Miêu Linh không ngừng múa may móng vuốt, cắn xé hai người thiếu niên đang ngã xuống đất kia, trong đồng tử đỏ như máu của nó hiện ra sự tàn nhẫn, càng khiến cho công kích của nó mang theo từng đợt gió âm rất nhỏ.
"Không cần, tha mạng, ông Mèo, không phải là chúng tôi muốn giết ngài, là Hồ Phong, là do gã cậu ta đi đầu!"
"Chúng tôi chỉ là bị cậu ta sai bảo thôi!"
Thời gian nó trở thành oán linh quá ngắn, hiện giờ, móng vuốt và hàm răng của nó cũng chỉ đủ để dọa người, thế nhưng, thêm vào ảo cảnh mà Phong Sở Mạc làm ra giúp nó, thì lại là đủ rồi.
Hai người thiếu niên kia, trong mắt hiện ra một mảnh mờ mịt kinh sợ, bọn họ rõ ràng muốn chạy, lại mãi không thể chạy ra khỏi sương mù dày đặc, trước mắt bọn họ xuất hiện chính là linh hồn đỏ như máu của Mèo, mỗi khi móng vuốt của Miêu Linh cào lên thân mình, là bọn họ lại kêu rên một tiếng, rõ ràng trên người không có vết thương gì, lại giống như là thật sự từng bị cào một cách hung hăng vậy, đau muốn chết.
Ngay từ đầu, bọn họ còn kêu cứu mạng, có quỷ, nhưng rõ ràng là xung quanh họ có rất nhiều người đi ngang qua, thế nhưng lại như là có một tầng sương đen ngăn cách họ vậy, khiến những người đó như là không nhìn thấy bọn họ, cảm giác phảng phất như là bị toàn thế giới vứt bỏ ấy, đáng sợ đến vậy, bọn họ chỉ có thể bất lực mà chịu thương tổn, trong lúc hốt hoảng, bọn họ bắt đầu nhớ tới, lúc những con vật bị tay đấm chân đá, bị đối đãi tàn nhẫn đó, có phải chúng còn đau đớn hơn bọn họ gấp mười lần, gấp trăm lần hay không.
Sau lại, bọn họ bắt đầu xin tha, bắt đầu đùn đẩy tội lỗi cho nhau.
"Là cậu ta nói súc sinh chỉ là đồ chơi để cậu ta giải buồn, ngay từ đầu, chúng tôi cũng không muốn làm, với cả, với cả, Dịch Tiểu Lam, Nguyên Thành, mấy người bọn họ mới là chủ đạo, chủ ý là do Nguyên Thành đưa ra, Hồ Phong là kẻ dẫn đầu, thích đứng xem, Dịch Tiểu Lam thì thích quay chụp mấy thứ đó rồi đăng lên, chúng tôi chỉ giúp đỡ xử lý thi thể."
Súc sinh, đồ chơi giải buồn, xử lý, những từ ngữ như vậy, làm cho màu máu trong mắt Miêu Linh càng đậm đặc hơn, một cổ hận ý mãnh liệt làm bộ lông quanh thân do oán khí ngưng kết mà thành của nó nổ tung, xù lên, toàn bộ thân mình cũng hoàn toàn chìm vào bên trong hơi thở âm u đột nhiên xuất hiện, mắt thấy nó sắp đánh mất thần trí, bị oán khí hoàn toàn bao phủ, móng vuốt của một chú mèo khác đột nhiên đè lại Miêu Linh vừa muốn nhào lên kia, thi thể màu quay cuồng rối rắm dưới cái móng vuốt kia, từng tiếng mèo kêu thê lương làm cho tròng mắt hai tên thiếu niên kia càng nhiều kinh sợ hơn, lại không có cách nào tiến thêm một bước.
Trả thù.
Trong không gian âm trầm tối màu, một cổ cảm xúc như dạng này, đủ để hủy diệt người khác, cũng đủ để hủy diệt chính mình một cách dễ dàng.
Phong Sở Mạc dẫm lên cái tên - Miêu Linh hoàn toàn muốn tự mình đi tìm đường chết kia, meo một tiếng, một ngụm ngậm lên cái cổ ngưng kết từ khí đen của đối phương, sau đó, cong người nhảy một cái, vọt lên đầu tường.
"Ai, bên này có hai người té xỉu."
"Mau gọi xe cứu thương."
Phía sau rốt cuộc có người qua đường phát hiện hai tên thiếu niên bị ảo thuật che lấp kia, lấy điện thoại gọi cấp cứu.
Miêu Linh nghe thấy có người muốn cứu hai tên thiếu niên kia, tiếng kêu càng thê lương hơn, giãy giụa mạnh đến nỗi suýt chút nữa có thể thoát khỏi miệng của Phong Sở Mạc.
'Phanh' một tiếng, oán khí màu đen rơi xuống mặt đất, hai chân sau của Phong Sở Mạc khoanh lại, thân mình đoan chính, như là đang đối đãi với một đứa trẻ không chịu nghe lời, nói: "Oán khí trên người bọn họ không nặng, xác thật chỉ là kẻ bị sai khiến làm việc bên ngoài thôi, trừng phạt như vậy là đủ rồi, có oán khí, cũng nên trút lên kẻ ác chính, Tiểu Hắc, nghe lời."
Mọi việc đều có nhân quả, hai tên thiếu niên kia bị kinh hách bởi một phen công kích như vậy, đã cũng đủ để trả cho Miêu Linh rồi, chỗ còn thiếu, đương nhiên là có người khác đến trả.
"Meo meooo~~~!"
Hai chữ Tiểu Hắc này, so với mấy lời khuyên giải có chút lạnh nhạt kia của Phong Sở Mạc, hữu dụng hơn nhiều, từ trên người của oán linh ngã trên mặt đất kia lao ra khí đen sắp hóa thành oán khí thực chất, màu máu trong mắt tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ, nó 'meo meooo' tỏ vẻ cái tên quê đến nỗi rơi cặn kia mới không phải là tên của chính mình đâu.
"Tiểu Hắc, tôi vừa mới nhìn logo trường của mấy người kia, là trường Trung học cơ sở Số Một ở thành phố A."
Phong Sở Mạc bước ra bước chân còn tao nhã hơn vừa nãy, bình tĩnh xoay người, rời đi, anh tỏ vẻ, cái tên Tiểu Hắc này, không tệ, rất xứng với con Miêu Linh phía sau kia, Diệp Vi Vi kỳ thật vẫn rất có thiên phú đặt tên mà.
Thành phố A, trường THCS Số Một, Hồ Phong không chờ được hai tên tùy tùng bình thường đều báo cáo đúng giờ, bóp bẹp vỏ lon trong tay: "Hai cái tên này, là không để tao vào mắt à?"
Rõ ràng vẫn là thiếu niên, nhưng vẻ âm ngoan ác độc trong mắt lại làm cho người chung quanh phải nhao nhao cúi đầu vì sợ hãi.
"Cậu Hồ xin bớt giận, bọn họ nào dám không nghe lời cậu, nhất định là có việc gì chậm trễ."
Không lâu lúc sau, một tên tay sai khác của Hồ Phong nghe được tin Toàn Triết và Giang Viễn gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường, giờ đang nằm viện, lúc này, lệ khí dưới đáy lòng Hồ Phong mới tiêu tán đi chút: "Hai tên rác rưởi, phỏng chừng lại là tự mình dọa mình, đồ vô dụng, đi thôi, cha tao lại có một con chó cái mới, trông không tệ lắm, đủ cho chúng ta chơi đùa một đoạn thời gian."
"Sẽ không lại gặp được chuyện như lần trước đó chứ."
Trong lòng Nguyên Thành còn đầy sợ hãi nói, cánh tay gã hiện giờ vẫn đau, tuy rằng chưa bị bẻ gãy thật ngay lúc ấy mà chỉ là ảo giác, nhưng như vậy cũng đủ khiến gã sợ hãi.
"Sợ cái gì, cũng không biết con súc sinh lần trước chơi cái xiếc khỉ gì mà dọa chúng mày sợ đến vậy, thế giới này chỗ nào có quỷ, nếu để tao gặp được, bảo đảm sẽ cho cô ta chết rất thảm."
Hồ Phong cười nhạo một tiếng, khinh thường nói.
"Cậu Hồ nói chí phải, trên đời này ở đâu ra ma với chả quỷ, lúc ấy nếu như có cậu Hồ ở đây, nhất định sẽ không để cho chúng ta chịu thiệt thòi như vậy."
Dịch Tiểu Lam ở bên cạnh dán vào cánh tay của Hồ Phong, nũng nịu cười, so với bộ dạng hung thần ác sát lúc ngược đãi những động vật nhỏ như chó mèo đó, hoàn toàn như là hai người khác nhau vậy.
"Vẫn là Tiểu Lam em biết nói ngọt, đợi nào anh sẽ thưởng cho em."
Hồ Phong véo má của cô bé trang điểm đậm bên người mình, cười đắc ý, đoàn thể nhỏ vây quanh bên cạnh gã ta nhanh chóng biết thời biết cơ, bắt đầu a dua nịnh hót gã, không nghĩ tới, phía trên tường cao, một đôi mắt mèo màu đen, và một đôi đồng tử đỏ như màu máu, đã sớm từ lâu chăm chú quan sát bọn họ.
Editor: Nguyệt Trường Ly
Đăng ngày 1/4/22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT