Trong căn phòng cho thuê không có dấu vết của Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi cũng đi đến con hẻm nơi lần đầu cô gặp Tiểu Hắc và bệnh viện thú cưng để tìm nó, thậm chí còn đi đến những con hẻm nhỏ nơi chó mèo hoang thường xuyên lui tới. Mỗi khi nhìn thấy bóng dáng màu đen, cô đều tưởng đó là Tiểu Hắc, có rất nhiều lần Diệp Vi Vi lao lên thiếu chút nữa bị chó cắn, mèo cào.
Chỉ là Diệp Vi Vi có vẻ may mắn, chưa bao giờ bị chó mèo cào, nhưng Diệp Vi Vi lại không cảm thấy vui vẻ chút nào, thậm chí cô còn tắt chuông điện thoại cả ngày.
Trong đầu vẫn luôn xuất hiện điều bà chủ nói với cô về tin tức hành vi ngược đãi chó mèo của các học sinh của ngôi trường nổi tiếng. Cuối cùng, Diệp Vi Vi không thể chịu đựng được nữa, Diệp Vi Vi đã mua một tờ báo đã được bán vào sáng nay. Ảnh của những học sinh liên quan trên mặt báo có thể đã được xử lý. Cô không thể nhìn rõ, nhưng con chó con nằm trong vũng máu gần như không thể nhìn rõ hình dáng ban đầu của nó khiến cô không nhịn được che miệng: "Tiểu Hắc"
Cô khó thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tiểu Hắc gặp lại những kẻ thích ngược đãi mèo, cô cũng không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu Tiểu Hắc cũng trở thành bộ dạng khốn khổ của chú chó con trên mặt báo.
||||| Truyện đề cử:
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Diệp Vi Vi ngồi trên băng ghế bên cạnh sạp báo, khóc như một con ngốc.
Từ trong góc tường, Phong Sở Mạc khập khiễng đi theo Diệp Vi Vi suốt quãng đường, nhìn cô khóc như một con ngốc, tia máu trong mắt anh rốt cuộc không còn nồng đậm nữa, nhưng lúc này, Phong Sở Mạc không định dễ dàng tha thứ cho Diệp Vi.
"Chậc"
Miêu Linh nhàm chán ở bên cạnh lắc đầu, nó tỏ vẻ, không tha thứ thì tại sao mỗi lần Diệp Vi Vi sắp bị chó mèo cắn, anh đều muốn nó đuổi lũ chó mèo đó đi, không để chúng làm tổn thương người phụ nữ kia chút nào. Loại không tha thứ này cũng thật thú vị, lão đại quả thực là con mèo ngạo kiều trong truyền thuyết mà bà chủ ở quầy ăn sáng đã nói.
Anh vẫy móng vuốt của mình và ấn con Miêu Linh dưới bàn chân của mình. Phong Sở Mạc nằm xuống nhìn Diệp Vi Vi vẫn đang khóc ở bên kia, cô tiếp tục khóc, luôn luôn khóc, càng khóc cô càng nhìn giống như một kẻ ngốc. Đáy mắt rốt cuộc tràn ngập một tia vui vẻ, những vết thương lộ ra trên bốn bàn chân vẫn chưa ngưng tụ dường như đã bớt đau hơn.
Bất giác, mắt mèo lại cong lên.
Vì cô khóc xấu xí như thế, đợi chút, tôi liền đi qua.
Phong Sở Mạc nghĩ như vậy.
Một chiếc Rolls-Royce dài chậm rãi lái qua, Phong Sở Mạc đột nhiên đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đẹp trai trong xe đang nhìn ngay bên này, mắt mèo cong lên, một lần nữa bất tri bất giác trợn tròn mắt, cẩn thận nhìn lại, sâu trong đôi mắt của anh có chút hoảng sợ, sợ bảo bối mà anh canh giữ bị cướp đi.
Điện thoại liên tục báo đối phương đã tắt máy, vẻ mặt Phong Sở Ca vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng khi quay đầu lại thì thấy người phụ nữ đang khóc như một con ngốc.
Sau khi giải thích với tài xế, Phong Sở Ca xuống xe và đi về phía băng ghế.
"Ding" một tiếng, trước mặt Diệp Vi Vi rơi xuống một đồng xu: "Tôi không phải là ăn xin."
Sau khi lau mặt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt cực kì chán ghét của Phong Sở Ca.
"Anh, sao anh lại ở đây?"
Diệp Vi Vi ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào Phong Sở Ca với đôi mắt đỏ như một con thỏ.
"Nghe nói cuộc sống hiện tại của ai đó khó khăn, muốn giúp ai đó giới thiệu nghề nghiệp có tiền đồ hơn ăn xin, đừng không biết người tốt."
Phong Sở Ca lấy khăn tay ra, Diệp Vi Vi cũng không khách sáo mà cầm lấy, lau mặt thật mạnh, thuận tay ngoẹo mũi: "Đói chết cũng không cần anh lo lắng!"
Phong Sở Ca hơi lùi lại phía sau: "Người phụ nữ này, chẳng lẽ cô không biết để ý hình tượng một chút sao?"
"Xin lỗi, anh không ở trong phạm vi tôi cần chú ý."
Diệp Vi Vi lại hung hăng trừng mắt nhìn Phong Sở Ca một cái, nếu không phải lúc trước ở nhà họ Phong khiến cô nghi thần nghi quỷ, sao cô có thể đối xử nhẫn tâm với Tiểu Hắc như vậy, đúng vậy, cô biết mình có vấn đề lớn nhất, nhưng là ai làm cho Phong Sở Ca xuất hiện trước mặt cô, không giận chó đánh mèo anh ta thì giận chó đánh mèo ai nữa!