Trường nhai dài như vô tận trùng trùng điệp điệp, giữa những tường màu son thẩm cùng ngói lưu ly xanh óng, dáng người Lệ Hân lướt qua như tựa như hồ điệp bay trong gió. Linh Chi cầm đèn lồng đi trước soi đường cho Lệ phi. Lệ Hân chỉ vừa đến Trữ Tú cung, đã dừng lại. Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn, lưu tô ngọc châu rũ dài xuống vai dưới ánh trăng xanh càng thêm lấp lánh. Lệ Hân cười đắc chí: “Tốt! Tốt, rất tốt, quả đúng là ngôi sao này chiếu thẳng vào Trữ Tú cung”.
Linh Chi đến cạnh bên Lệ Hân, thắc mắc hỏi: “Chủ tử, ngôi sao này chiếu vào Trữ Tú cung thì có gì tốt ạ”.
Lệ Hân nhếch môi cười, đưa tay nghịch bộ dao phượng hoàng nhả ngọc trên búi tóc, hộ giáp vàng đính ngọc lam chạm vào lưu tô tạo ra âm thanh tí tách: “Ngươi theo bản cung cũng đã lâu nhưng vẫn chưa khôn ra tí nào cả”.
Linh Chi ngại ngùng cúi đầu, lí nhí: “Chủ tử tài trí hơn người, nô tỳ ngu muội chỉ có thể biết đôi chút việc vụng vặt giúp cho chủ tử thôi. Chuyện dùng đến mưu lược, nô tỳ không thể sánh được với người”.
Lệ Hân nghe vậy không oán trách nàng ta, nhìn lên ngôi sao lạ như rực rỡ trên bầu trời kia: “Năm xưa vào thời Đường Thái Tông, Lý Thuần Phong đã từng tiên đoán rằng đại Đường sẽ có ngày rơi vào tay của một nữ nhân. Hắn đã đưa Hoàng đế Lý Thế Dân đến đài xem thiên tượng. Thuần Phong chỉ tay vào một ngôi sao, bảo rằng ngôi sao đó đã làm mờ sao thiên tử. Vô tình ngôi sao ấy lại chiếu thẳng xuống cung của Võ Mị Nương”.
Linh Chi có chút bất ngờ, nhìn lên ngôi sao đơn độc giữa bầu trời tối đen như mực, nàng ta như ngộ ra điều gì: “Vậy là chủ tử muốn mượn ngôi sao này lật đổ Ý Quý phi?”
Lệ Hân khẽ gật đầu, không thể che giấu được niềm vui trong lòng. Nàng ta vịn tay Linh Chi đến Khâm Thiên Giám.
Khâm Thiên Giám là nơi quan sát thiên tượng trên trời. Nhận nhiệm vụ suy đoán những biến động của quốc gia.
Lệ Hân cùng Linh Chi đến Khâm Thiên Giám, vào điện chỉ thấy một tên tiểu thái giám cúi đầu ngủ gật. Nàng đến cạnh bên tiểu thái giám kia đẩy nhẹ một cái hắn đã ngã nhào. Tiểu thái giám bị làm cho giật mình tức giận quát mắng: “Là kẻ nào dám chọc phá ta”.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy xiêm y lộng lẫy của Lệ Hân, tóc búi cao tinh xảo cùng thêm trâm cài vàng, ngọc trên búi tóc. Hắn biết bản thân đã lỡ lời liền dập đầu, thưa: “Nô tài mạo muội không biết chủ tử nương nương đã đến nên lỡ lời, xin chủ tử nương nương thứ tội”.
Lệ phi nhìn vẻ lúi cúi của tiểu thái giám chỉ biết che miệng cười. Nàng ta đỡ lấy tiểu thái giám đứng dậy, bảo: “Nhìn ta giống với Hoàng hậu đến vậy hay sao?”
Trong nội cung, ‘chủ tử nương nương’ là danh xưng dành cho Hoàng hậu. Lệ Hân nghe hắn gọi bản thân là chủ tử nương nương trong lòng có chút sảng khoái, thích thú. Nàng ta đặt một nén bạc vào tay tiểu thái giám, nói: “Khâm Thiên giám đại nhân không có ở đây sao?”
Tiểu thái giám nhận nén bạc trong tay, miệng cười không ngớt, hắn xoa xoa nén bạc liền giấu ngay vào áo. Tiểu thái giâm cười hì, thưa: “Nương nương, Khâm Thiên giám đại nhân đã lên đài ngắm thiên tượng rồi ạ”.
Lệ phi không nói gì thêm xoay người đến đài cao.
Đêm hạ vẫn còn vươn lại cái oi bức, Lệ Hân vén váy bước lên từng bậc cầu thang. Tiết trời oi bức nhưng trên đài gió vẫn nổi rất lớn. Tà áo Lệ phi bay phấp phới trong gió. Nàng ta ngước nhìn lên đài, kì thực có bóng người trên đó. Lệ Hân từ tốn rảo bước, lát sau cũng đã đến đỉnh đài. Lệ phi nhìn quanh, trông thấy bóng người mặc y phục xanh, bím tóc đuôi sam thắt gọn gàng, buộc dưới bím một sợi chỉ đỏ rực. Nàng ta cẩn thận tiến đến cạnh, cách một trượng gọi: “Khâm Thiên giám đại nhân”
Khâm Thiên giám nghe được có người liền quay đầu lại nhìn. Xiêm y đỏ rực cùng hoạ tiết khổng tước trắng thêu bằng tơ bạc, hắn đoán thân phận Lệ Hân không tầm thường cũng cúi đầu cung kính: “Tại hạ Đặng Bình thỉnh an chủ tử”
Lệ Hân ồ một tiếng, đoạn nói: “Đặng đại nhân, bản cung nghe nói ông là người rất tài giỏi, Vạn Tuế gia rất tín nhiệm ông đúng không”
Đặng Bình cười phì, phẩy phẩy quạt trên tay, nói: “Chủ tử thật quá khen, hạ thần không tài giỏi được như chủ tử nói đâu ạ”.
Truyện Teen HayLệ Hân nhoẻn môi cười, nàng ta rút từ trong túi ra một thỏi vàng ròng. Ánh mắt của Đặng Bình liền bị thứ lấp lánh ấy thu hút, nàng ta đặt vào tay Đặng Bình. Hắn vội nhận lấy, cười hì hì: “Không biết tại sao chủ tử lại hào phóng như vậy”
Lệ Hân cười nhạt, lưu tô ngọc dưới ánh trăng mờ ảo phản chiếu lấp lánh vào gương mặt kiều điễm của nàng. Lệ phi cẩn thận khẽ nói: “Bản cung trông thấy một ngôi sao có vị trí rất đặc biệt, bản cung muốn ngươi nói với Vạn Tuế gia đó là khách tinh hại nước hại dân. Là ngôi sao ứng với mệnh của Võ hậu năm xưa”
Đặng Bình lúi cúi, hỏi: “Xin hỏi chủ tử ngôi sao đó nằm ở đâu vậy ạ”
Lệ Hân chỉ lên ngôi sao chiếu thắng vào Trữ Tú cung, nói: “Ngôi sao đó, bản cung quan sát được nó chiếu thẳng vào Trữ Tú cung. Bản cung muốn ngươi phải làm cho Vạn Tuế gia phải nghi kỵ người bên trong Trữ Tú cung”
Đặng Bình mân mê thỏi vàng trong tay, miếng cười không thôi, hắn ta chắp hai tay cung kính thưa:” Chuyện chủ tử nhờ vã hạ thần nhất định hoàn thành”
Rạng sáng hôm sau, sương đêm vẫn vươn lại trên những tán lá xanh mướt. Tiếng xe ngựa vụt qua từng đoạn đường vắng toanh, chỉ lác đác vài thương buôn thức dậy dọn sạp. Kiệu vòng qua Tây Hoa môn tiến vào đại nội. Kiệu dừng lại ở Long Tôn môn. Tiến Bảo nhìn quanh trông thấy không có thị vệ, cúi người vén mành, đứng nép một bên. Hoàng đế mặc thường phục từ trong kiệu bước ra. Hắn ung dung rảo bước trở về lại Dưỡng Tâm điện.
Lan Nhi cả đêm đã thay hắn phê duyệt toàn bộ tấu chương dâng lên. Hoàng đế chọn lấy một số tấu chương của các quan đại thần như Trịnh Thân vương Đoan Hoa, Lý Hồng Chương, Tăng Quốc Phiên. Lan Nhi giúp Hoàng đế mặc triều bào, nàng cẩn thận thắt từng nút dây trên y phục. Hoàng đế vươn hai tay để Lan Nhi chỉnh sửa xiêm y. Hắn nhìn nàng dịu dàng mỉm cười, bảo: “Quý phi, nàng làm tốt lắm”
Lan Nhi cười xoà, cơn mệt mỏi kéo đến khiến nàng chỉ có thể cười như thế. Nàng ân cần chỉnh sửa xiêm y, dịu dàng nói: “Vạn Tuế gia đã giao cho thần thiếp chuyện này, đương nhiên thiếp không thể nào có thể lơ là được”
Hoàng đế không đáp chỉ nhoẻn môi cười. Ngô Tổng quản chạy vào điện, cúi gập người cung kính thưa: “Vạn Tuế gia, Khâm Thiên giám đại nhân cầu kiến ạ”
Hoàng đế chau mài khó hiểu, nói: “Mới sáng sớm Khâm Thiên giám đến đây tìm trẫm làm gì chứ? Nói với hắn đợi trẫm hạ triều rồi trở lại sau”
Ngô Tổng quản vẫn đứng đấy, thưa: “Vạn Tuế gia, Khâm Thiên giám đại nhân nói là có chuyện rất quan trọng cần bẩm tấu với người ngay, nên mới đến giờ này ạ”
Hoàng đế thở dài một tiếng, xua tay ra hiệu cho Ngô Tổng quản cho hắn vào. Hoàng đế cho Lan Nhi nấp sau tấm bình phong trong chính điện.
Đặng Bình tiến vào nội điện, liền nhanh chóng hành lễ. Hoàng đế ngồi trên sạp, khua tay nói: “Khanh có chuyện gì cần tấu thì cứ nói đi, trẫm còn phải thượng triều”
Đặng Bình chắp tay đập đầu như giã tỏi, hắn như mếu máo nói: “Vạn Tuế gia, không xong rồi, đại Thanh không xong rồi”
“ Ăn nói hàm hồ”, Hoàng đế quát, Đặng Bình sợ hãi co rúm người lại. Hoàng đế có chút tức giận với lời nói ngông cuồng của hắn, nhưng nghĩ một lúc đoạnn nói: “ Đặng Bình ngươi nói như vậy, chắc là có ẩn tình”.
Đặng Bình lúi cúi đứng dậy, hắn làm bộ mặt như đang tiếc nuối, thưa: “ Vạn Tuế gia, đêm qua hạ thần thấy trên bầu trời xuất hiện một khách tinh, khi nó vừa hiện lên, sao Thiên tử lập tức bị mờ đi. Vi thần trông thấy liền sợ hãi không thôi, lúc chuẩn đoán lại không biết là vô tình hay cố ý, ngôi sao ấy lại chiếu thẳng xuống… xuống…”
Hoàng đế thấy vẻ e dè của hắn, liền hầm hực bảo: “Ngôi sao ấy chiếu thẳng vào đâu!”
Đặng Bình nuốt vào một ngụm nước bọt, lấy hết hơi nói: “ Khách tinh ấy nằm ngay… Trữ Tú cung ạ”
Lan Nhi vừa nghe thấy Trữ Tú cung, liền hốt hoảng. Nàng cố gắng bịt chặt miệng để bản thân không thốt ra bất kỳ tiếng động nào. Lan Nhi cả người rung rẫy, kì thực có một ngôi sao chiếu thẳng vào Trữ Tú cung. Cả nàng và Liên Anh đều thấy nó. Không ngờ nay chính nó lại là tai hoạ. Hoàng đế thoáng nghe được âm thanh sợ hãi của Lan Nhi sau bình phong. Trong lòng hắn lại chợt nghĩ đến ngày nàng khoác long bào, những ngày gần đây còn phê duyệt tấu chương. Hoàng đế trong lòng như sóng vỗ dồn dập vào bờ, hắn cho Đặng Bình lui ra, lẳng lặng nhìn vào bình phong nơi Lan Nhi đang nấp.
…•…
…Hết Tập 66…