" Thì sao? thì sao nào? "

Thiện đang thách thức Trí. Trí là con người thông minh nên đã sớm nhận biết được điều đó nhưng đối với Linh, anh không kiềm được.

Nhưng... bỗng hiện bị xà bông dưới sàn làm trơn trượt, anh mất đà té xuống kéo theo Trí. Hai người té chồng lên nhau, mắt nhắm tịt lại.

Chỉ nhớ là ánh mắt của Linh và ông ngoại bất ngờ và đầy hóng hớt như mấy bà hàng xóm.

Môi Trí chạm lên trán của Thiện...

[…]

" Hahhaahahhaa, cười chết tôi mất "

" Em im đi có được không Ngọc Linh! "

Trí bây giờ mặt đen như lọ nồi, quá nhục nhã trước điệu cười ôm bụng của tôi. Không ngờ hai người này trước mặt tôi đấu đá nhưng sau lưng lại là chim chuột haaahhahaha.

" Em còn cười nữa, tôi khóa cái môi chết tiệt của em "

" Thách đấy haahhahaha.. ưm.. "

Trí là đến ôm tôi vào lòng. Tay vịnh lấy đầu tôi dụi vào lòng anh ta. Tôi khẽ cự quậy muốn tránh ra, nhưng lại bị anh ta vỗ về.

" 5 phút thôi. Thiện đang nhìn "

Đúng vậy, Thiện đang nhìn về phía này. Trí vốn là người không so đo nhỏ nhen nhưng bây giờ lại có tính như vậy, anh đang thấp thỏm.. nhìn Thiện chế nhạo

...

" Mày có thích Linh không Trí? "

" Có không? Có à? Mày yêu rồi à? "

Trong phòng, Trí đang vò đầu bứt tóc bởi những hành động kì quặc của mình trong thời gian qua.

" Aaaa sao mày có thể ngốc nghếch vậy chứ? "

" Nhưng linh rất đẹp mà "

Trí bỗng thẫn thờ khi nhớ đến Linh, cô gái luôn toát ra khí chất năng động.

" Không!!! không thể là yêu được "

Có lẽ giọng Trí quá lớn hay ông bà Thu Minh đang nút ngoài cửa có thể nghe thấy. Hai ông bà nhìn nhau, che miệng cười.

" Y hệt bà "

" Giống ông đấy! "

" Có chắc là yêu đây "

[…]

Kể từ bữa tối hôm ấy, có nhiều chuyện đã thay đổi..

ông ngoại không ở quê nữa mà quyết định dọn về nhà tôi sống. Hằng ngày chở tôi đi học bằng chiếc Mec Ông vừa tậu. Ông còn bảo sẽ đánh gãy chân tôi nếu tôi còn đi chiếc xe điện cũ rích ấy nữa.

Hôm nay, khi tôi thức dậy đã thấy ấm áp hơn mọi ngày, ngửi thấy mùi thơm của buổi sáng từ trong bếp. Tôi tâm trạng ngớ ngủ ngồi vài bàn ăn, gặm gụi lấy chiếc bánh mì nóng hổi ở trên bàn.

" Mít này ăn từ từ thôi, con gái con đứa giữ hình tượng xíu đi, sau này lỡ nó ế.. "

" Con không ế, con sẽ sống chung với ông ngoại cả đời "

Ông ngoại cười hiền từ, xoa đầu tôi.

Thế là hai ông cháu lại tiếp tục nhún nhảy trên chiếc Mec của ông bằng những bài hát yêu thích của ông.

" Anh ngẫn ngơ cứ ngỡ, đó chỉ là một giấc mơ... "

Hôm nay thấy tâm trạng của ông Ngoại rất vui. Lại còn đeo kính râm, vuốt tóc bóng bẩy, nói chứ không khoe ông ngoại tôi mới U60 thôi, còn phong độ lắm.

" Hôm nay đi gặp em nào mà vui thế vậy ông Phùng Trung Kiên? định kiếm thêm bà ngoại kế cho con à? "

" Mày nói bậy, ông mày ngoài bà mày ra thì còn có ai? "

" Bà ngoại hẹn Ông ngoại đi chơi à? "

" Yes, chắc dạo này hay tin ông về Sài Gòn "

Ông tôi không ngừng cười tủm tỉm, có thể nói ông đang rất vui.

Bà tôi và ông tôi ly thân đã hơn 6 năm nay, hai người ngoài mặt bảo không quan tâm đối phương và ông ngoại luôn bị bà phụ rất nhiều đến mức ông phải bỏ ra nước ngoài nhưng bằng một thứ tình cảm 30 mấy năm ấy, ông vẫn luôn yêu thương bà.

Đưa tôi tới trường, ông còn vẫy tay chào nồng nhiệt khiến tôi liên tưởng đến mấy ông Sugar Daddy...

bỗng ai đó lướt qua tôi, một bóng dáng rất thân quen.

" A anh Trí "

Hòa Trí khựng lại, nhưng không quay về phía tôi, thấy thế tôi liền lon ton chạy lại.

" Sao hôm nay không cà khịa nữa? Chắc là hôm nay trời có bão quá "

"…"

" Nhìn anh Trí hôm nay thật bóng bẩy, đúng là đối tượng em cua, hết sảy con bà bảy "

Tôi dùng ngón cái quẹt mũi ra vẻ ngầu lòi, nhưng đáp lại lời tôi, Trí chỉ nhìn sau đó chạy thục mạng. Bỏ tôi bơi vơi ở đó gãy đầu.

" Tai anh Trí bị gì mà đỏ chét thế? "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play