Qua nửa tháng việc mở tiệm thứ hai đã bắt đầu khởi công.

Tiệm này Lấy tên Nhị Cửu Đỉnh tức là Cửu Đỉnh thứ 2.

Tiệm này nằm ở một con đường sầm uất khác. Cách tiệm đầu đi khoảng nửa canh giờ.

Bọn Du Hoặc Bàn nhau. Mở cách một khoảng để ai muốn dùng bữa đỡ phải đi qua tiệm bên này.

Hằng ngày. Đám Du Hoặc xẽ thay nhau ra xem quá trình xây dựng tiệm.

Thợ làm tiệm lần này vẫn là lão Hồ. Tay nghề có tiếng trong huyện. Trước đây là do Hâm Hạo giới thiệu cho bọn Du Hoặc.

Lão Hồ có tay nghề cao. Không phải mối nào ông cũng nhận. Nhưng Hâm Hạo đánh tiếng. Ông đã giúp bọn Du Hoặc làm tiệm thứ nhất.

Có ai ngờ qua nửa Năm người ta làm ăn phát đạt đã mời ông làm tiệm thứ hai rồi.

Món ăn ở Cửu đỉnh ông rất thích. Ông từng ghé qua ăn một lần. Nhưng tiệm xa nhà ông quá ông lười đi lại.

Lần này tiệm thứ hai gần nhà ông. Rất tốt.

Lão Hồ và thợ của ông làm việc đâu ra đấy, nhanh gọn. Đảm bảo xây dựng.

Ba tháng sau cửa tiệm thứ hai hoàn thành chuẩn bị khai trương.

Ngày khai trương cửa tiệm có nhiều khác hàng đến xem.

Bọn Du Hoặc thuê lân múa. Phát kẹo mừng.

Giờ lành đến bọn Du Hoặc đứng ở trước tiệm kéo tấm màn che lộ ra tên Nhị Cửu Đỉnh.

Mọi người có mặt nhìn thấy đều hô lên:

Là Cửu Đỉnh. Đây là chi nhánh rồi.

Đúng thế. Quán kia xa quá ta nghe danh mà chưa được thử đâu. Nay thì hay rồi.

Ta phải đặt một bàn mới được.

Mọi người rôm rả bàn tán.

Hàn Á cất tiếng nói:

Các vị. Tiệm Nhị Cửu Đỉnh là chi nhánh thứ hai cửa Cửu Đỉnh.

Chúng là là tám người đã góp vốn làm nên Cửu Đỉnh ngày hôm nay.

Hôm nay khai chương. Giảm giá 10%. Mỗi bàn sẽ có một phần bánh tặng thêm mang về.

Mọi người nghe song nhốn nháo đặt bàn.

Món ăn Cửu Đỉnh ra sao giá thế nào mọi người đều đã truyền tai nhau lâu rồi.Nên giá hơi cao nhưng ai cũng chen nhau đặt bàn.

Cửu Đỉnh có ba tầng. Mỗi tầng rộng chứa đủ hai mươi bàn.

Tổng hai tầng 1 và 2 là 40 bàn. Tầng ba là phòng riêng có bàn mỗi phòng khác nhau.

Tầng một thiết kế không gian thoáng đãng. Có cửa lớn ở trước tiệm và cửa hai phía hông. Khách hàng đến ăn có thể đi từ ba cửa.

Có sẵn bảng món trên tường kèm giá.

Khi khách đến trên bàn cũng có bảng món ăn bằng tre riêng.

Tầng hai bốn phía đều làm cửa. Khi mở quán sẽ mở hết ra,xung quanh có có lan can. Trên mỗi thành cửa treo chuông gió bằng tre. Nhìn rất thoải mái.

Trong quán các bàn được chen chậu cây xanh và hoa trên bệ cửa. Nhìn rất đẹp.

Tầng ba là kiểu dạng phòng riêng. Có sáu phòng.

Mỗi phòng cũng có cửa sổ riêng. Trang trí trong phòng sang trọng.

Ngày khai trương rất thuận lợi. Tuy đông khách nhưng đội ngũ nhân viên làm đâu ra đó.

Nhân viên trong tiệm là bọn Hàn Á viết thư gửi Thánh Vương xin cấp cho.

Nhân viên trong quán đông hơn lần trước.

Chủ quản cho quán là Lâm Phúc. Một người có tướng hơi béo. Mặt lúc nào cũng vui nhưng thực chất. Người này cũng không tầm thường.

Thu Ngân Lý Ngao. Người này gầy. Nhưng mặt nhìn rất nghiêm nghị.

Còn đầu bếp chính ba người. Bếp phụ ba người. Phụ bếp năm người.

Nhân viên hai mươi người.

Khai trương song ngày đầu tiên. Du Hoặc cho họp nhân viên.

Mọi người ngồi quanh bàn tầng một.

Nhân viên lần này khác với ở tiệm Cửu Đỉnh 1. Bên này nhân viên ai nhìn cũng bình thường. Không có gì đặc biệt.

Ngay cả đầu bếp cũng bình thường như bao người.

Nhưng càng bình thường càng nguy hiểm.

Bọn Du Hoặc biết rõ. Thánh Vương đưa đám người này xuống là đã yên tâm với kế hoạch của bọ Du Hoặc rồi.

Du Hoặc nói: Hôm nay khai trương, đông khách mọi người làm tốt nên hôm nay bọn ta sẽ có thưởng.

Tiền thưởng này bọn Du Hoặc đã bàn nhau. Ra tay hào phóng vì nhân viên lần này khác với những nhân viên trước.

Sau này bọn Du Hoặc còn mở tiệm thêm.

Chắc chắn sẽ có người giỏi hơn tới phụ giúp.

Bọn Du Hoặc phải tạo ra tiếng trong đám người này.

Sau này dễ làm việc hơn.

Mặc dù những người này được lệnh phải tuân theo lời bọn Hàn Á.

Nhưng đám người này ai mà chả là người giỏi. Bọn Hàn Á có địa vị cao hơn họ nhưng cũng phải tạo thêm tiếng vang cho mình thì mới đi bên Thánh Vương lâu được.

Lâm Phúc nói:

Nhân viên 20 lượng bạc

Phụ bếp 20 lượng

Bếp phụ 40 lượng

Bếp chính 80 lượng

Thu ngân 100 lượng

Chủ quản 200 lượng.

Nhân viên trong quán nghe song đều đứng cảm tạ đám Hàn Á.

Lâm Phúc và Lý Ngoa cũng đứng lên chắp tay nói: Đa tạ các vị lão bản ban thưởng.

Trác Nhạc nâng chén trà lên uống nói:

Tận tâm làm việc. Bọn ta sẽ không để các ngươi thiệt thòi.

Lâm Phúc và Lý Ngoa nghe vậy chắp tay:

Lã bản yên tâm. Bọn ta sẽ làm tròn trách nhiệm.

Lúc trước được thủ lĩnh ban lệnh đi theo đám Hàn Á. Lâm Phúc đã đi dò hỏi người bên Cửu Đỉnh 1. Chuyện bên đó ông biết rõ.

Mức thưởng bên đó so với bên bọn ông thấp hơn.

Chứng tỏ bọn Du Hoặc nhìn vào thực lực mà ban thưởng.

Năng lực bọn ông đúng là hơn bên Cửu Đỉnh 1. Nên bọn ông rất hài lòng với mấy vị chủ mới này.

Bố trí song mọi việc bọn Hàn Á đi về nghỉ ngơi.

Hôm sau cả thôn Đào Nhai lại bàn tán xôn xao chuyện bọn Du Hoặc mở tiệm thứ 2 nữa rồi.

Ai cũng nói bọn Du Hoặc càng ngày càng giàu. Tiệm thứ hai còn to hơn nhiều tiệm trước.

Có người còn sang dò hỏi xin cho con cái vào làm tiểu nhị nhưng bọn Du Hoặc đã phòng bị ra tay.

Mấy nhà sang xin bọn Du Hoặc lén cho dùng một ít thuốc bệnh. Thuốc này không độc chỉ là người uống vào luôn có cảm giác ốm yếu.

Mấy nhà kia thấy con mình đồng loạt ốm bệnh liền đồn nhau là Du Hoặc vẫn khắc tinh.

Còn bọn Hàn Á không bị gì chắc là do đi lính giết người nhiều nên nặng vía.

Còn Lam Hạ thì chắc do bà bà phù hộ cho. Đừng quên bà ấy chết oan. Suốt ngày về báo mộng cho Lam Hạ đâu.

Cứ vậy chả ai dám sang nhờ bọn Du Hoặc nữa.

Đám Du Hoặc nghe vậy lại thấy lời đồn rất đúng lúc. Sau này xem còn ai dám sang nhờ nữa không.

*****NĐH*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play