Hôm nay, Diệp Vi Vi đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính, thật ra không phải là do ăn uống không khỏe mạnh linh tinh tạo thành, Phong Sở Mạc sau lại mới nhớ tới, từ sau khi 'Tiểu Hắc' chết đi, Diệp Vi Vi vẫn luôn đều vô ý thức làm theo yêu cầu của 'Tiểu Hắc', mấy ngày này, cô không ăn mì gói, không ăn thực phẩm rác, không ăn rau dưa cay độc, cô đang yêu cầu chính mình như vậy để tế điện Tiểu Hắc, hơn nữa, ngày hôm qua và sáng hôm nay, lúc đi Diệp Vi Vi vẫn còn rất bình thường, cho dù có là bệnh cấp tính cũng không thể đột nhiên phát tác như vậy, như thế, chỉ có một khả năng, tinh thần của cô đã chịu đến kích thích nào đó mà chính bản thân cô cũng không biết.
Khi mặt tinh thần đã chịu quá lớn kích thích, là sẽ dẫn đến phản ứng kịch liệt của thân thể.
Phong Sở Mạc cũng phát hiện đồ vật trong miếng ngọc.
Phong Sở Mạc không để cho Sở Phương Nguyên lấy đi miếng ngọc bội kia, đó là cha mẹ Diệp Vi Vi để lại cho Diệp Vi Vi, sắc mặt của Sở Phương Nguyên có chút khó coi, tuy nhiên, không ngoài dự kiến của Phong Sở Mạc, tuy rằng sức mạnh bản chất của Sở Phương Nguyên kém hơn anh một chút, nhưng trên người anh ta lại không thiếu những thứ đồ hiếm lạ cổ quái, sau đó, Sở Phương Nguyên lấy ra một lá bùa có màu vàng sáng, thành công hút khí đen mà Phong Sở Mạc làm thế nào cũng không thể đẩy ra khỏi miếng ngọc bội kia đi.
Phong Sở Mạc âm thầm ghi tạc hoa văn trên lá bùa đó vào trong lòng.
- -
"Cô Diệp, cô muốn đi WC sao? Đợi chút để tôi đỡ cô."
Người nói chuyện chính là y tá chăm sóc mà Phong Sở Mạc tìm đến, họ Lữ, khoảng trên dưới 50 tuổi, rất biết cách chăm sóc người bệnh, nhưng thật ra làm cho Diệp Vi Vi vốn dĩ cho rằng sẽ bị Phong Sở Mạc quản đầu quản chân, quản đến mức không có nổi một chút tự do trên thân thể có thể thở phào một hơi, chỉ là, vừa thở ra một hơi này, trong lòng cô lại sinh ra một chút cảm giác buồn bực khó hiểu.
M* k*, cái gì mà để ý cô, quản cô, trừ ngày đầu tiên xuất hiện ra, ngày hôm sau, ngày thứ ba, v.v. tất cả những ngày sau đó, đều không thấy bóng người đâu, Phong Sở Mạc đáng chết, không đúng, Phong Sở Mạc đã chết rồi, hừ, có giỏi thì đừng xuất hiện trước mặt Diệp Vi Vi cô nữa!
Diệp Vi Vi bị bác gái họ Lữ đỡ đi WC một chuyến, xong lại cố sức bò lên giường, vừa mắng Phong Sở Mạc không biết biến mất đi nơi nào kia, vừa nắm lấy ga trải giường, để cho bác Lữ ngó mấy cái.
Người được bác Lữ từng chăm sóc, có rất nhiều đi, đặc biệt hiểu biết tâm lý của người nằm viện, nghĩ nghĩ, bà nói:
"Cô Diệp, có phải cô đang nhớ đàn ông của cô hay không, ai ya, thật ra thì không phải người đàn ông của cô không đến thăm cô, chỉ là mỗi lần anh ta đều chỉ thừa dịp thời gian buổi tối để đến đây thăm cô, khi đó không phải cô đã ngủ rồi hay sao? Mỗi lần tôi đều thấy cậu ấy ngồi đến tận hừng đông thì mới rời đi, phỏng chừng là do công việc ban ngày quá nhiều, không thể lo liệu hết được quá nhiều việc, đàn ông mà, đều phải vội vàng gây dựng phát triển sự nghiệp."
Đàn ông đều là muốn bận chuyện sự nghiệp, chả lẽ quỷ nam cũng muốn bận chuyện sự nghiệp hay sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời2.
Kẹo Sữa Bò3.
Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế4.
Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác=====================================
Diệp Vi Vi bĩu môi, tỏ vẻ không tin, vậy mà cứ thế quên mất phản bác một câu lại một câu "người đàn ông của cô" của bác Lữ.
Thuốc bệnh viện kê cho đều có tác dụng an thần, đêm nay, Diệp Vi Vi lại ma xui quỷ khiến không uống vào, sau đó, cố gắng chống cự cơn buồn ngủ, có lẽ là 11 giờ, có lẽ là 12 giờ, mí mắt của Diệp Vi Vi rất nặng, rất nặng, nhắm vào, lại mở ra, nhắm, rồi lại mở, xong lại nhắm lại.
Lặp lại động tác đó tới lúc cuối cùng, hình ảnh dừng lại.
Những người mà thân thể không thoải mái gì đó, tinh lực luôn là kém đi chút, Diệp Vi Vi rất muốn mở to mắt, lại không thể mở ra được, mơ mơ màng màng, hơi thở kích động quen thuộc bên người, giường đệm bên cạnh hơi hơi bị ép xuống, thì trên lưng, bị ôm chặt vào giữa một lồng ngực rộng lớn, giống như, cảm giác quen thuộc giống như đời trước vậy, rồi lại nhiều ra rất nhiều thứ khác biệt so với lúc trước.
Muốn chất vấn anh rằng mấy ngày nay anh đã chạy đi đâu, muốn chất vấn anh xem có phải anh đã làm chuyện gì trái với lương tâm hay không, nên đến tận buổi đêm mới lén lút mò tới, nhưng mà, tại một khắc khi thân thể của hai người gắt gao ôm lấy nhau kia, Diệp Vi Vi nhẹ nhàng ngáp một cái, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Một chút ánh trăng chui vào từ giữa khe hở của bức màn che cửa sổ, chiếu lên lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên má của Diệp Vi Vi, khiến không khí trở nên phá lệ ngọt ngào.
Editor: Nguyệt Trường Ly