Người con trai trong bức ảnh nhìn rất đẹp. So với vẻ ngoài điển trai ấm áp của Phong Sở Ca, người thanh niên này, nếu đem các đặc điểm trên khuôn mặt tách riêng ra thì anh ta có lẽ không quá xuất sắc, sắc môi quá nhạt, dáng môi quá mỏng, con ngươi quá tối, khóe mắt quá cao, sống mũi quá thẳng, nước da quá trắng và biểu cảm quá lạnh lùng, tuy nhiên, khi kết hợp các nét trên khuôn mặt lại với nhau để nhìn vào thì tổng thể khuôn mặt như đang có sức sống.

Phảng phất như là một bức tranh phong cảnh cổ xưa đầy thơ mộng, có một loại cảm giác, rất thư thái vượt thời gian, mỗi một nét mỗi một chấm đều thật tự nhiên, mà cũng thật nồng nhiệt, rung động lòng người.

Mặt mày như hoạ*, đây là lần đầu tiên Diệp Vi Vi hiểu sâu sắc về ý nghĩa của bốn chữ này trên một người con trai.

*Mặt mày như hoạ: khuôn mặt đẹp như là tranh vẽ.

Người con trai đó mặc một chiếc áo lông cổ cao, lặng lẽ ngồi ở trên sô pha, ngọn lửa đỏ ở lò sưởi trong tường cháy lên nóng rực, nhuộm lên làn da trắng nõn của người con trai bên cạnh đó một chút ấm áp, khiến anh ta có nhiều thêm một tia nhân khí.

Diệp Vi Vi, đang ở trong một căn phòng nào đó của ngôi nhà cũ, nhìn thấy chiếc lò sưởi trong tường, vốn đã tắt từ rất lâu rồi.

Người con trai vẫn lặng lẽ ngồi ở đó, năm tháng tốt đẹp, trong tay anh ta đang cầm một quyển sách, một chân nhẹ nhàng thanh thản gác lên chân kia, trong đôi mắt sâu thẳm ấy, dường như đang nhìn vào màn ảnh, lại có vẻ như là đang nhìn vào nơi nào đó không rõ, càng như là, đang nhìn vào Diệp Vi Vi.

"Anh ta là ai?"

Diệp Vi Vi giống như bị mê hoặc, ngón tay không tự chủ được hướng về phía tấm ảnh sờ soạng.

Phong Sở Ý cũng không có ngăn cản động tác của Diệp Vi Vi, cô ta nhìn vào Diệp Vi Vi, cười một tiếng: "Đó là anh cả của tôi."

"Ba năm trước, anh ấy chết ở trong nhà cũ, lúc anh ấy chết, không có ai ở bên cạnh, chị có biết anh ấy chết ở căn phòng nào không?"

Giọng điệu của Phong Sở Ý rất quỷ bí*, quỷ bí đến mức làm cho Diệp Vi Vi vốn không hề nghĩ đến điều gì đó cũng phải nghĩ đến.

*Quỷ bí: quái dị và thần bí.

"Bang!" Một tiếng, khung ảnh trong tay Diệp Vi Vi liền rơi xuống đất, cô nhìn người con trai mới vừa rồi còn cảm thấy mặt mày như hoạ, rung động lòng người đó, giờ khắc này, trong lòng chợt dâng lên một tia sợ hãi không thể giải thích được.

"Anh ta, tên anh ta là gì?"

Giọng Diệp Vi Vi run rẩy hỏi.

Phong Sở Ý cũng không trả lời ngay lập tức, mà ngồi xổm xuống, nhặt bức ảnh mà Diệp Vi Vi đánh rơi trên mặt đất lên, đứng dậy, đem bức ảnh đặt vào tay Diệp Vi Vi: "Phong Sở Mạc"

"Anh ấy bị bệnh mà chết, anh cả của tôi từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, ba mẹ tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy sẽ không sống được qua một tuổi, cho nên họ đã luôn an trí anh ấy trong ngôi nhà cũ kỹ này. Vì vậy mà mọi người bên ngoài đều cho rằng, nhà họ Phong chỉ có một người con trai."

Và người con trai duy nhất đó là Phong Sở Ca.

"Anh cả cho đến lúc chết đều rất cô đơn, tất cả những gì anh ấy muốn là chỉ cần có người ở cùng anh ấy, nhưng tiếc thay, không phải ai cũng có thể đủ năng lực để chịu được tình cảm của anh cả."

Diệp Vi Vi trợn to hai mắt, trong tai không ngừng vang vọng cái tên mà Phong Sở Ý vừa mới nói, cô nhớ tới lúc cuồng nhiệt nhất, người đàn ông đã từng thì thầm bên tai cô: "Gọi anh là Mạc"

Phong Sở Mạc, Phong Sở Mạc, Diệp Vi Vi mở to mắt, nhìn thấy người con trai trong bức ảnh trong tay đang từ từ quay đầu về phía cô, dùng đôi mắt đen tối cực kỳ thâm thúy mà nhìn chằm chằm vào cô, sau đó, khoé môi của người con trai vốn luôn đông lạnh ấy, đối diện với cô, gợi lên một nụ cười, một nụ cười đẹp như tranh vẽ.

"A!"

Diệp Vi Vi hét lên một tiếng, đẩy Phong Sở Ý ra, chạy ra khỏi phòng tạp vật.

"Chị dâu, chị trốn không thoát đâu......"

Phía sau, giọng nói của Phong Sở Ý tan biến theo gió, Diệp Vi Vi cũng mắt điếc tai ngơ.

Diệp Vi Vi chạy rồi lại chạy, chỉ biết cố gắng mà chạy, hiện tại cô chỉ muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái kinh khủng này.

Rời xa cái gọi là phòng tạp vật phía sau, chạy ra khỏi căn nhà to lớn và quái dị của nhà họ Phong, Diệp Vi Vi cũng không dám nhìn lại phía sau một cái, cắn răng chạy vào rừng cây, từng cành cây thưa thớt lướt qua trước mắt, Diệp Vi Vi thở hổn hển, bụng có hơi đau âm ỉ, phía sau cũng không có ai đuổi theo, cho nên bước chân của cô cũng vô thức mà chậm lại.

Có lẽ, nhà họ Phong không phải đáng sợ như cô nghĩ? Có lẽ, đó đơn giản chỉ là ám ảnh? Hoặc có lẽ, chỉ là Phong Sở Ý hù dọa cô?

Trong lúc nhất thời, Diệp Vi Vi cũng nghi ngờ phán đoán của chính mình, tuy nhiên, bảo cô quay đầu lại, tuyệt đối là không thể.

Ban đầu vốn là chạy từ từ, dần dần chuyển thành một cuộc đi bộ chậm rãi, nhưng Diệp Vi Vi cũng không hề phát hiện, ánh nắng lọt vào giữa những cành lá, chỉ còn lại có một chút.

Một dây mây màu nâu lặng lẽ ngăn ở phía trước Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi chạy đến thở hổn hển, mắt cô hoa cả đi, cho nên căn bản không chú ý, dưới chân vướng một cái, ngay lập tức té nhào.

Ục ục, Diệp Vi Vi lăn xuống một con dốc thoai thoải, độ dốc không dốc lắm, chỉ một lúc sau liền lăn đến đáy, những viên đá nhỏ không ngừng đập vào người cô, Diệp Vi Vi cảm thấy toàn thân đều đau đớn, rên rỉ, chống tay lên, giây lát sau, cả người cô chợt cứng đờ, ngón tay đang đào đào dưới đất khẽ giật giật, cô giống như là người máy, từ từ, cúi đầu xuống.

"A!"

Một tiếng thét chói tai xuyên thủng cả khu rừng.

Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai

Cập nhật 14/3/22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play