Tô Diêu loay hoay sử dụng di động, ngày hôm qua bởi vì thật vội đến không thoát được, mà tín hiệu lại cực kém, cô ấy vội vàng cúp điện thoại của Diệp Vi Vi điện thoại, cũng chưa nghe rõ cụ thể là Diệp Vi Vi tìm mình có chuyện gì, lúc này cô ấy đột nhiên thấy lo lắng, sau đó vội vàng bỏ An Nhiên lại, chạy ra một chỗ loay hoay di động.
Tô Diêu trừng mắt, hận đến cắn răng, ngày hôm qua còn chỉ là tín hiệu kém, hôm nay là không có tín hiệu luôn, cái địa phương quỷ quái này!
"Bà cốt Tô, muốn tôi chết thì bà cứ tiếp tục ở đó nghịch di động đi!"
Một con quái thú có sừng dê bị An Nhiên đỗ lại bằng một tay, cẩn thận nhìn kỹ, trong lòng bàn tay của người đàn ông là một lớp ánh sáng như ẩn như hiện, cả người An Nhiên đang từng chút một chút bị đẩy về phía sau, mà sau lưng, là một đầm lầy nổi đầy bọt khí.
Tô Diêu vừa nhấc mắt đã thấy mũi chân An Nhiên đang lùi đến bên cạnh đầm lầy rồi, thở dài, cất điện thoại di động vào túi, nhanh chóng chạy về phía này, tóc buộc đuôi ngựa đong đưa, như là cô bé từ rất nhiều năm trước đã vui sướng chạy về phía anh, An Nhiên nhất thời nhìn đến ngây người, suýt nữa là thật sự bị quái thú sừng dê đẩy vào trong đầm lầy.
Tô Diêu không phát hiện sự mất tập trung trong nháy mắt kia của An Nhiên, chạy đến phụ cận, thân mình cô ấy giống như chim én vậy, thả người nhảy, nhẹ nhàng nhảy lên trên người quái thú sừng dê.
"Tên này mà anh cũng không đối phó được, An thần côn (*) có phải anh suốt ngày cày cấy trên người phụ nữ nhiều quá, nên thận hư rồi?"
Thần côn: Là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó.
Tô Diêu bắt lấy sừng dê của quái thú sừng dê, tùy ý quái thú ở dưới điên cuồng giãy giụa, vững vàng đứng trên người nó, sau đó, rút ra kiếm gỗ đào bên hông, bấm tay niệm thần chú dựng ngón tay, một luồng khí nóng như lửa phát ra từ xung quanh kiếm gỗ đào, thân mình vừa lật, phi người từ trên xuống dưới, mũi kiếm chỉ hướng đôi mắt của quái thú sừng dê dữ tợn, thẳng tắp đâm tới.
Quái thú sừng dê đau đớn phát cuồng, đột nhiên hất mạnh đuôi một cái, Tô Diêu nhất thời không giữ chặt, ngã mạnh xuống dưới.
Trên mặt cô ấy lại không có vẻ kinh hoảng, kiếm gỗ đào đang định đánh lên mặt đất, thì một cánh tay hữu lực của đàn ông đã ôm lấy eo của cô ấy.
Một cái xoay người lưu loát: "Thận hư hay không, cô thử xem, chẳng phải sẽ biết sao?"
An Nhiên cười nói, còn chưa chờ Tô Diêu phản bác xong, ngay sau đó, An Nhiên thuận thế dùng một chiêu chuyển (từ phòng) thủ thành công (kích), ánh sáng màu trắng của chiêu phòng ngự hóa thành lưỡi dao sắc bén bén nhọn, một kích chém xuống quái thú sừng dê đang điên cuồng đâm về phía bên này, phụt một tiếng, An Nhiên nhẹ nhàng buông tay, thân mình dời đi, mà Tô Diêu bị anh ấy đột nhiên không kịp phòng ngừa ném xuống đất, thì lại vừa lúc bị máu màu xanh lục phun đầy người, cả người như vừa mới rớt vào thùng sơn màu xanh lục vậy.
