Từ Phong nhìn dáng vẻ thở hỗn hển như bị ma đuổi của Thạch Ngọc Cầu, ánh mắt vẫn lãnh đạm như vậy.

"Ma đuổi cô à?"

Cô ngẩn ra, trên tay vẫn còn cầm bao thuốc. Hắn đã dặn cô chỉ được ra ngoài 1 tiếng, bây giờ đã trễ hơn 1 tiếng nhiều rồi. Lẽ nào hắn không xem đồng hồ sao, còn đứng ở Thần Lệ Uyển ung dung ngắm hoa như vậy?

"Thuốc đâu?"

Cô thấy hắn đứng ở đó, tay cứ vo ve sắp nát nhàu đoá hoa mẫu đơn thì mới biết hắn đang thèm thuốc, vội vã lấy ra. Hắn quả nhiên vừa thấy bao thuốc thì liền quên mất cả thời gian không gian, lấy ra một điếu ngậm lên miệng. Thạch Ngọc Cầu định bước đến châm lửa giúp, nhưng hắn cũng đã tự tay làm. Có lẽ vì lần trước cô bắt hụt cái bật lửa, nên hắn nghĩ cô làm việc chậm chạp thiếu chuyên nghiệp, không muốn nhờ tới nữa.

Chỉ là hắn cứ hành động nhanh quá, không ai mà theo kịp. Chẳng hạn như cái bật lửa trên tay, hắn cứ xem nó giống như một món đồ chơi bằng nhựa mà tung hứng. Hắn bật rồi lại tắt, lửa có cháy bừng lên hắn cũng xem như không thấy, lướt qua một lượt. Thạch Ngọc Cầu được một phen mở mang tầm mắt, đúng là người có nhiều thời gian rảnh, thường làm những việc không đâu.

"Thiếu gia! Tôi có thể hỏi một số chuyện không?"

Từ Phong liếc nhìn sang cô, điếu thuốc ngậm trên miệng đang cháy, tạo ra đóm lửa nhỏ lập loè. Hắn lấy ra, nhả khói vào mặt làm cô suýt nữa ho đến tắt thở.

"Một số chuyện? Cô nói nhiều vậy à?"

Thạch Ngọc không biết mình lại chạm trúng điểm nào làm hắn khó chịu, thế là phải chỉnh lại câu nói một chút.

"Ý tôi là, tôi muốn hỏi anh một chuyện."

Hắn vẫn ung dung hút thuốc, quay lưng lại với cô rồi đi đến hồ cá Koi. Cá trong hồ con nào cũng to cả, xem ra được chăm sóc và cho ăn rất kĩ lưỡng. Có điều Từ Phong không thích chúng, vì trong kí ức của hắn chúng và hắn ngang ngửa nhau. Cha của hắn từng vì hắn làm chết hết cả đám cá Koi trước mà phạt hắn nhịn ăn nhịn uống, còn phải quỳ gối.

Từ Phong chính là kiểu người thù dai lại rất hay để ý, nên nhìn đám cá Koi cứ bơi qua bơi lại, hắn hận mình không thể đem chúng mần thịt ngay.

"Làm ở trong này, là sẽ không được ra ngoài sao?"

Hắn ném phăng điếu thuốc xuống hồ cá, mặc kệ đám cá ở dưới có thích mùi vị thuốc lá cay nồng đó hay không. Quay lại nhìn, ánh mắt khó hiểu của hắn làm Thạch Ngọc Cầu phải dè chừng mấy phần. Mãi một lúc lâu sau, cô mới nghe hắn nói chuyện.

"Đây là nhà, không phải trại giam. Tôi không rảnh đến nỗi giam cô lại, cũng không có hứng thú nhìn cô chơi mấy trò con nít với lũ bướm trong vườn."

Cô ngước mắt lên nhìn. Chuyện hắn không giữ cô lại mà vẫn cho cô ra ngoài tự do, cô rất biết ơn hắn. Chỉ là chuyện cô chơi với bướm ở dưới Thần Lệ Uyển, cô nhớ mình đã quan sát rất kĩ, không có ai mới thoải mái như vậy. Thế hắn làm sao mà biết được? Hắn khó đoán như vậy, tâm trạng không biết khi nào sẽ trở nên lạnh lùng đáng sợ. Chỉ là cô vẫn còn nhớ đến kết cục của hai cô ả người làm kia, thật không chút nương tình.

Cô thầm nghĩ rằng dinh thự này chắc cũng đã nhận không ít người vào làm, nhưng ngoài bà quản gia ra chắc những người khác đổi đi không ít. Không biết khi nào mới được lượt cô đây.

"Nghĩ cái gì vậy?"

Từ Phong bất ngờ đưa tay ra vỗ vào mặt cô một cái, không nặng không nhẹ, cũng không biết có phải gọi là đánh người không. Thạch Ngọc Cầu thoáng chớp mắt, con ngươi màu nâu đậm sáng lên vì mấy tia nước long lanh. Hắn nhìn cô chằm chằm, cứ như là hổ đói sắp nhe nanh khiến cô sợ rét run mà lùi lại.

"Thấy tôi giống thấy ma à?"

Thạch Ngọc Cầu vội lắc đầu.

"Không có."

Nhưng thực chất trong mắt cô hắn còn hơn cả ma quỷ. Cô chợt nhớ đến cuộc trò chuyện của mình và Lý Ly, về đám người đến Hạ Hồi Lầu chơi mấy trò chơi kì lạ. Tính cách của Từ Phong vừa hay cũng quái gở như vậy, biết đâu chừng trong đám người đó có hắn.

Điện thoại trong túi áo của hắn reo lên, hắn liền không quan tâm đến cô nữa mà đi xa ra một chút. Thạch Ngọc Cầu đứng đó nhìn, nếu chỉ là bóng lưng thôi thì vẫn rất nho nhã, chẳng có nét nào gọi là quỷ thần cả.

"Ở Niên Hoa Lầu vừa mới có mấy cô em người Nhật mướt lắm. Mày có hứng thú không?"

Trong điện thoại là tiếng của Đầu Tử. Hắn chưa từng đến nơi đó bao giờ, lại càng chưa từng gặp mấy em người Nhật mặc kimono nóng bỏng, nhưng nghe điệu bộ của gã kia xem ra đã chảy nước vãi rồi.

"Chỗ mới à?"

Từ Phong nhìn thấy một con bọ đang đậu trên lá của bụi hoa hồng, tiện thể cầm nó lên rồi ném xuống đất. Hắn định bụng sẽ giẫm chết nó, nhưng không hiểu sao lại ngồi xuống cầm khúc cây nhỏ bắt đầu nghịch. Đầu Tử nghe ra tâm trạng hắn có vẻ tốt, mới nói vô vài câu.

"Đúng rồi. Hạ Hồi Lầu không còn vui nữa, nên tao tìm chỗ mới cho mày đấy! Mày đến thì tao gọi cả Tulen."

Hắn đặt khúc cây ở gần chỗ con bọ, để nó bò lên trên rồi mới đứng dậy. Hành động này khiến Thạch Ngọc Cầu không thể dời mắt, không hiểu hắn đang ở đó chơi trò chơi gì. Mấy ngày trước hắn có nghe phu nhân nói chuyện với quản gia, rằng em trai cùng cha khác mẹ của hắn sắp từ Los Angeles trở về. Trong đầu hắn không ấn tượng về người em này mấy, vì không gặp nhau được bao lần cả. Hắn chỉ nhớ rằng mẹ hắn không thích, đối với người vợ thứ hai của cha hắn bà ấy càng tỏ rõ thái độ.

Ăn chơi nhiều như hắn, vốn xem nhẹ chuyện liên quan đến trí thức và đống sách vở. Có điều nghe nói em trai hắn là người học rộng hiểu biết, rất nho nhã thư sinh. Giữa hắn và em trai lại có cách biệt quá lớn, cứ như thiên thần gặp ác quỷ vậy, không thể chung bầu trời.

"Sao nào? Mày đi không?"

Đầu Tử nôn nóng đến mức muốn nhảy lên. Từ Phong dù sao cũng là hạng thiếu gia lắm tiền nhiều của lại rất hào phóng với bạn bè. Hắn chỉ chơi thân với gã và Tulen, vậy nên tiền bạc không đặt nặng. Đó cũng là lí do, mà cuộc vui nào gã ta cũng muốn hắn có mặt, khỏi lo về tài chính.

"Đi! Nhưng tao dẫn bạn mới đi cùng."

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play