Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông truyền đến, rõ ràng đã cười ra tiếng, nhưng cố tình, trên mặt và trong ánh mắt của đối phương, thậm chí ngay cả trong giọng nói, đều vô cùng lạnh lẽo cứng rắn.
Hồ Phong nằm trên giường bệnh, nửa khuôn mặt bị băng bằng băng gạc, lộ ra một con mắt còn dư lại, trong ánh mắt ấy tràn đầy vẻ oán độc, tựa hồ không nghe được giọng của đối phương, cũng không nhìn thấy sự xuất hiện của người xa lạ này.
"Nghe nói, cậu bị oan hồn của một con chó săn cắn bị thương?"
Lời nói của người đàn ông làm cho tròng mắt của Hồ Phong chuyển động một chút.
"Cậu còn nói, tất cả mọi chuyện đều do một con mèo làm trò quỷ?"
Người đàn ông lại nói.
"Tôi chính là đại sư được cha cậu mời đến từ thành đô."
Những lời này rốt cuộc khiến cho đôi mắt Hồ Phong hoàn toàn chuyển hướng về phía người đàn ông này, sau đó, có thể thấy rõ được máu loãng và nước mủ đang không ngừng chảy ra từ nửa bên gương mặt bị băng bằng băng vải kia, thật đúng là, làm cho người ta cảm thấy, ghê, tởm.
Sở Phương Nguyên cảm thán một tiếng, kỳ thật, nếu không phải ngay từ đầu đây đã là chuyện hấp dẫn, anh ta đi vào thành phố A, với cái linh hồn đã đen xì hết như của Hồ Phong này, cho dù có nhìn, anh ta cũng lười nhìn một cái, dù sao thì, thứ Sở Phương Nguyên thích giải phẫu, thích xé rách, là linh hồn thuần tịnh mà đặc thù: "Cậu nhìn xem, có phải là con mèo này hay không?"
Trên ảnh chụp, là một tấm ảnh chụp thân ảnh của một người phụ nữ đang ôm mèo đen đi ra từ bệnh viện thú cưng.
"Khừ khừ"
Trong cổ họng Hồ Phong phát ra tiếng khừ khừ, bỗng nhiên vươn tay ra đoạt lấy bức ảnh kia, là con mèo mà Thành Nguyên nói kia, nhất định là do con mèo đáng chết mèo làm trò quỷ, trước kia rõ ràng không có việc gì, bọn họ đều nói, từ khi gặp được con mèo này về sau, bọn họ mới có thể bị những con súc sinh kia tấn công!
"Thật đúng là, có duyên nha!"
Sở Phương Nguyên rút ảnh chụp ra khỏi tay Hồ Phong, nhìn cô gái ôm mèo đen cười xán lạn trong bức ảnh, nghĩ đến thứ mình cảm ứng được vào ngày đó, lúc mới gặp Diệp Vi Vi và mèo đen lần đầu ở cục cảnh sát kia, tròng mắt chuyển động một chút: "Cái này, có thể giúp cậu giết chết một tồn tại nào đó không nên tiếp tục dừng lại trên dương thế."
Một cây đao ngắn, bị Sở Phương Nguyên để vào lòng bàn tay của Hồ Phong, trên đó, được điêu khắc Bùa chú Trừ Ma Mất Hồn, Sở Phương Nguyên rất hứng thú muốn biết, xem Hồ Phong có thể thành công hay không, người phụ nữ ôm mèo đen kia có đáng để anh ta tiếp tục thấy hứng thú hay không.
Đi ra cửa, khẽ búng ngón tay về phía cảnh vệ, hai người cảnh vệ vốn đang mơ mơ màng màng, lập tức đứng thẳng thân mình, thấy được cánh cửa đang mở rộng, nhìn thoáng qua bên trong, Hồ Phong còn nằm ở nơi đó, bọn họ có chút khó hiểu vuốt đầu, đóng cửa lại, lại bắt đầu đứng gác, mắt nhìn thẳng.
Sở Phương Nguyên vuốt vuốt cằm, cái tên thiếu niên lòng dạ hiểm độc kia, không biết gã ta định chuồn ra như thế nào đây? Nếu mỗi chuyện này cũng không làm không được, thì ngay cả tư cách đi tìm những sự tồn tại đó, hay tư cách làm vật thí nghiệm của anh ta, gã ta cũng không có.
Nửa đêm, nhân lúc bác sĩ kiểm tra phòng xong quay người đi viết ký lục xong, từ sau lưng, Hồ Phong cứa cổ đối phương.
Hồ Phong giả dạng thành bộ dáng của bác sĩ, chạy trốn, lại giết chết một người bác sĩ, chuyện lần này, là thật sự gây ra ồn ào lớn, Hồ Phong, chính thức bị truy nã, những tên thiếu niên đang trốn ở trong nhà nơi nào cũng không dám đi đó, lại lần nữa lần lượt bị thẩm vấn.
-
Một người ăn mặc kỳ quái: Đội mũ che khuất hơn nửa khuôn mặt, cổ đeo khăn quàng che cằm đi, đứng ở đối diện bệnh viện thú cưng Tình Yêu, lộ ra nụ cười âm u lạnh lẽo, gã ta nhớ rõ bối cảnh trên bức ảnh kia.
