Muốn chạy trốn, liền chạy trốn, Diệp Vi Vi đẩy đôi tay không đúng chỗ của người đàn ông ra, rồi bò về phía chân giường.
Mắt thấy sắp đến chân giường rồi, Diệp Vi Vi lật người muốn lăn thẳng xuống giường, không màng đến hình tượng của mình.
"Vi Vi, cẩn thận."
Một đôi cánh tay thiết siết chặt lấy eo cô, Diệp Vi Vi bật thốt lên một tiếng, lại bị anh ta ôm vào ngực:
"Nếu chẳng may bị gãy cổ mà chết, chết thì thôi, đến lúc đó anh thực sự có thể cùng em trở thành một đôi vợ chồng quỷ dài lâu."
Trong giọng nói của người đàn ông, không hiểu sao ẩn chứa một tia mong chờ?
Mong chờ cái con khỉ, đây chắc chắn là uy hiếp, nếu đây không phải là uy hiếp, Diệp Vi Vi sẽ ném đầu cho Phong Sở Mạc xem như cầu mà đá. Đọc đầy đủ tại dembuon chấm vn.
Cô nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nịnh nọt mà cười:
"Anh Phong, Phong đại thiếu gia, Phong tổ tông, tôi cầu xin anh, tha cho kẻ hèn này đi? Một là tôi không có nhan sắc mê đảo chúng sinh, so ra thì kém anh nhiều lắm, hai là không hiểu biết nhiều, tuyệt đối không bằng sự hiểu biết của anh, anh coi tôi thành bao cỏ cũng phải, ba, ba là tôi không có sức lực, nhìn tôi đi, gầy như vậy, yếu ớt như vậy, sao có thể nhận được yêu chiều của anh chứ, hay là ngài tìm người khác thông minh hơn nhé?"
Diệp Vi Vi vừa nói vừa nhéo cánh tay gầy gò vì làm việc vất vả trong hai ngày qua, cố gắng hết sức để hạ thấp bản thân trước mặt Phong Sở Mạc, nhưng trong đáy lòng thì đang khóc ròng, mắng anh đúng là âm hồn không tan, tới từ chỗ nào thì cút về từ chỗ đó, quấn lấy ai cũng được, đừng quấn lấy cô, cô chịu không nổi nha.
Hiện giờ, miễn là người đàn ông này có thể thả cô ra, thu lại bàn tay mò mẫm chết tiệt của anh ta về, Diệp Vi Vi chấp nhận, càng hạ thấp mình hơn nữa.
"Ừm."
Cô không chịu nổi khẽ ngâm một tiếng, siết chặt ngón tay, Phong Sở Mạc biết quá rõ điểm mẫn cảm trên người cô, chỉ mò vài cái, cô đã hơi không chịu nổi, Diệp Vi Vi cắn môi, trừng mắt nhìn dưới cái gối, nơi có phù văn và dao nhỏ.
Phong Sở Mạc tự nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Vi Vi lạc sang chỗ nào, anh liền giận dữ, sức trên tay cũng nặng thêm, làm Diệp Vi Vi hét lên một tiếng.
Ngay sau đó, Phong Sở Mạc cụp mắt xuống, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, ánh mắt buồn bực, anh đang chờ đợi một cái kết quả.
"Gọi"
Diệp Vi Vi khó khăn dời mắt khỏi dưới cái gối, lúc đó cô không biết gì, bị Phong Sở Ý lừa nên không do dự đã làm tổn thương Phong Sở Mạc, mà hiện tại, sau khi cô đã trải qua quá nhiều, hiểu nhiều, cô không thể coi Phong Sở Mạc như một dị loại cần bị tiêu diệt hoặc là ghét đến ước gì anh ta chết đi.
"Đồ vô lại, nếu anh còn tiếp tục lộn xộn, tôi đồng quy vu tận (*)!"
Diệp Vi Vi lại bắt đầu giãy giụa, động tác rất kịch liệt, miệng cũng mắng, nhưng ánh mắt của Phong Sở Mạc lại sáng lên, đặt đầu ngón tay vào giữa môi cô: "Không cho phép em làm đau bản thân."
Không cho tự làm đau chính mình? Mẹ nó, anh nghĩ anh là gì của tôi? Diệp Vi Vi ngoạm lấy, cắn mạnh vào tay Phong Sở Mạc.
Diệp Vi Vi cắn rất tàn nhẫn, dùng sức mà cắn, cắn đến hàm răng đều đau ê ẩm, sau đó, không những không nếm được mùi máu tươi, mà anh ta cũng không kêu đau, ngược lại, Phong Sở Mạc ghé vào bên tai cô xổ một tràng cười: "Vi Vi, em đúng là cái đồ ngốc."
Ngu ngốc đến dễ thương.
Diệp Vi Vi tức giận đến lông mày lá liễu dựng ngược lên, đôi mắt lại lần nữa luồn xuống dưới cái gối.
"Em cho rằng, làm thế là làm anh bị thương sao?"
Vừa rồi, sự lựa chọn của Diệp Vi Vi đã làm anh ta hài lòng, nên anh không tính toán, lại đi thử tâm ý của cô, anh nghĩ, giữ tâm trạng tốt như vậy, cũng giữ chút ánh sáng hy vọng.
Anh thuận tay nhặt lấy con dao dưới gối, nhắm vào vị trí của trái tim mình và đâm vào.
"Đừng mà!"
Diệp Vi Vi hét lên sợ hãi, con dao nhỏ kia đã đâm vào ngực người đàn ông:
"Anh, anh bị ngốc à, tự thọc chính mình, anh có khuynh thích tự hành hạ bản thân thì kệ anh, nhưng đừng đứng trước mặt tôi!"
"Anh, có bị sao không?"
Diệp Vi Vi hỏi với giọng hơi run run.
Phong Sở Mạc mỉm cười, lông mày và đôi mắt đều cong lên:
"Vi Vi, em nhìn này, làm thế sẽ không làm anh bị thương, không phải lần nào cũng cho em cơ hội chạy trốn, cho nên, Vi Vi, em hết hy vọng đi, đời này của em, không thể trốn khỏi anh."
Con dao từ từ rút ra, nơi trái tim của người đàn ông, huyễn hóa đến nỗi quần áo cũng không bị rách, trên con dao nhỏ, không có bất kỳ vết máu nào, miệng Diệp Vi Vi há ra thành hình chữ O.
"Cho nên, bây giờ em có thể cùng anh an tâm làm tiếp chuyện vừa rồi."
Phong Sở Mạc cười đầy ẩn ý, đưa tay vén vạt áo của Diệp Vi Vi lên.
"Anh đi chết đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT