Gió thổi qua, người treo trên dây khẽ đung đưa, mái tóc dài từ trên đầu xõa xuống trước ngực, mà chiếc lưỡi dài đang thè ra tới ngực cũng khẽ đung đưa theo làn gió, lắc lư, giống như là đang chơi một trò chơi gì đó, cực kỳ có quy luật.
Cô ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch giống như phủ một tầng tro bụi trên tường, dường như bởi vì người xem trước mặt, mà khóe môi của cô ta nhếch lên, chậm rãi, kéo lên đến tận mép tai.
Mơ hồ nhớ ra có người đã từng nhắc tới nơi này, một năm trước có một nữ minh tinh đã treo cổ ở đây, nghe nói là bởi vì chia tay với bạn trai, điện thoại trong tay của Diệp Vi Vi, chợt rơi xuống đất phát ra một tiếng "bang".
"Diệp Vi Vi, cô ở đằng đó thất thần làm cái gì, còn không mau đi qua đây vào chỗ, thật đúng là bị quỷ ám mà!"
Tiếng kêu của đạo diễn vang lên, Diệp Vi Vi bèn nắm chặt nắm tay, lau đi mồ hôi lạnh, cúi đầu nhặt điện thoại lên, giả vờ như không hề thấy cái con ma thắt cổ đang nở nụ cười kỳ quái với cô, vội vàng chạy tới chỗ đạo diễn.
Đạo diễn là một người trẻ tuổi nóng tính, nghe nói là vừa đoạt giải thưởng ở nước ngoài, có tài năng, chỉ là trong nước không có mấy ai coi trọng mặt mũi của anh ta, không có đầu tư nên cũng chẳng làm nên chuyện, hết cách, đành phải quay những bộ phim thần quái tiết kiệm chi phí hơn, ngay cả như vậy, Diệp Vi Vi cũng cảm thấy mình vô cùng may mắn, khi được tham gia đoàn phim này.
Rốt cuộc, đoàn phim của người ta dù nhỏ đến đâu thì cũng vẫn là làm phim, dù cho, là quay phim ma, dù cho, Diệp Vi Vi vào vai một cô gái thiểu não vì ghen tị với nữ chính mà bị những lời ma quái lừa dối trở thành một người bị ma ám xui xẻo.
Cuối cùng kết thúc bằng một cái chết vô cùng thê thảm.
Đạo diễn giáo huấn vài câu với Diệp Vi Vi, rồi sau đó đuổi Diệp Vi Vi như đuổi vịt vào chỗ máy quay.
Ánh đèn lập loè, cố gắng lờ đi sự tồn tại của những chiếc máy quay đó, lại càng cố gắng phớt lờ ánh mắt tò mò đã lòi ra tròng mắt của con ma nữ đang vươn đầu dài ra dài ra, dài tới trước mặt của mình.
Diệp Vi Vi run rẩy bắp chân, mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, nằm trên giường Kingsize.
Diệp Vi Vi suy diễn cho cảnh này, là cảnh một người phụ nữ xinh đẹp bị những hồn ma ám vào và điều khiển ở phần đầu.
Người đẹp nhắm nghiền hai mắt thật sâu, trong miệng lẩm bẩm những câu lảm nhảm không nghe được, cơ thể thỉnh thoảng lại run rẩy, Diệp Vi Vi chỉ cần làm những động tác này là được, về phần trong giấc mộng bị ma xui quỷ khiến thậm chí là bị nhập vào người hay gì đó, thì là một cảnh quay khác ở phía sau rồi.
Diệp Vi Vi run lên một cái, mặc dù đang nhắm mắt lại, nhưng cô vẫn cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm mình, giống như khi ở trong toà nhà của nhà họ Phong vậy.
Đầu ngón tay cô có chút theo phản xạ tự nhiên mà nắm chặt lấy ga trải giường.