Cây đao ngắn trong tay có chút nóng lên, nhưng, gã ta sẽ không ngu ngốc rút đao ra ngay bên đường như vậy đâu, huống chi, lời nói của người đàn ông kì quái kia, gã ta không tin, cái đao này, căn bản là vô dụng! Hiện giờ, gã ta yêu cầu một chiếc xe, một chiếc xe có thể nghiền những con chó con mèo kỳ quái đáng chết đó thành mảnh nhỏ, với cả, phải là một chiếc xe có thể làm cho những con người đáng chết kia không thể nhìn thấy gã ta, khi nhìn thấy một chiếc xe đong đưa kỳ quái ngừng ở ven đường, trên mặt gã ta lộ ra một nụ cười u ám, từng bước một, gã ta bước qua đó.
Diệp Vi Vi lại đưa Phong Sở Mạc đến bệnh viện thú cưng Tình Yêu, sau khi khám lại, chân của nó khôi phục rất tốt, đã có thể tháo băng vải ra, một lần nữa, Lý Giai Giai tỏ vẻ khen ngợi với sức khôi phục của mèo đen.
Phong Sở Mạc lười phản ứng với người phụ nữ hoa si đó, tháo băng vải ra, phần chân nhẹ nhàng hơn nhiều, tứ chi chậm rãi đứng thẳng, sau đó, vững vàng, ưu nhã bước thử hai bước catwalk, đôi mắt lén lút liếc Diệp Vi Vi, không phải cô nói thích nhất dáng vẻ của mình khi đi đường sao? Chẳng lẽ không nên tỏ vẻ tỏ vẻ một chút?
Ngay sau đó, Diệp Vi Vi vui vẻ bế Phong Sở Mạc lên, hung hăng thơm một cái lên mặt anh: "Tiểu Hắc, mày thật là quá tuyệt vời!"
Vốn dĩ cho rằng sẽ trì hoãn không ít thời gian, lần này như vậy, dư dả thời gian rồi, thời gian còn lại nên làm chút gì đây? Diệp Vi Vi nghĩ, thừa dịp có thời gian, đi mua một tờ báo, nhìn xem liệu có thể lại tìm chút công việc khác trừ công việc quay chụp mặt bằng ở studio hay không, phim điện ảnh cũng không biết phải chờ tới khi nào mới được chiếu, trừ tiền thuê nhà ra, phí điện nước, ăn cơm mặc quần áo, đều cần tiền, Diệp Vi Vi tỏ vẻ, càng quan trọng là, cô còn phải nuôi một tên sủng vật kén ăn, không cố gắng cũng không được!
Vốn dĩ cho rằng chân của Tiểu Hắc còn cần tốn không ít tiền thuốc men nữa, nhưng lành nhanh như vậy, trên tay còn có chút tiền, tạm thời có thể không cần bán đi đồ vật trong túi, Diệp Vi Vi vẫn không nỡ bán đi.
Vừa xem báo chí, vừa đi đường, Phong Sở Mạc bị để lại phía sau, Diệp Vi Vi tỏ vẻ, chân Tiểu Hắc đã lành rồi, từ hôm nay trở đi, nên tự mình đi bộ thôi.
Đã không có vòng tay quen thuộc mấy ngày nay, đáy lòng thấy quái quái, Phong Sở Mạc quyết đoán đi đến phía trước Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi làm lơ tránh ra, Phong Sở Mạc vung vung cái đuôi, lạch cạch một tiếng, mèo đen bị Diệp Vi Vi cố tình để lại phía sau mình lấy đà nhảy một cái, móng vuốt sắc nhọn bíu chặt quần áo của Diệp Vi Vi, đung đưa hai cái, sau khi Diệp Vi Vi bất đắc dĩ vươn tay ra, cong cong mắt đen mà nằm trong lòng của Diệp Vi Vi.
"Tiểu Hắc, mày đúng là khắc tinh của chị!"
Diệp Vi Vi bất đắc dĩ thở dài, đáy mắt cũng đầy mềm mại, có chút ngượng tay lật báo chí, từng hàng từng hàng, xem những tin tức thông báo tuyển dụng ngắn hạn đó, một trận gió thổi qua, sợi tóc lướt qua gương mặt của Diệp Vi Vi, che khuất đôi mắt, cái tay cầm báo kia của Diệp Vi Vi thuận tay nâng lên.
"Vi Vi! Tránh ra!"
Một tiếng gọi biến điệu của người đàn ông phảng phất như được truyền đến tự đáy lòng vang lên, giữa dòng xe cộ chạy như nước chảy, giọng nói có chút quen thuộc lại không rõ ràng lắm của người đàn ông, tiếng ô tô gầm rú, tiếng loa thúc giục, tiếng dòng người ồn ào, tiếng gió thổi qua, tất cả tất cả, giống như đều thành động tác chậm, mèo đen từ trong lòng rơi xuống, Diệp Vi Vi cảm thấy thân mình của mình cũng bị thứ gì đó hung hăng đẩy mạnh, không chịu khống chế ngã sang một bên.
"Tiểu Hắc!"
Diệp Vi Vi vươn cánh tay, trong lúc hoảng hốt, cô như thấy được biểu tình an tâm trên mặt Tiểu Hắc, đó là ý cười.
"Không"
"Rầm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, máu tươi bắn tóe lên mặt của Diệp Vi Vi.
Biểu tình của Diệp Vi Vi, cứng ngắc.
Editor: Nguyệt Trường Ly
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT