Băng vải trắng muốt buộc trên chân của mèo đen, chú ngồi ngay ngắn trên cái rổ nhỏ phía trước xe mua sắm, theo Diệp Vi Vi từ từ đẩy đi từ phía sau, mèo đen nhìn quét từng hàng đồ vật bày trên kệ, mỗi khi tay Diệp Vi Vi duỗi về phía những thứ thực phẩm rác rưởi giá rẻ đó, một tiếng mèo kêu trầm thấp thong thả lại vang lên, tức thì, tay Diệp Vi Vi nhanh chóng rụt lại, lại ngượng ngùng cười cười, đầu hết ngó trái lại ngó phải, nhưng lại không dám nhìn Tiểu Hắc cùng ánh mắt tràn đầy chỉ trích của chú.
Đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, vừa liếc thấy chữ đẩy mạnh tiêu thụ, mì gói chân giò hun khói rau dưa giá rẻ, lợi ích thực tế linh tinh, là cô không thể nhịn được cái tay muốn duỗi ra nhưng thế có được không?
Diệp Vi Vi uể oải ỉu xìu đẩy mèo đen tiếp tục đi về phía trước.
Phong Sở Mạc không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình uể oải của Diệp Vi Vi, nhưng mà vì sự khỏe mạnh của thân thể Diệp Vi Vi, từ hôm nay trở đi, tuyệt đối phải giám sát ẩm thực của cô một cách nghiêm túc, ở điểm này, người đàn ông rất kiên trì, mắt mèo càng nghiêm túc hơn khi đảo qua từng loại hàng hóa, những cái này rất có dinh dưỡng, nhưng chưa đạt, không được, loại này vẫn có quá nhiều chất phụ gia, loại này thì hình như trên giấy thông tin sử dụng nói là có một số thành phần độc hại, cái này không được, cái kia không tốt.
Bộ dáng của mèo đen quá nghiêm túc, cứ như là thật sự đang chọn lựa đồ vật vậy, so với Diệp Vi Vi đang đẩy xe để hàng, chú càng giống người mua hơn, tổ hợp một người một mèo này, rước lấy không ít nụ cười thiện ý của mọi người.
Dần dần đi tới khu bán rau quả và các loại thịt, ánh mắt của Phong Sở Mạc vẫn luôn ghét bỏ những thực phẩm đựng đầy chất phụ gia kia hiện giờ sáng lên.
"Meo"
Phong Sở Mạc phá lệ ưu nhã kêu một tiếng, nhắc nhở Diệp Vi Vi chú ý, sau đó, đầu đen nhỏ quay về phía một loại rau mới mẻ gật gật, rất giống với cảnh lãnh đạo đi thị sát, cái này làm cho những người mới vừa rồi vẫn luôn chú ý bọn họ càng cảm thấy thích thú hơn, có mấy người đã lấy ra di động chụp ảnh.
Diệp Vi Vi không có tâm tư chú ý những người lấy di động ra chụp ảnh đó, cô chỉ chú ý giá cả.
Thức ăn mới mẻ như vậy, Diệp Vi Vi theo rau xanh mới mẻ hướng lên trên, nhìn nhìn giá cả được dính bên trên, mặt cô đều đắng ngắt:
"Tiểu Hắc, kỳ thật chúng ta mua rau dưa thì cũng vậy à, kia cũng được muối bằng rau dưa tươi, ăn vào hương vị thơm giòn, còn không cần chúng ta phải bật bếp nêm gia vị gì đó.."
Trong ánh mắt nghiêm túc trợn trừng của mèo đen, Diệp Vi Vi ngậm miệng lại, như là chọn một quả bom, Diệp Vi Vi đặt mớ rau kia vào rổ xe.
Tiếp đó, Diệp Vi Vi giận mà không dám nói gì, lại mua thêm thịt tươi và một ít rau xanh khác, giá cả kia cũng rất mới mẻ, mới mẻ đến nỗi, nhìn túi tiền chảy máu nhiều của mình, Diệp Vi Vi muốn khóc.
Chỉ là, một Diệp Vi Vi vẫn luôn tiếc tiền vì mấy loại rau thịt tươi mới như vậy, sau khi thấy Phong Sở Mạc tỏ vẻ đủ rồi, lại đi đến khu đồ dùng cho sủng vật, quyết đoán lấy một bao thức ăn cao cấp dành cho mèo, cuối cùng lại xách thêm một thùng sữa tươi.
"Chân mày bị gãy, là thời điểm nên bổ sung thêm dinh dưỡng, nói cho mày biết, bây giờ là thời kỳ đặc thù, về sau là sẽ không có đãi ngộ này đâu, tiền tiêu hết rồi, mày cứ chờ về sau chúng ta cùng nhau ăn màn thầu gặm dưa muối đi thôi."
(*) Màn thầu là bánh bao không có nhân.
Mắt mèo sâu thẳm trừng mắt nhìn cô, Diệp Vi Vi cho rằng Tiểu Hắc không hài lòng khi thấy mình mua mấy thứ này, cô theo bản năng giải thích một câu như vậy, lại ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mình rất là khắc nghiệt.
Phong Sở Mạc nhìn Diệp Vi Vi trả tiền, bóp tiền của cô bẹp bẹp, thức ăn cao cấp cho mèo và sữa bò, đắt hơn những thứ rau củ thịt thà linh tinh khác trên tay cô nhiều..
Anh không cần thức ăn cho mèo, cũng không cần sữa bò, nói đúng hơn, anh không cần bất kỳ thức ăn gì của con người, thức ăn của anh, trước nay chỉ có oán khí.
Chỉ là, nếu phải cùng cô ăn màn thầu, gặm dưa muối, mặc dù cuối cùng những thức ăn đó chỉ sẽ bị nhổ ra vì không thể tiêu hóa được, thì, Phong Sở Mạc nghĩ, anh cũng nguyện ý.
Edit: Nguyệt Trường Ly
Beta: Alissa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT