýt chút nữa đã bị bắt cóc, mà y chính là người đã cứu anh trở về đó. Tư Kỷ hừ bên tai Nghiêm Thuật một tiếng, sau đó y đi đến bên cạnh Kiều An, hào sảng ôm lấy bả vai của đối phương: "Nào! Anh Kỷ sẽ dẫn cậu đi!"
"Tư Kỷ."
Phía sau lưng đồng thời vang lên hai giọng nói không cảm xúc, Tư Kỷ giật mình một cái, lập tức rút bàn tay đang đặt trên vai Kiều An về.
Haizz, gánh nặng này thật là ngọt ngào.
_____
Ở một góc vắng vẻ tại khu nghỉ ngơi, Nghiêm Thuật đưa chai nước khoáng đã mua cho Thẩm Thần Uyên, hỏi: "Thẩm tổng có chuyện gì muốn hỏi tôi ạ?"
Nhưng Thẩm Thần Uyên lại không uống, hắn đặt chai nước lên trên mặt bàn, nâng mắt nhìn người đối diện: "Anh và Tư Kỷ ở bên nhau bao lâu rồi?"
Nghe như bị cấp trên bắt gặp yêu đương trong văn phòng vậy, nhưng Nghiêm Thuật biết đối phương không có tức giận, anh bình tĩnh đáp: "Hơn hai năm ạ."
Kể từ tháng đầu tiên anh gặp Tư Kỷ thông qua Thẩm Thần Uyên, bọn họ đã ở bên nhau.
Hai năm...... Vậy chắc hẳn có rất nhiều kinh nghiệm.
Từ sau khi hệ thống đưa ra nhiệm vụ mới, giá trị hài lòng vẫn không hề tăng lên. Tiến độ của bọn họ đã đạt được 65%, mà thời gian mới chỉ tới ngày thứ 45 mà thôi, vốn dĩ không cần phải vội...... Nhưng hắn vẫn không nhịn được.
Ngón tay vô thức vuốt ve nhãn hiệu của chai nước khoáng, Thẩm Thần Uyên do dự một lúc, sau đó chậm rãi hỏi: "Tôi có một người bạn... Anh ta thích một cậu bé, nhưng mà tính cách của anh ta lại quá cực đoan, sau khi ở bên nhau rất có thể sẽ làm tổn thương đến cậu... Tuy rằng cậu ấy đã tỏ vẻ không để tâm đến tính cách tồi tệ của anh ta, nhưng mà..."
"Anh ta không biết mình có đủ khả năng để yêu một người hay không, cũng không chắc rằng mình có thể mang đến hạnh phúc cho cậu bé, vậy liệu anh ta...... Có thể theo đuổi cậu ấy được chăng?"
Nghiêm Thuật nhìn dáng vẻ căng thẳng hiếm thấy của người trước mặt mình, tốt bụng không vạch trần lời nói dối rõ ràng như ban ngày của đối phương, kiên nhẫn chỉ bảo: "Thẩm tổng, chưa từng thử thì làm sao có thể biết mình không làm được chuyện đó chứ?"
"Nếu bạn của ngài không thể chăm sóc cho cậu bé kia được, vậy nếu như để cho cậu ấy ở bên những người khác, liệu anh ta có yên tâm không?"
Nhìn thấy Thẩm Thần Uyên cau mày lại, Nghiêm Thuật hiểu rõ, mỉm cười nói tiếp: "Những người khác có chăm sóc tốt cho cậu bé kia không? Sẽ biết sở thích của cậu ấy ư? Lúc cậu bé không vui, liệu họ có dỗ dành cậu? Hay sẽ họ sẽ ghét bỏ tính tình nhu nhược vô dụng của cậu? Liệu họ có mắng mỏ hay đánh đập cậu ấy không?"
Chai nước khoáng bị một bàn tay nắm chặt, phần nắp gần như bị lực ép đến nỗi sắp bay ra khỏi chai. Thẩm Thần Uyên hít một hơi thật sâu, đè nén những cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
Không một ai có thể ức hiếp An An của hắn.
_____
Tháp rơi tự do từ trên cao rơi thẳng xuống dưới với tốc độ cực nhanh, mọi người đều kêu la thất thanh, cực kì chói tai.
Sau khi vội vàng trải nghiệm cảm giác kích thích của tháp rơi tự do và tàu hải tặc, Kiều An nhờ Tư Kỷ dẫn mình đi tìm Thẩm Thần Uyên.