Quái thú sừng dê gục xuống dưới chân anh ấy.
"Phụt phụt"
Đây là tiếng nhịn cười của An Nhiên.
Tô Diêu nằm ngửa trên mặt đất, nắm chặt nắm tay, nhắm mắt lại, sắc mặt đen nhánh, cô ấy cảm thấy cả người mình đều không tốt: "An thần côn, con rùa khốn kiếp nhà anh, anh còn có thể càng trẻ con hơn một ít nữa không hả?"
"Nếu cô muốn được kiến thức, tôi nhất định làm cho cô kiến thức được, xem tôi có thể làm ra được chuyện càng trẻ con hơn hay không nhé."
Tô Diêu xoay người ngồi dậy, đối với An Nhiên đang thản nhiên cười cười, cô ấy tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô ấy không phải đối thủ của anh ấy, từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã quen bị An Nhiên trêu cợt, chỉ là, cô ấy vẫn rất là muốn giết chết người này, làm sao bây giờ!
Hít sâu một hơi, xoạch một cái lau đi một mảng dính nhớp ở trên mặt, Tô Diêu cười cười, nụ cười có hơi cứng đờ:
"Được rồi, tôi thừa nhận, thận anh không phải hư, như vậy là được rồi chứ."
"Hiện giờ, tôi muốn tắm rửa, lập tức, lập tức, đừng nói cho tôi là chỗ anh tìm không chỉ là tín hiệu kém, mà ngay cả chỗ để tắm rửa cũng không có đấy!"
"Đừng tắm làm gì, trông cô hiện giờ càng có phong thái của một bà cốt, như này còn không cần phải giả vờ, là có thể trực tiếp hù dọa những quái thú yêu vật kia, có lẽ gặp được kẻ nhát gan, trực tiếp ngửi thấy mùi đã chuồn, khẳng định có thể tiết kiệm được không ít thời gian cho chúng ta."
Miệng An Nhiên trước nay đều thật sự, rất độc, cực độc.
Tô Diêu nói với bản thân mình là phải nhịn nhịn nhịn, cuối cùng, vẫn là không thể nhịn được, nhấc kiếm gỗ đào lên lập tức chém về phía An Nhiên.
"Tôi muốn giết anh!"
"Giết cái gì mà giết, cô giết tôi rồi, không ai dẫn đường cho cô tìm kiếm Thiên Cơ Thảo, đó chính là thứ duy nhất có thể cứu được bạn tốt của cô đấy!"
"Tôi đánh anh tay chân tàn phế, không, 5 chi, chỉ cần giữ cho một cái mồm để dẫn đường là đủ rồi!"
Sợi tóc bay múa, mũi kiếm bốc hỏa, trên người trên mặt tất cả đều là máu sền sệt màu xanh lục, thêm vào sát khí trong mắt, bộ dáng của Tô Diêu, trong lúc nhất thời, thật sự như là lệ quỷ ác sát tái sinh.
"Tô Diêu, bộ dáng hiện giờ của cô thật sự hẳn là nên chụp ảnh làm lưu niệm, xem về sau còn có người đàn ông nào dám theo đuổi cô, không khéo nửa đêm trực tiếp bị hù chết."
An Nhiên xoa xoa cằm, đột nhiên cảm thấy cái đề nghị này của mình không tệ, thay vì ngày phòng đêm phòng, không bằng làm bánh trái thơm ngon biến thành đậu hủ thúi, chỉ cần chính mình biết hương thơm bên trong là được.
"An Nhiên!"
Bên cạnh đầm lầy, một trận đuổi giết hoàn toàn mới vừa bắt đầu, bị An Nhiên vừa chọc tức vừa trêu cợt, Tô Diêu lại quên mất chuyện Diệp Vi Vi, lại không biết, chỉ vì lần chậm trễ này, mà khi gặp lại, đã là cảnh còn người mất.
Editor: Nguyệt Trường Ly
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT