Phố phường Nhân tộc tấp nập khiến Hoằng Yến có chút không quen và càng thêm ngưỡng mộ Nhân tộc hơn.

Khác với Xà tộc ở cực bắc, quanh năm đều chỉ có vài chục mẫu ruộng nhỏ bé, chút hoa quả trong vườn sinh sống qua ngày.

May mắn là Đông Tinh đại lục này trước kia nằm ở giữa Thiết Viễn đại lục nên mới có thể sống bình ổn một chút hơn.
"Muốn ăn hồ lô không tiểu công chúa?" Nguyên Ly kéo tay áo Hoằng Yến hỏi.
"Hả? Hồ lô? Nó là cái gì vậy?" Hoằng Yến khó hiểu nhìn nàng rồi bị nhét vào tay một xâu hồ lô.
"Đây là món ăn bình dân của Nhân tộc, trẻ con thích lắm đấy.

Nếu thích thì ta mua thêm cho.

Dù sao thì hiện tại không phải dùng tiền của mình nên là không cần lo phí tiền.

Thăm thú nhân gian phải tự tin lên." Nguyên Ly cười nói.

Nhìn ba nữ nhân đi phía sau vui vẻ thì Mâu Thành Vũ đi với hai tên mặt lạnh không khỏi chán nản.

Sao chẳng ai trong số hai người này có khiếu hài hước khiến người ta cảm thấy thích gì hết vậy? Đi với hai tên này sợ là sẽ bị đông cứng thành băng mất.
"A Vũ, đệ đang nhìn cái gì vậy? Bên kia có mấy cô nương xinh đẹp đang nhìn đệ thắm thiết kìa." Tống Mao Bàng chỉ tay về phía hai cô nương đang đi ra khỏi một trà quán nói.
"Xì, ai quan tâm đến đám nữ nhân đó chứ.

Nếu mà huynh thích thì huynh có thể lại đó mà làm quen với họ đi.

Ta không có hứng thú." Mẫu Thành Vũ lè lưỡi nhìn hai nữ nhân nói.
"Thật....! Thật đúng là trẻ con mà.

Đệ lớn rồi, đừng như một tiểu hài tử hay nhăn nhó nữa được không? Hai cô nương kia nhìn thế nào cũng ngang hoặc xấp xỉ đệ nên còn nông nổi chút.

Cho dù mạnh thế nào thì đệ không thế cư xử như thế này mãi được đâu A Vũ" Tống Mao Bàng xoa đầu hắn nói.
"Nhiều chuyện! Tống đệ, đệ biết A Vũ như thế rồi thì đừng quan tâm đến nó nhiều nữa.

Ta cũng khá là hối hận khi ngày đó cứu nó khỏi Mâu gia đấy" Ba Ngải Tư đi đằng trước nói vọng ra sau.
Lời này khiến Mâu Thành Vũ có chút đau lòng nhưng bản tính lạc quan (làm cây hài cho cả đám) khiến hắn không khỏi chán nản.

Tuy là y nghiêm khắc nhưng nếu không có y thì giờ hắn vẫn chỉ là một phế vật ở Mâu gia nên nhịn chút.
Sau đó tất cả theo y đến Mục gia để bàn việc.

Vừa bước vào thì đã được các trưởng lão ra đón nồng nhiệt, trong đó còn đại thiếu gia Mục Hạo và nhị thiếu gia Mục Lân đang muốn nhận được sự chỉ giáo của y.

Đối với bọn họ, người có thể luyện đan tứ phẩm trên đại lục này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay nên cư xử lễ phép với y một chút rồi nhờ y luyện ít đan sẽ không sao.
Đại trưởng lão cười cười nhìn y nói: "Ba đại nhân, gia chủ đang ở trong thư phòng làm việc nên là phiền đại nhân ngồi chờ rồi."

"Ồ, không sao hết.

Hôm nay ta đến đây cũng không có gì đặc biệt hết.

Các vị cứ tự nhiên, đừng căng thẳng." Ba Ngải Tư tỏ vẻ khách sáo nói.
Nguyên Ngọc nhìn cảnh này không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Chẳng phải đám người Mục gia này là chủ nhà sao? Sao lại nói thế với y, một người ngoài? Hay là đang muốn nịnh hót lên tận trời xanh đây?
Mục Hạo đứng sau đại trưởng lão nhìn về năm người phía sau y, hỏi: "Ba đại nhân, xin cho hỏi các vị theo ngài là...."
"Là huynh muội kết nghĩa của ta.

Đây là nhị đệ Tống Hằng Vân, tam đệ Mâu Thành Vũ, tứ muội Nguyên Ngọc và ngũ muội Nguyên Ly.

Còn tiểu nha đầu này là học việc mới được ta thu nhận." Ba Ngải Tư thoải mái nói.
Tống Mao Bàng nghe y đổi tên mình không khỏi cảm thấy là nó quá nhanh đi? Tổng Hằng Vân nghe cũng được nhưng hắn thích cái tên Mao Bàng hơn vì dù sao nó cũng là tên của tứ tỷ đặt cho hắn.
"Hahah, tại hạ tên Tống Hằng Vân, là người đến Tây Hồ quốc, năm nay 18, tu vi Tụ Khí cảnh cửu trọng." Tống Mao Bàng bước lên trước nói.
"Đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà! Chưa tới 20 mà đạt đến cảnh giới này đúng là khiến người ta thật sự ngưỡng mộ!" Mục Hạo lau mồ hôi trên trán nói.
Tiếp theo, tất cả đều đã ngồi trong đại sảnh.

Ở giữa đại sảnh có Mục Hiếu Khanh và Mục phu nhân với gương mặt hiền hòa tiếp đón bọn họ rất nhiệt tình.

Có điều Tống Mao Bàng hơi lo, hắn nhớ lại là Mục phu nhân Đỗ thị đã từng gặp qua hắn khi hắn mới 13 14 nên hơi lo lắng bản thân sẽ bị nhận ra.

Đến lúc đó không biết là có bao nhiêu phiền phức sẽ tìm đến.
Mục phu nhân cười hiền hòa nhìn tất cả: "Các vị không quản đường xã xôi đến đây đúng là diễm phúc của Mục gia mà.

Các vị cứ tự nhiên, hôm nay nghe tin các vị đến đây đột ngột nên tiếp đón không chu đáo."
"Không sao, là chúng ta đột ngột tới.

Hôm nay ta đến đây là vì muốn bàn chuyện Mục gia nên ủng hộ Tụ Hiền Thi Văn Các.

Chắc Mục gia chủ đã nghe qua chuyện của Tần gia và Vân gia rồi nhỉ." Ba Ngải Tư nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play