Nhưng khi đi ngang qua vòng đu quay, bọn họ bị một bé gái ngăn lại.
"Anh trai này, anh có muốn mua một bông hồng tặng cho bạn gái không?" Bé gái này có lẽ chỉ mới học tiểu học, sau khi nói xong, bé lấy những bông hồng đang nở rộ trong giỏ hoa của mình ra.
Tư Kỷ không khỏi trêu chọc bé: "Sao em lại bán hoa một mình ở đây thế?"
"Đây là một hoạt động công tác xã hội thực tiễn ạ." Cô bé chỉ hai người lớn phía sau cách đó không xa, giọng nói trong trẻo: "Ba mẹ em có đi cùng với em, em bán xong là có thể đi chơi!"
Đây đúng thật là một cách dạy con không tồi. Tư Kỷ giả vờ buồn bã nói: "Nhưng mà anh không có bạn gái."
Đôi mắt của cô bé đảo qua đảo lại, sau đó nói: "Vậy đưa cho bạn trai đi!"
Tư Kỷ nhướng mày vui vẻ, xem ra bé gái này còn rất hiểu chuyện: "Vậy anh sẽ mua một bông."
Tiến độ lại nhích thêm một bước, bé gái quay đầu sang nhìn Kiều An ở bên cạnh, vẻ mặt chờ mong: "Anh trai này cũng mua một bông nha!"
Nghĩ đến hai chữ bạn trai, trong đầu Kiều An lập tức hiện lên hình ảnh của Thẩm Thần Uyên, cậu thành thạo quét mã QR trên giỏ hoa của bé gái, mua một bông hoa hồng.
Lúc này, Tư Kỷ ở bên cạnh cậu sáp đến, thì thầm hỏi: "Kiều An, cái này... Là đưa cho Thẩm tổng à?"
Giọng điệu của đối phương hơi kì lạ, khiến Kiều An không khỏi có chút căng thẳng, cậu gật đầu.
Tư Kỷ lập tức kích động: "Hai người cậu ở bên nhau khi nào thế? Ai tỏ tình trước? Có phải Thẩm tổng đã cho cậu bắn có pháo hoa nguyên đêm hay không, còn hứa rằng cả đời này chỉ yêu một mình cậu?"
"Chưa, chưa ở bên nhau." Lỗ tai Kiều An có hơi ửng đỏ: "Nhưng mà, có lẽ ngài Thẩm cũng thích em một chút."
"Ngài ấy từng hôn em..." Giọng nói của Kiều An nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được.
Tài xế già* · Tư Kỷ nhìn người bạn nhỏ trước mặt, lộ ra biểu cảm "Cậu vẫn còn quá non nớt", nói: "Chậc chậc, vậy còn cậu thì sao?"
(*) Tài xế già 老司机: Từ này có 2 nghĩa:
1. Chỉ người lái xe lâu năm, rành đường, tay lái vững.
2. Chỉ những người có kinh nghiệm phong phú, sành sỏi, lão làng trong một lĩnh vực nào đó.
Gương mặt của người bạn nhỏ cũng đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Thích......"
Nhưng nghĩ đến mối quan hệ hiện tại giữa hai người bọn họ, trong lòng Kiều An lập tức lạnh lẽo, cậu vô thức vuốt ve giấy gói nhựa của bông hoa trên tay: "Nhưng mà, em không biết nên làm gì bây giờ nữa."
Tư Kỷ lắc đầu thông cảm, quyết định sẽ giúp ông chủ của y một phen. Y kéo bé gái vẫn còn chưa đi xa lại, mua hết tất cả những bông hoa trong tay đối phương, sau đó đến cửa hàng lưu niệm nhờ người ta gói thành một bó hoa hồng lớn.
Sau khi nhét bó hoa ấy vào trong lòng ngực của Kiều An, Tư Kỷ xác nhận lại một lần nữa: "Kiều An thích Thẩm tổng đúng không?"
"Có lẽ vậy..." Kiều An ôm chặt bó hoa trong tay, có chút không chắc chắn khi bị Tư Kỷ hỏi một cách nghiêm túc như vậy. Đối với vị phu quân tương lai trước kia của mình, cậu cũng chỉ có một ảo tưởng duy nhất đó là hy vọng rằng đối phương có thể đối xử tốt với cậu một chút mà thôi, chứ đừng nói đến một người giống như Thẩm Thần Uyên, ngay cả ảo tưởng cậu còn không dám.
"Chậc, chuyện này quá đơn giản, Thẩm tổng có ôm cậu rồi nhỉ? Lúc đó có phải cậu rất thích hay không?"
Kiều An đỏ mặt gật đầu.
"Nghĩ thử xem, nếu Thẩm tổng muốn hôn cậu, có phải cậu sẽ vô cùng kích động, vui vẻ muốn bay lên trời?"
Kiều An nghĩ đến khung cảnh ấy, ngay cả cổ của cậu cũng đỏ lên, gật đầu.
"Hehe, còn có đêm tân hôn, Thẩm tổng nằm trên người cậu..."
Kiều An, Kiều An đã không còn chỗ nào có thể đỏ nữa rồi, cậu cầm bó hoa hồng che mặt mình đi. Nhưng vài giây sau, cậu lại nghĩ đến thời hạn một trăm ngày của mình, nhiệt độ trên mặt lập tức hạ xuống.
"Nhưng mà, sớm muộn gì em cũng sẽ phải rời xa ngài Thẩm thôi..." Nghĩ như vậy, Kiều An cảm thấy lồng ngực mình chợt đau thắt lại.
Tư Kỷ chỉ cho rằng Kiều An cảm thấy bản thân không xứng với Thẩm tổng, tương lai sớm muộn gì cũng sẽ bị người của Thẩm gia đuổi đi, y bèn lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc chọc cái đầu của đối phương: "Đồ ngốc, việc sớm ở bên Thẩm tổng mới là chuyện quan trọng hơn, cho dù đến cuối cùng nếu thật sự không thể ở bên nhau lâu dài, thì mình cũng đã được hưởng lợi trước đó rồi mà!"
"Mấy cặp đôi quen nhau rồi lại chia tay là chuyện vô cùng bình thường, nói không chừng còn có vài cặp mới mấy qua ngày mà đã cắt đứt quan hệ, vậy nên cậu còn lo lắng về chuyện này làm cái gì, đúng là ăn nhạt mới biết thương đến mèo.
Ông chủ của cửa hàng lưu niệm ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng không nhịn được chen vào, lên tiếng phụ họa: "Đúng vậy đó chàng trai, lúc đầu tôi cũng cảm thấy bản thân mình không xứng với vợ, cho nên tôi vẫn luôn do dự không thôi, nhưng cậu xem đi, hiện tại tôi và vợ đã sinh được hai bé con rồi, tình cảm vẫn luôn rất khăng khít."
Nói xong, ông chủ còn lấy bức chân dung gia đình mà ông mang theo bên mình ra, bên trong là một nhà bốn người, đứng bên cạnh ông chủ là một người phụ nữ đứng trông có vẻ vừa giỏi giang lại vừa thông minh lanh lợi, thoạt nhìn đã biết ngay là một người phụ nữ mạnh mẽ, có sự nghiệp vững chắc.
Nhìn cảm giác ấm áp toát ra từ tấm hình, Kiều An mím môi: "Vậy, em sẽ cố gắng thử xem."
_____
Dưới vòng đu quay, khi hai người Thẩm Thần Uyên nhận được tin nhắn của Tư Kỷ bèn chạy tới, lúc đến thì thấy Kiều An và Tư Kỷ đã đứng xếp hàng ở chỗ bán vé rồi.
Tư Kỷ kéo Thẩm Thần Uyên đến vị trí của y, còn bản thân mình thì rời khỏi hàng, trên mặt mang theo một nụ cười thần bí: "Thẩm tổng, cuối cùng ngài cũng đã tới, tôi đã sắp xếp đội hình cho ngài hết rồi, lát nữa là ngài có thể đi lên cùng Kiều An."
Thẩm Thần Uyên vừa mới đến đã được mời đi vòng đu quay, hắn sửng sốt một chút, tưởng rằng Kiều An muốn chơi, nên hắn bèn nói cảm ơn với Tư Kỷ, sau đó đặt tay lên vai của Kiều An: "An An, em ôm gì thế? Có cần tôi cầm giúp không?"
Kiều An vội vàng lắc đầu, cậu đưa lưng về phía Thẩm Thần Uyên, cả ngón tay đều hồi hộp đến nỗi hơi run nhè nhẹ.
