[HTTCCNVPD] [Băng Cửu] Năm ấy phỉ trúc đơm hoa

Chương 7


1 năm


Thẩm Thanh Thu ngoan cố không chịu tỉnh. Dường như trong mơ hắn thậm chí còn sống rất thoải mái. Lạc Băng Hà khó chịu vô cùng, y không muốn Thẩm Thanh Thu thoải mái nhưng nếu y hành hạ hắn trong mộng hiện giờ thì cũng có khác gì Thẩm Thanh Thu kia chứ? Không, Lạc Băng Hà không muốn biến mình trở thành kẻ mà hắn căm ghét.
         
Bỗng chợt y nhớ tới Thẩm Thanh Thu mà y gặp ở thế giới song song kia. Sư tôn yêu thương y, nhìn y trìu mến, gọi y bằng tên chứ không phải "tạp chủng". Băng Hà thèm khát sự yêu thương ấy. Bản thân y cũng biết mình không căm ghét sư tôn quá nhiều. Ấy nhưng Thẩm Thanh Thu quá kiêu ngạo, mãi là một bóng lưng thẳng tắp, không bao giờ chịu khen lấy một lời. Chính cái lòng tự tôn ấy mới là thứ mà Lạc Băng Hà căm thù. Y tự hỏi, nếu trước kia Thanh Thu nhận được chút dịu dàng ấm áp, chút quan tâm yêu thương, liệu hắn có thật sự trở thành con rắn độc đay nghiến?
       
Lạc ma tôn nhìn người vẫn mãi chìm trong mộng, hắn đã bắt đầu gầy đi rồi và sớm thôi, sự sống sẽ không còn trên thân xác chắp vá đó. Hàng mi khẽ chớp động, Băng Hà lại tiến nhập vào mộng cảnh của hắn sư tôn.
         
Lần này hồi ức của Thẩm Thanh Thu đã trôi lạc đến đoạn nào không rõ. Chỉ biết ban đầu chào đón Băng Hà chính là mùi ngọt đến gay gắt của son phấn nữ nhân. Y ho khan vài tiếng. Cả hậu cung Băng Hà ai cũng biết hắn nhạy cảm hơn người, phấn son luôn là 1 lớp mỏng dịu nhẹ. Cái mùi nồng đậm này thật khó chịu nhưng cũng gợi nhớ trong y cái kí ức xa xăm nào đó.
     
"Phải rồi, lần đó Nhạc Thanh Nguyên bắt Thẩm Thanh Thu trở về, trên người hắn cũng mang mùi này. Là mùi nơi......"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play