Lại là tên khốn họ Triệu đó! Ba Ngải Tư cảm thấy cuộc đời mình thật sự quá là hài hước mà! Đi đâu cũng nghe thấy tên Triệu Đức Hành! Hắn là cái gì mà cả cuộc đời y phải xuất hiện hắn?! Ông khinh!
"Nói đến long huyết thì chắc phải nói đến Thanh Long nhà chúng ta rồi.
Nhị ca, tới lượt huynh đấy! Nếu mà có thể sở hữu Thần Hư Giới thì chúng ta chính là đang làm thần rồi!" Mâu Thành Vũ gác tay lên vai Tống Mao Bàng để tiện nói.
Tống Mao Bàng không chịu nổi liền đẩy hắn ra: "Câm mồm, tốt xấu gì cái thứ đó vẫn không nên dùng là tốt nhất.
Thần Hư Giới? Hừ, có giỏi thì đệ tự lấy mà dùng.
Ta không có hứng thú với nó."
Vừa dứt lời thì Tống Mao Bàng bị Ba Ngải Tư kéo thẳng về phía tế đàn một cách mạnh bạo.
Đây....!Đại ca đây là muốn hắn chết vì cái thứ Thần Hư Giới ư?! Thanh Long hắn dù có chết cũng không thể vì cái thứ đó chết được! Hơn nữa hiện giờ đầu thai thành người rồi thì lấy đâu ra long huyết.
Chưa kịp hoàn hồn thì hắn cảm nhận ngón tay nhói nhói.
Một giọt máu của hắn nhỏ xuống tế đàn, sau đó là những hoa văn hình thù quỷ dị hiện lên.
Những hoa văn này thoát ra khỏi tế đàn, hóa thành một nam nhân vận trường bào trắng, trên trán có một miếng ngọc phát lam quang khắp nơi.
"Long huyết....!Đã bao nhiêu lâu rồi ta mới được thử long huyết..."
Giọng của nam nhân này trầm ấm, có chút gầm gừ trong đó nhưng vẫn không dọa được ai hết.
Nam nhân nhìn quanh, ánh mắt hơi nheo lại khi nhìn đến Tống Mao Bàng.
Con ngươi đen lấy ánh lên tia máu nhưng không có mang theo một cái hận ý.
Hắn tò mò tên tiểu tử nhân loại này không phải là rồng lại có long huyết.
Ba Ngải Tư thần sắc chấn kinh! Nam nhân này y không biết nhưng về hình dáng của Thần Hư Giới thì y biết.
Cái này chính là một bảo vật trước kia lão sư phụ y giữ nhưng sau này vì cảm thấy bản thân không có duyên với nó nên đã ban cho một thần tướng khác.
Gã liếc mắt nhìn Tống Mao Bàng: "Ngươi...!Lại đây.
Trả lời ta, ngươi trông thế nào cũng là nhân loại bình thường nhưng sao lại có long huyết? Hơn nữa long huyết này còn là của Thanh Long."
"Ta....!Ta là Thanh Long chuyển kiếp.
Chuyện này thế nào thì ta cũng không rõ lắm nhưng mà long huyết hồi nãy mà tiền bối dùng là máu của ta." Tống Mao Bàng nhận ra thực lực của bản thân không bằng nên ngoan ngoãn trả lời.
"Hửm? Thật?" Gã khẽ nhíu mày, hai tay để sau lưng từ lúc nào bỗng nhiên tung một chưởng về phía hắn.
Cảm nhận được nguy hiểm, Tống Mao Bàng dùng Băng căn tạo ra lồng băng bảo vệ bản thân.
Một chưởng này mang theo sức mạnh của một cường giả Thoát Thai cảnh khiến hắn chống đỡ không được lâu mà phải khụy một chân xuống đất.
Những người đứng bên ngoài muốn chạy vào giúp nhưng không biết vì sao lại bị một cổ uy áp phóng đến đánh bay ra xa.
Đây chính là một cường giả Linh cảnh.
Lúc này trong đầu bọn họ đều chạy số không ngừng.
Cường giả Linh cảnh trên đại lục này chẳng có lấy một bóng người vậy mà giờ lại xuất hiện? Hay chỉ là một tàn hồn được lưu lại? Dù thế nào bọn họ cũng mong đây là một tàn hồn chứ nếu là cường giả thật thì bọn họ không có một cái khả năng chiến thắng.
"Đừng có đùa ta.
Nếu như ngươi nói ngươi là hậu duệ của rồng và con người thì ít ra ta còn tin chứ ngươi không thể nào là Thanh Long được." Gã giơ tay ra, từ trong lòng bàn tay một cái quang cầu xuất hiện phóng thẳng về phía Tống Mao Bàng.
Quang cầu bay như xé gió đến chỗ hắn nhưng Tống Mao Bàng không sợ mà lấy ra cây tiêu, thổi một khúc.
Gã nhận ra khúc nhạc này, đây chính là Đoạn Hoa Tán Lăng Cung mà Thanh Long đã thổi trong Đại Chiến với Ma Tôn Tử Khôn.
Nhưng gã không tin tên tiểu tử này là Thanh Long! Gã thu tay lại, hai bàn tay đặt song song nhau, linh khí trong không gian giao động không ngừng.
Xung quanh gã, những viên đá vụn bay lên, gã động một ngón tay khiến ba viên đá như đạp không trung lao đến chỗ Tống Mao Bàng.
Ba Ngải Tư chứng kiến không thể nhìn thêm nữa, nhanh nhẹn rút Nguyên Thủy Tinh Kiếm bên hông ra, một chiêu bổ đến chỗ gã.
Nhận ra ý định của y, gã cũng không tức giận mà chỉ cảm thấy y thật ngu ngốc.
Ngay sau đó một chiêu của y bị hóa giải dễ dàng khiến y nhưng bất động trong chốc lát.
"Hừ, trò mèo.
Ta khuyên hai ngươi đừng cố gắng vô ích nữa.
Cảnh giới của ta với cả hai người các ngươi đều cách xa tận mấy chục cái cảnh giới thì tốt nhất là đừng tự làm tổn thương bản thân.
Hơn nữa ta cũng không muốn mang tiếng ức hiếp kẻ yếu đâu.
Với ta, các ngươi chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé cả." Gã lạnh lùng nói.
"Vậy ta hỏi ngươi, lấy cái lý do gì bảo ta phải bỏ cuộc?!" Tống Mao Bàng hét lớn rồi phóng một cây kim độc về phía gã nhưng bị gã bắt được.