Thấy Kiều An rõ ràng là đang muốn giấu diếm mình, Thẩm Thần Uyên cũng không ép buộc cậu nữa, hắn chỉ cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên trên người Kiều An: "Thời tiết vẫn còn khá lạnh, em đừng để bị cảm."
Kiều An lấy áo khoác che lại bó hoa rồi trả lời hắn, cảm nhận được hơi ấm thuộc về đối phương trên quần áo, lỗ tai cậu lặng lẽ ửng đỏ.
Không bao lâu sau, Kiều An và Thẩm Thần Uyên đã tiến vào trong cabin với nhau.
Vòng đu quay bắt đầu khởi động, ở phía dưới lúc này, Tư Kỷ móc ra một bông hồng đã được giấu kỹ nãy giờ: "E hèm, cái này là tặng cho anh Nghiêm đẹp trai, thông minh, chu đáo ân cần nhất của em."
Nghiêm Thuật nắm lấy bàn tay đang run nhẹ trước mặt, nhận bông hoa trong tay của đối phương.
"Đẹp lắm, anh rất thích." Nghiêm Thuật cười nói, bàn tay đang nắm lấy tay của Tư Kỷ dần dần siết chặt lại, mãi đến khi mười ngón tay đan vào nhau.
Tư Kỷ cười lớn vài tiếng như muốn che giấu chuyện gì đó, y kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, đóa hoa này là do em lựa chọn tỉ mỉ lắm đó!"
_____
Ở bên trong cabin đang lơ lửng giữa không trung, Kiều An đưa lưng về phía Thẩm Thần Uyên, căng thẳng ôn tập lại những câu mà Tư Kỷ đã dạy cậu.
"Em thích ngài, ngài có thể làm bạn trai em không, em thích ngài, ngài có thể......" Lặp đi lặp lại hơn chục lần, lòng bàn tay của cậu đều đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
"An An?"
Đột nhiên bị gọi tên, trái tim Kiều An lập tức ngừng một nhịp, đầu óc trống rỗng. Cậu hít một hơi thật sâu, xoay người qua.
"Ngài Thẩm..." Kiều An nắm lấy mép áo khoác, trái tim cậu đập thình thịch.
Áo khoác được cởi ra, hé lộ những bông hoa hồng nở rộ, mang một màu đỏ rực nồng nàn như lửa.
"Em, em em em, em bạn trai của em có thể thích em không!" Qua một giây Kiều An mới kịp phản ứng, đầu lưỡi của cậu đều sắp bị líu lại mất rồi: "Không đúng không đúng, em muốn nói là nói em bạn trai, là bạn trai của em......"
Trong lúc đang nôn nóng không thôi, bó hoa trên tay cậu bỗng dưng được người nọ nhận lấy, rồi Kiều An rơi vào một vòng tay quen thuộc.
"Đúng vậy, tôi là bạn trai của em." Thẩm Thần Uyên khẽ hôn lên đỉnh đầu của người trong lòng mình, giọng nói mang theo ý cười: "Bạn trai của em cũng thích em."
Kiều An ngơ ngác một hồi lâu, sau đó mới nhận ra được ý của Thẩm Thần Uyên, cậu vươn tay ra chậm rãi ôm lại hắn.
Nhưng Kiều An vẫn còn có chút lo lắng, cậu đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Thần Uyên: "Thật không ạ, nhận lấy hoa của em, chính là làm bạn trai em."
Sự tối tăm tại nơi sâu nhất trong mắt đã dần dần biến mất, Thẩm Thần Uyên ôm chặt bó hoa trong tay, khàn giọng nói: "Là thật."
Nhận được câu trả lời, "Vèo" một tiếng, Kiều An lại cúi đầu xuống, trốn ở lòng ngực của Thẩm Thần Uyên cười khúc khích.
Vòng đu quay chậm rãi xoay tròn, cho đến khi cabin sắp lên đến đỉnh, Kiều An bèn vươn tay ra túm chặt lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên, ngập ngừng nói một chuyện cuối cùng mà Tư Kỷ đã dạy cho mình: "Vòng quay đã lên tới đỉnh rồi, em muốn, muốn hôn."
Tuy rằng không thể, nhưng cậu vẫn muốn.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời xanh biếc, trong vắt không một bóng mây.
Hoa hồng đặt tại trên ghế, Thẩm Thần Uyên ôm lấy mặt Kiều An, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi đối phương.
_____
【 Ting ting! Giá trị hài lòng đạt 75%! 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT