Tứ Hoàng Tử nói: Ta đang suy nghĩ xem làm sao để phụ hoàng đồng ý gả ta qua đây được.
Trác Nhạc nghe song ôm bụng cười.
Tứ Hoàng Tử vẫn cứ ngồi ăn mặc cho Trác Nhạc cười.
Trác Nhạc cười song nói: Ngài rất thú vị. Thật đấy.
Lúc trước có một cô bé bói cho ta. Sau này ta lấy một người làm ta cười suốt.
Không ngờ là thật.
Tứ Hoàng Tử nói: Vậy ngươi đồng ý gả.
Trác Nhạc cười nói: Không. Ta đồng ý cưới. Ngài tìm cách gả qua cho ta đi.
Tứ Hoàng Tử trầm ngâm gật đầu nói: Để ta nghĩ cách.
Trác Nhạc lại ngồi ôm bụng cười.
Trác Nhạc cười song nói: Ngài gả qua đây. Vực quốc thì sao. Lúc trước ngài từng ra chiến trường. Chắc chiến công vang dội lắm. Hoàng Đế Vực Quốc sẽ đồng ý gả ngài qua đây ư.
Tứ Hoàng Tử nhìn nói: Thế ta mới nói để ta nghĩ cách.
Trác Nhạc nghe vậy nghiêm túc nói: Vực Cẩm. Cho ta một thời gian nữa. Bây giờ ta chưa thể gả cho ngài được.
Tứ Hoàng Tử gật đầu nói: Ngươi chưa gả được cũng không sao.
Trác Nhạc nghe vậy cười nói: Ngài qua đây mấy ngày là về Vực Quốc.
Tứ Hoàng Tử nói: Mai về ngay. Tại ta còn có nhiều việc.
Trác Nhạc gật đầu.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc thì Tứ Hoàng Tử đúng lên nố: Ta còn có việc. Đi trước. Mai ta ghé chào ngươi rồi về
Trác Nhạc gật đầu tiễn Tứ Hoàng Tử.
Hôm sau Tứ Hoàng Tử chào Trác Nhạc rồi về
Nhưng chẳng ngờ nửa tháng sau Đại Lân đón sứ giả Vực Quốc qua dâng thư của Hoàng Đế Vực quốc.
Hoàng Đế ngồi trên ngai vàng kêu Lý công công đưa thư lên để đọc.
Khi nhận Thư song Hoàng Đế mở ra đọc. Nhưng càng đọc càng tưởng mình nhầm.
Hoàng Đế Phải đọc lại lần nữa. Song ngẩn người.
Lý công công vội gọi: Bệ Hạ người có sao không.
Hoàng Đế nói: Trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra thật.
Văn võ bá quan trên triều nghe vậy không hiểu ra sao.
Lúc sau Hoàng Đế nói: Sứ giả Vực quốc. Khanh cứ nghỉ ngơi ở Đại Lân. Ngày mai buổi lên triều ta sẽ có câu trả lời thư của Hoàng Đế Vực quốc.
Sứ giả chắp tay nói tuân chỉ.
Sau đó Bệ Hạ cho bãi triều luôn khiến văn võ bá quan chẳng hiểu gì.
Hoàng Dế Về Thư Điện thì nói: Lý công công. Khanh truyền khẩu dụ truyền Trác Nhạc Hoàng Thương vô đây cho Trẫm.
Lý công công chắp tay Dạ rồi lui ra.
Hoàng Đế gọi Thời Sầm: Thời Nhi.
Thời Sầm vội qua chắp tay: Phụ Hoàng.
Thời Sầm gọi như vậy là do Hoàng Đế bảo.
Hoàng Đế nói: con đọc đi.
Thời Sầm hai tay nhận lá thư song đọc.
Càng đọc càng thấy sao có chuyện như vậy được.
Hoàng Đế Thấy vậy cười nói: Đúng lạ phải không.
Trẫm còn rất ngạc nhiên.
Thời Sầm chắp tay cúi đầu nói: Bẩm Phụ Hoàng. Nếu trong thư là đúng. Vậy Trác Thúc sẽ đồng ý thôi.
Hoàng Đế gật đầu nói: Nếu thật thì tốt.
Nửa canh giờ sau Trác Nhạc đến. Vào quỳ gối tham kiến Hoàng Đế.
Hoàng Đế cho Trác Nhạc đứng dậy.
Hoàng Đế hỏi: Trác Khanh. Khanh đọc cái này.
Hoàng Đế Đưa thư Vực Quốc cho Trác Nhạc xem.
Trác Nhac hai tay nhận thư đọc mà giật mình.
Đọc song ngẩn người.
Hoàng Đế nói: Khanh cứ suy nghĩ. Trẫm không ép khanh. Đây là ý trời. Trẫm cũng không làm trái được.
Trác Nhạc đứng một lúc lâu song chắp tay nói: Khởi bẩm Bệ Hạ thần đồng ý.