Tinh mơ, Đức Hải và Liên Anh được lệnh đến mời Hoàng đế và Hoàng hậu đến Cảnh Nhân cung. Lan Nhi lặng lẽ ngồi trong chính điện, một khi Hoàng đế và Hoàng hậu đến nàng phải đối mặt với những gì, chính bản thân nàng cũng không rõ. Chốc sau, hai người họ cũng đến, kiệu liễn của Hoàng đế vừa dừng trước Cảnh Nhân môn, giọng của Ngô Kiên đã vọng vào: “ Vạn Tuế gia, Hoàng hậu đến”
Lan Nhi theo lễ mà đến cổng vén áo hành lễ. Hoàng đế không nhìn nàng mà đi thẳng vào chính điện. Lan Nhi chỉ biết liếc nhìn theo bóng lưng thêu kim long ngũ trảo của hắn. Nàng lặng lẽ đứng dậy vào trong điện. Hoàng đế vừa đến đã vào tẩm thất xem tình hình sức khoẻ của Như Uyển, xong lại ra chính điện ngồi vào chính ỷ. Hoàng hậu theo sau ngồi cạnh hắn, Lan Nhi chọn một ghế phụ gần đấy ngồi xuống. Hoàng đế vẫn giữ nét điềm tĩnh tựa hồ, đoạn hỏi: “ Nàng nói Uyển tần bị hạ độc, nên mời trẫm và Hoàng hậu đến đây. Vậy nàng có chứng cứ gì không”
Lan Nhi đứng dậy, chỉnh lại vạc áo, cung kính quỳ xuống thưa: “ Vạn Tuế gia, Hoàng hậu nương nương, hôm qua lúc thiếp đến thăm Uyển tần đã trông thấy sắc mặt nàng ta không tốt. Nên mới gọi thái y đến kiểm tra, thái y nói liều lương thuốc bên trong hoàn toàn không đúng. Nhưng thuốc trước nay đều do người tâm đắc bên cạnh Uyển tần sắc. Vì vậy thiếp đã bắt đầu nghi ngờ, nên đã cho người đợi sẵn để bắt kẻ gian. Ngay đêm qua chúng thiếp đã bắt được rồi ạ”
Hoàng đế “ồ” một tiếng, lại nói: “ Vậy cho giải vào đi”
Lan Nhi vỗ vỗ tay, Cảnh Điềm và Liên Anh giải Thái Châu vào. Nàng ta quỳ mọp xuống sàn, sắc mặt Hoàng hậu liền thay đổi, thoáng qua một nỗi kinh sợ. Lan Nhi trông thấy liền cười nhẹ, lại thưa: “ Đêm qua thiếp đã bắt gặp nàng ta lén vào cho thêm dược liệu vào thuốc của Uyển tần ạ”
Hoàng đế hơi cúi người để nhìn rõ là ai. Khi hắn vừa nhận ra, liền cho người gọi Thục tần đến. Hoàng hậu nhìn vào Thái Châu không rời, nàng ta như hiểu rõ Hoàng hậu đang nghĩ gì không dám ngẩng đầu đành ngậm ngùi im lặng. Lát sau, Thục tần cũng đến, Lan Nhi vừa trông thấy nàng ta liền lên tiếng: “ Thục tần muội muội, muội xem có nhận ra đây là ai hay không”
Thục tần nhìn Thái Châu đang quỳ dưới sàn. Nàng ta cố giữ nét điềm tĩnh trên gương mặt, giương mắt cầu cứu Hoàng hậu. Kim Nhiên nhìn nàng ta khẽ gật đầu, một tiếng thở phào nhẹ nhàng nhưng rất khó để phát hiện. Thục tần điềm tĩnh tựa hồ, từ tốn ngồi xuống ghế, nói: “ Ôi Thái Châu đấy à, bảo sao đêm qua ta chẳng thấy ngươi. Không ngờ ngươi lại ở đây”
Giữa hai chân mài Hoàng đế chau lại, nghiêm nghị nói: “Đêm qua là nàng sai Thái Châu đến Cảnh Nhân cung sao?”
Thục tần vẫn dửng dưng, vội kéo váy, quỳ xuống thưa: “Vạn Tuế gia, từ khi mặt trời vừa hút dạng chưa bao lâu. Thiếp đã không còn thấy bóng dáng Thái Châu rồi ạ”, nàng ta cố ý nói chậm lại nhìn Lan Nhi như khiêu khích: “Không biết đêm qua… Thái Châu đã làm gì mạo phạm Quý phi”
Khoé môi Hoàng hậu nhoẻn lên, nàng ta lại thêm vào: “Vạn Tuế gia, vậy xem ra là Thục tần không biết gì chuyện này rồi nhỉ”. Nàng ta quay sang nhìn Thái Châu đang quỳ dưới sàn kia, cố ý nhấn mạnh từ chữ: “ Vậy còn ngươi, tại sao đêm qua lại đến Cảnh Nhân cung làm ra loại chuyện này chứ”
Thái Châu ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, đôi mắt đã ướt đẫm tựa hồ. Nàng ta cắn chặt răng, năm ngón tay bấu chặt vào chân váy, nói: “Hồi Vạn Tuế gia, chủ tử nương nương, mấy hôm trước Uyển tần nương nương và chủ tử nhà nô tài có lời qua tiếng lại mấy câu. Nô tỳ vì không thể chịu đựng được chủ tử bị ấm ức như vậy, nên mới…”
Hoàng đế nghe chuyện vẫn chưa thể tin được, lại bảo: “Trước giờ Uyển tần là người hiền lành, trầm tĩnh. Ngươi nói nàng ấy lại đôi co với chủ tử nhà ngươi thì thật quá khó tin”
Thái Châu liên tục dập đầu như giã tỏi, nói: “Vạn Tuế gia, nửa lời của nô tỳ cũng là sự thật, nếu có nửa lời nói dối. m hồn của nô tỳ khi chết đi sẽ không bao giờ được siêu thoát”
Lời thề độc này của Thái Châu khiến Lan Nhi cũng phải kinh hãi. Hoàng hậu đã làm gì khiến Thái Châu nửa chữ cũng không khai ra Thục tần. Kết quả này khi nàng quyết định mời Hoàng hậu đến cũng đã dự tính được, vài câu nói gột rửa toàn bộ tội lỗi qua người Thái Châu. Hoàng đế cũng đành bất lực, nói: “Thái Châu, lôi ra ngoài đánh chết. Thục tần quản lý người không nghiêm, giáng một bậc làm Quý nhân, cho về Vĩnh Thọ cung hối lỗi”.
Mọi chuyện cứ vậy kết thúc, Hoàng đế và Hoàng hậu rời đi ngay sau đó. Thục tần cũng chẳng muốn ở lại. Lan Nhi nhận được kết quả này kì thực không nằm ngoài dự liệu. Nhưng để kẻ hại Như Uyển vẫn dưng dửng sống an nhàn như thế, trong lòng Lan Nhi tuyệt nhiên không phục. Nàng rảo bước trên trường nhai, thẫn thờ nhìn lên bầu trời đen kịt bị che phủ bởi hàng vạn áng mây. Lòng nàng như bầu trời cao kia, bao nhiêu tâm sự như đầy vơi.
Lan Nhi điềm tĩnh bước đến đoạn đường giao nhau giữa Hoa viên và Trữ Tú cung. Một chiếc kiệu liễn như phi nước đại lau đến phía nàng. Lan Nhi không đứng vững lập tức chao đảo. Liên Anh và Đức Hải nhanh tay đỡ lấy nàng mới không bị ngã. Cảnh Điềm đứng phía sau nhìn về phía kiệu liễn, quát: “Là kẻ nào vậy, lại không để ý suýt nữa Quý phi đã bị ngã rồi”
Người trên kiệu bước xuống, gót sen ba tấc lộ ra khỏi kiệu. Một dáng người đẫy đà chầm chậm bước xuống: “Quý phi không bị làm sao chứ”
Khi Lan Nhi ngẩng đầu lên nhìn là kẻ nào, đó là Mân tần. Nàng ta đã trông bầu bĩnh hơn trước rất nhiều, trên tay vẫn còn đang cầm một mẫu bánh phù dung ăn dở. Mân tần trông thấy Lan Nhi liền cười bảo: “Cũng đã lâu rồi thiếp không gặp được Quý phi nương nương. Chỉ vài tháng trước thôi thiếp luôn tìm đến Trữ Tú cung mong được Quý phi che chở. Nhưng chao ôi, người cứ không bận chuyện này lại đến chuyện khác, thiếp không lần nào gặp được”. Nàng ta thấy Lan Nhi không nói gì, bèn nói tiếp: “Lúc trước người vẫn còn ân sủng, giờ đây thiếp đang mang long thai. Quý phi lại thất thế, nếu Quý phi có mong nhớ muốn gặp Vạn Tuế gia thì hãy nói với thần thiếp. Đêm nào Vạn Tuế gia cũng đến Cảnh Dương cung thăm thiếp, thiếp sẵn sàng chia lại vài đêm cho người gặp Vạn Tuế gia”.
Lan Nhi nghe những lời này chẳng thể lọt tai được chữ nào, vịn tay Liên Anh đứng dậy, giữ nét uy nghi trên gương mặt, nói: “Mân muội muội mang thai nên cẩn thận cái miệng một tí, kẻo không muội nói nhiều lời chanh chua như thế, chỉ e sau này cả khóc đứa trẻ trong bụng muội cũng khóc không thành tiếng”
Mân tần nghe vậy nhoẻn môi cười, nghênh ngang bảo: “Quý phi nói vậy, chẳng lẽ lúc mang thai Đại A Ca do người ăn nói không giữ miệng nên mới đến gia Đại A Ca vẫn không biết nói sao”
Lời nói này như khứa vào nỗi đau của nàng. Tải Thuần gần hai tuổi vẫn chưa thể nói, cũng chẳng biết đi, cả Hoàng đế cũng nói nó thua kém hơn so với những đứa trẻ khác. Lan Nhi cố giữ nét điềm tĩnh, đáp: “Cẩn thận cái thứ trong bụng của ngươi, không biết sau này bụng lại trống không lúc nào không hay”
“Đa tạ Quý phi nương nương nhắc nhở”
Mân tần trở lại kiệu liễn rời đi.
Lan Nhi trở về Trữ Tú cung, ngồi trong chính điện. Nàng lại nghĩ đến chuyện Hoàng hậu cố tình bao che cho Thục tần, trong lòng lại hầm hực khó chịu. Nàng nhận lấy tách trà men sứ trắng, uống một ngụm nhỏ. Đức Hải trông thấy Lan Nhi vẫn còn giận chuyện vừa rồi, nói: “Chủ tử, nô tài biết chủ tử khó chịu chuyện của Thục tần, nhưng Hoàng hậu đã cố ý như vậy, Thái Châu cũng đã chết rồi. Chẳng còn cách nào nữa, người hãy bình tĩnh lại đi ạ”
Nàng nghĩ một lát, lại nói: “Đức Hải ngươi cho người trà trộn vào Cảnh Dương cung, mang thứ này đến cho ả ta đi”
Lan Nhi đưa một lọ nhỏ bằng sứ trắng cho Đức Hải. Hắn liền nhận lấy, cúi người cung kính: “Chủ tử, cần thiết phải đến mức này hay sao”
Nàng giương mắt nhìn Đức Hải, hạ giọng nghiêm nghị: “Ả ta đã hại Uyển Nhi thành ra thế này bản cung cho ả ta sống thêm vài ngày đã lại may mắn lắm rồi”
Đêm đến, Lan Nhi cùng Liên Anh dạo một vòng Hoa Viên. Nàng đến một góc phía Bắc của Hoa Viên. Nơi đây bình thường vắng vẻ, ít người qua lại. Lan Nhi đi một hồi không biết tại sao lại đến đây. Nàng trông thấy một bóng dáng nữ nhân vóc người đẫy đà lặng lẽ đi ra phía sau hòn non bộ. Lan Nhi bảo Liên Anh tắt nến trong đèn lồng đi. Nàng âm thầm nấp sau xem xét. Nữ nhân đấy lén đến gặp một thị vệ. Nàng trông kỹ một chút thì nhận ra đó là Mân tần.
…•…
…Hết Tập 71…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT