Khu vực gã đứng hiện lên một trận pháp, từ trận pháp này lại xuất hiện một cổ năng lượng hướng thẳng lên trời.
Từ trên không trung xuất hiện một trận pháp giống như trận pháp vừa nãy.
Sau đó một loạt tinh thạch lớn giáng xuống cả hai.
Tống Mao Bàng nhanh nhẹn thi triển Băng căn tạo ra một cái lồng bảo vệ cả hai rồi bồi thêm mấy cái kết giới nữa.
Tình cảnh lúc này muốn đánh thức linh trí của Mâu Thành Vũ vô cùng khó nhưng bọn họ cũng không thể để tâm ma đoạt xá tam đệ nhà mình như thế được.
"Đại ca, huynh có cách nào để đánh thức linh trí của A Vũ không? Nếu không nhanh thì chúng ta sẽ chết ở đây thật đấy." Tống Mao Bàng vật vã duy trì lồng băng, hơi thở nặng nề hướng về phía y.
"Có...! Có một cách nhưng hơi mạo hiểm..." Ba Ngải Tư phun ra một ngụm máu, tay chống đỡ vết thương của mình, gật đầu, ánh mắt kiên định hướng về tâm ma.
"Hừ, đừng chống cự nữa, mạng của các ngươi hôm nay sẽ bị chôn vùi tại đây!"
Xoẹt!
Từ phía sau, Ba Ngải Tư vung đến một kiếm nhưng không may chỉ chém dứt vài sợi tóc nhỏ, tâm ma từ đầu đến cuối đều không có một vết thương gì.
Tâm ma nở nụ cười coi thường y, rồi dùng Càn Khôn Đồ trói y lại.
"Đường đường là Đế Quân mà lại thảm hại như vậy sao? Xem ra tên Triệu Đức Hành đó làm Đế Quân còn tốt hơn người nhiều."
Vút vút!
Bỗng nhiên từ phía sau một mũi kim nhỏ bay đến cắm thẳng vào gáy hắn.
Tống Mao Bàng bên này nhìn thấy cây kim nhỏ như trong suốt mình phóng ra, nhất thời không khỏi kinh hãi vì uy lực của nó.
Hắn chưa từng nghĩ một mũi kim nhỏ như thế có thể lấy mạng người đơn giản như vậy.
Tâm ma rút mũi kim ra, nở nụ cười giễu cợt nhìn Tống Mao Bàng nhưng ngay sau đó gã bỗng nhiên cảm nhận có gì đó không ổn.
Nhìn lại thấy đầu mũi kim có một tầng hắc khí bay lên.
Có độc!
Ba Ngải Tư thoát ra khỏi Càn Khôn Đồ, dùng cán kiếm đập mạnh vào đầu khiến tâm ma bất tỉnh.
Tống Mao Bàng nhanh chóng chạy lại, lấy ra một viên đan nhỏ cho Mâu Thành Vũ uống rồi giúp hắn ép độc ra.
"A Bàng, tiếp theo ta sẽ đuổi tâm ma ra khỏi cơ thể đệ ấy, làm nó suy yếu một thời gian, trong lúc đó đệ hãy truyền linh lực để ta đánh thức A Vũ." Ba Ngải Tư nói rồi liền điểm huyệt vào lưng Mâu Thành Vũ, chỗ cả hai hiện lên những chú văn kỳ lạ bay xung quanh.
Qua một tuần trà, hắc khí xung quanh Mâu Thành Vũ đã bớt đi nhiều.
Tống Mao Bàng dừng truyền linh lực lại, sau đó nhìn sang y, thần sắc của y lúc này thật sự không ổn.
Y đang bị thương mà vừa nãy lại mới chiến đấu xong, linh lực đã hao tổn rồi giờ còn hao tổn nhiều hơn.
"Đại ca, huynh dừng lại đi, cơ thể huynh không ổn chút nào đâu! Đang bị thương mà huynh lại như thế này...!Huynh có cần mạng nữa không?!" Tống Mao Bàng nắm lấy cổ tay y thì bị y hất ra.
Ba Ngải Tư dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn: "Cái này không cần đệ phải quan tâm nhiều đâu A Bàng.
A Vũ đệ ấy cũng sắp tỉnh rồi, chúng ta qua mộng cảnh tiếp theo, nhanh lên nếu không thì không thể cứu người được đâu."
***
Nguyên Ly đứng trên cầu, nhìn cả phường thị tấp nập người qua lại, trong lòng cứ bồn chồn không thôi.
Dù sao đây cũng là lần đầu nàng tham gia lễ hội này, hơn nữa đây còn là lần thứ hai nàng ta ra ngoài nên rất vui.
Nàng và tỷ tỷ cứ ở trong phủ mãi cũng không tốt.
"Tỷ, nhìn về phía kia đi! Có nhiều đèn lồng quá!" Nguyên Ly ăn hồ lô, tay chỉ lên bầu trời tràn ngập những cái đèn lồng rực rỡ: "Trung Thu năm nay ra ngoài chơi với tỷ, muội rất vui.
Năm sau chúng ta đi tiếp nhé?"
"Hahahah, A Ly đừng nói thế.
Cha sẽ không cho chúng ta đi đâu." Ánh mắt Nguyên Ngọc dao động, phủ lên một tầng sương: "Hôm nay chúng ta được ra ngoài cũng không dễ gì nên hãy trân trọng."
Đoạn, Nguyên Ngọc cảnh giác nhìn ra phía sau thì thấy một đám hắc y nhân cuống cuồng bỏ chạy.
Nàng nhận ta gì đó không hay nhanh chóng dẫn Nguyên Ly rời đi.
Chạy chưa bao lâu thì trước mặt nàng bỗng xuất hiện đám hắc y nhân hồi nãy.
Tên nào tên nấy đều cao to, khiến nàng có chút sợ hãi.
"Mỹ nhân....!Đúng thật là mỹ nhân mà! Hai mỹ nhân xinh đẹp, không biết là đêm nay hai mỹ nhân đây có hứng thú chơi với bổn đại gia không?"
"Cút! Nếu các ngươi muốn tiền, ta sẽ cho các ngươi! Còn nếu muốn sắc thì cút! Lão nương đây thà bán nghệ chứ không bán thân!" Nguyên Ngọc nói rồi nhanh nhẹn dùng thân mình che chắn cho Nguyên Ly phía sau.
Sau đó Nguyên Ngọc vì bảo vệ Nguyên Ly chạy đi thì bị đám hắc y nhân giở trò.
Bọn chúng xé đi một tầng y phục bên ngoài của nàng nhưng nàng làm gì dễ bắt nạt như thế được.
Nàng rút cây trâm trên đầu ra, đâm mù mắt một tên rồi đâm vào cổ một tên khác rồi nhanh chóng chạy trốn về nhà.