"Hóa ra là thế, Ba đại nhân đúng là tâm địa bồ tát mà!" Vệ Quân khen ngợi: "Cả đời này ta chưa từng nghĩ sẽ gặp được một người tốt như đại nhân đây.
Nhưng mà cho Xà tộc một miếng đất như vậy e là có thể sẽ phản đối gay gắt.
Như thế thật sự không hay cho lắm.
Vốn dĩ định kiến sâu nặng với Yêu tộc của con người chưa bao giờ tốt đẹp cả."
Y không nói nhiều thêm câu nào mà đi tìm mấy đứa nhóc kia.
Từ khi có nhiều người sống cạnh mình, y luôn cảm thấy bản thân như là nhũ nương của đám nhóc, suốt ngày chạy qua chạy lại trông chúng.
Nhiều khi chúng gây phiền phức thì y phải đứng ra dọn cái đống đó.
Sau một hồi tìm kiếm thì y thấy đám nhóc đó đang cùng Nạp Lan Diễm Y và Vệ Thanh ở cùng một chỗ, ăn uống rất vui vẻ.
Người ngoài nhìn giống như là một bữa ăn cùng bằng hữu bình thường vậy thôi chữ trong mắt y là một đám cẩu, rồng, công ngồi ăn cùng với hai con người bình thường.
"Cái đùi gà này là của ta!" Mâu Thành Vũ dùng đũa giữ cái đùi gà không ngừng tranh giành với Nguyên Ly: "Nãy giờ ngươi ăn nhiều lắm rồi đó Nguyên nhị tiểu thư! Phần này là của ta!"
"Hừ, cái này là của bổn tiểu thư mới đúng, không phải của tên não tàn nhà ngươi đâu Mâu Thành Vũ! Đừng nghĩ tu vi cao hơn ta là muốn bắt nạt ta là bắt nạt! Ta không phải nữ nhân yếu đuối đâu!" Nguyên Ly không chịu thua nói.
Cốp!
Tống Mao Bàng không nhân nhượng cho cả hai một cái búng tay vào trán rồi lấy luôn cái đùi gà bỏ vào miệng.
Nguyên Ngọc một bên thấy vậy cũng không bênh vực muội muội mình mà gắp cho nàng miếng thịt khác bỏ vào chén.
Chứ cái tình cảnh này ngày nào mà chả diễn ra chứ, quen rồi.
"Nãy giờ hai đứa ăn nhiều rồi, đây là phần của ta.
Thật sự đúng là không có phép tắc.
Thánh nữ đang ngồi đây mà còn không biết ăn uống lịch sự lại sao?" Tống Mao Bàng nghiêm giọng nói.
"Khụ! Đại ca các ngươi đến mà còn không ra đón? Chẳng lẽ quên ta luôn rồi?" Ba Ngải Tư không nhịn nổi, nhanh chóng đi vào bên trong: "Thánh nữ điện hạ, thời gian này e là làm phiền người rồi."
"Aydo, đừng khách khí thế chứ.
Các ngươi đều là bằng hữu của A Bàng nên là ta cũng phải đối phải tốt chứ.
À mà tiếp theo các ngươi có dự định gì không?" Nạp Lan Diễm Y thuận miệng hỏi.
"Không biết nữa, ta muốn đến Dị Ma Vực." Ba Ngải Tư thản nhiên đáp.
Nghe đến ba chữ "Dị Ma Vực" trong lòng Nạp Lan Diễm Y bỗng nhiên bị một cục đã đè nặng xuống.
Nơi nguy hiểm đó là nơi nào mà nàng không biết chứ.
Đó chính là nơi xác chết chất chồng thành đống, một ngọn cỏ cũng không mọc nổi thì đừng nói có người sống ở đó.
"Cái gì?!" Nạp Lan Diễm Y khích động: "Ngươi muốn đưa đệ đệ ta đến Dị Ma Vực?! Ta không đồng ý! Nơi đó là nơi nào chứ ta nhất định không để A Bàng đi! Rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn đến đó?!"
"Thánh nữ điện hạ à, cái này là ta tự mình muốn đi chứ không ép buộc ai cả.
Nếu mà đệ đệ người không muốn đi thì ta cũng không thể bắt ép được.
Ta đến đó là vì có chút việc cần làm." Ba Ngải Tư nhanh chóng trấn an nàng: "Hơn nữa nơi nguy hiểm đó ai sẽ đồng ý đi cùng ta chứ? Không ai cả."
Mâu Thành Vũ nghe vậy liền giơ tay lên: "Có đệ! Đệ muốn theo huynh! Mâu Thành Vũ này muốn xem Dị Ma Vực đáng sợ như thế nào!"
Bốp!
"Ai cần ngươi lên tiếng? Đây không phải chuyện đáng để giỡn mặt đâu! Dị Ma Vực là nơi kẻ với cái tu vi Luyện Thể cảnh nhị trọng sẽ dễ dàng chết trong một nốt nhạc, còn không kịp hối hận nữa! Đây là chuyện của mình ta, không muốn liên lụy đến mọi người." Ba Ngải Tư tức giận mắng.
Nói thật, y không muốn vì chuyện của mình y khiến cho bằng hữu của mình chết oan uổng.
Hơn nữa Tống Mao Bàng còn có Nạp Lan Diễm Y là người thân, không thể cứ chấm dứt sinh mệnh của hắn được.
Sống chết thế nào cũng không thể lôi tất cả vào chuyện báo thù của y.
"Không, ta muốn đi!" Nguyên Ly kiên quyết nói: "Giờ ta với tỷ tỷ cũng không còn nơi nào để đi, hơn nữa chính huynh đã cứu mạng bọn ta nên bọn ta nhất định phải báo đáp!"
"A Ly, bình tĩnh lại chút đi." Nguyên Ngọc thở dài nói.
Ba Ngải Tư không khỏi thở dài trước thái độ của đám nhóc này.
Y thật sự chỉ muốn tự thân đến Dị Ma Vực, không liên lụy đến kẻ khác để sau này khi lập quốc, oan hồn chết dưới tay y sẽ ít lại chút.
Nạp Lan Diễm Y lo lắng nhìn sang Tống Mao Bàng: "A Bàng, đệ hay là cứ ở lại đây sống với tỷ đi.
Hiện giờ ngoài đệ ra tỷ không còn coi đám người Tống gia kia là người thân nữa.
Dị Ma Vực đó vô cùng nguy hiểm…"
Chưa nói xong thì nàng bị Tống Mao Bàng ngăn lại: "Tỷ không cần lo cho ta đâu.
Ta giờ chỉ muốn đi đây đi đó mở mang tầm mắt, sống những ngày tháng tự do tự tại để bù lại gần 20 năm ở sau bức tường mang tên hoàng cung ấy."