Ánh mắt của nhiều người trong trường quay không khỏi rơi vào trên người của Diệp Vi Vi, bộ đồ ngủ trên người của cô gái hơi xộc xệch do lăn qua lộn lại liên tục, lộ ra một chút da thịt trắng như tuyết, vô cùng hoàn mỹ, và những đường cong duyên dáng.
Gió chợt nổi lên, tấm ga trải giường bị cuốn lên và phủ lên làn da hơi lộ ra của Diệp Vi Vi.
"Sao lại thế này!"
Đạo diễn quát lên với thợ đạo cụ tỏ vẻ không hài lòng, trong lòng anh ta Diệp Vi Vi cũng chỉ là một cái bình hoa, và dáng người của Diệp Vi Vi trong cảnh này cũng coi như là một điểm bùng nổ.
Thợ đạo cụ liên tục xin lỗi, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ tự hỏi, tại sao vừa rồi gió ở đâu lại lớn như vậy.
"Tiếp tục quay."
Sau khi tính toán bộ phim, đạo diễn quyết định xem màn biểu diễn tiếp theo của Diệp Vi Vi.
"A!"
Diệp Vi Vi sợ hãi hét lên, bởi vì vừa mở mắt ra thì đập vào chính là khuôn mặt thê lương dữ tợn của con ma nữ.
Đạo diễn vừa nhìn vào hình ảnh xuất hiện trong máy, vừa gật đầu đối với biểu cảm hoảng sợ vô cùng chân thật của Diệp Vi Vi, thậm chí còn khen ngợi vài lời, nghĩ đến biểu cảm kinh hoàng này, Diệp Vi Vi có lẽ không phải như một cái bình hoa như vậy, xem ra kỹ thuật diễn xuất cũng không tệ chút nào.
Một số người thân quen trên trường quay cũng nói đùa với Diệp Vi Vi rằng, vừa rồi cô diễn rất chân thật.
"Vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô, da đầu tôi liền tê dại, nói thật, không hiểu sao mà tôi cũng cảm thấy có hơi lạnh."
Một người đàn ông đang nói đùa với Diệp Vi Vi chợt cảm thấy cả người phát run.
Diệp Vi Vi làm sao có thể nói cho đối phương biết có một con ma nữ thổi hơi vào gáy anh ta đây.
"Vi Vi, thật không ngờ, kỹ năng diễn xuất của cô lại tốt như vậy, biểu cảm sau khi mở mắt ra vừa rồi của cô, tôi còn tưởng rằng cô thật sự đã gặp ma đấy."
Diệp Vi Vi quay đầu lại, là nữ diễn viên số 3, chính là bạn thân của nữ chính Đào Nghệ.
Đào Nghệ cũng từng giống như Diệp Vi Vi, chỉ là một ngôi sao nhỏ thậm chí hạng 3 cũng không phải, dáng vẻ trông điềm đạm dễ gần, đương nhiên dáng vẻ của cô gái nhỏ nhắn bên cạnh này, không thể so với ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu của Diệp Vi Vi được, nhưng cô ta lại biết ăn nói nhiều hơn và càng biết cách sống hơn Diệp Vi Vi nhiều, đặt biệt ở trước mặt những nhà đầu tư và đạo diễn đều rất cởi mở. Cho nên bây giờ cô ta đã chuyển từ hạng ba lên hạng hai. Diệp Vi Vi còn nghe nói gần đây Đào Nghệ đang qua lại rất gần với một ông chủ trẻ của một công ty. Vai diễn của Đào Nghệ lần này cũng tốt hơn so với Diệp Vi Vi, ít nhất là được sống đến cuối vở, đến khi chết cũng có người khóc cho.
Đào Nghệ nhìn Diệp Vi Vi tươi cười nhiệt tình, hỏi cô có bí quyết gì không, nhưng sâu trong mắt cô ta là sự đề phòng, rốt cuộc, cô ta và Diệp Vi Vi xem như cũng xuất đạo cùng một lúc, cô ta cũng không hề quên, ngay từ đầu cô ta và Diệp Vi Vi vốn đứng chung một chỗ, nhưng mọi người đều chỉ nhìn vào Diệp Vi Vi.
Diệp Vi Vi không hề phát hiện đến sự đề phòng trong mắt của Đào Nghệ, lúc này cô nào có tâm trạng để để ý đến những cái này, xua tay giả vờ thờ ơ: "Thì không phải là tôi tự mình nghĩ ra sao, thật hiếm có cơ hội được xuất hiện trên màn ảnh lớn như vậy, cho nên bất kể thế nào, tôi cũng phải nắm chắc nó. "
Nhưng con bà loá đúng là cô đã gặp ma, Diệp Vi Vi vốn tưởng rằng khi rời khỏi biệt thự nhà họ Phong, cô có thể phong ấn lại cái đoạn ký ức đó, quên mất nó đi, nhưng làm sao có thể tưởng tượng được, cô vậy mà đã thấy ma, chiếu theo cách nói của Tô Diêu thì chính là đã mở ra mắt Âm Dương.
Mà cô, một không có bản lĩnh, hai không có tâm muốn trừ ma, cho nên cô chỉ muốn yên phận làm người thường của chính mình, làm sao có khả năng nhìn thấy ma được! Một tháng vừa qua của Diệp Vi Vi, có thể xem như là một nồi nước đang đun sôi, đặc biệt là khi nhìn thấy con ma thắt cổ đó lại quấn lấy một thợ chiếu sáng, rồi quay đầu lại và mỉm cười với chính mình một cách kỳ lạ.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, Tô Diêu từng nói, người sau khi chết phần lớn sẽ tiến vào U Minh, ở lại và tồn tại ở hiện thế chỉ còn lại một ít, thường là do không cam lòng, mà ma không cam lòng, thì yêu thích nhất chính là tìm được những người có thể nhìn thấy chính mình, những gì Diệp Vi Vi cần làm, là giả vờ cô không nhìn thấy gì, cô đã giả vờ một tháng, nhưng những gì cô nhìn thấy hôm nay đặc biệt đáng sợ, dù sao cũng là tiếp xúc gần, suýt chút nữa thì đã đập tan mọi thứ.
Sau vài cảnh quay nữa là đến cảnh quay giữa nữ chính và nam chính, Diệp Vi Vi thấy mình cũng chẳng còn việc gì, mà chủ yếu, chính là mỗi lần nhìn thấy con ma thắt cổ thích chơi 'trò chơi', cô liền muốn chọc mù hai mắt của mình luôn cho rồi, cô bèn nói với người ta một tiếng, rồi định về sớm.
"Vi Vi, sao lại về nhanh vậy? Ăn cơm xong rồi hãy về, hôm nay, bạn trai tôi tới thăm lớp, anh ấy nói muốn khao mọi người một bữa."
Đào Nghệ nắm lấy tay Diệp Vi Vi, như thể đang thể hiện ra sự mời gọi chân thành.
Diệp Vi Vi cảm thấy hơi khó chịu, cô và Đào Nghệ thân với nhau như vậy từ khi nào vậy? Được rồi, con ma thắt cổ đó sắp sửa chú ý đến cô rồi, có mau buông tay ra không thì bảo.
Cố gắng rút tay ra khỏi tay của Đào Nghệ, Diệp Vi Vi mỉm cười từ chối lời mời của đối phương, cô không có nghèo đến mức phải đi ăn chực đâu.
"Này, người kia là ai vậy, đẹp trai quá!"
Đào Nghệ đột nhiên nhìn về cánh cửa phía sau Diệp Vi Vi, trong mắt hiện lên sự kinh diễm.
Diệp Vi Vi theo bản năng quay đầu lại, nhưng lại không có ai ở cửa.
"Trời ạ, người đàn ông vừa rồi đẹp trai quá chừng, anh ta thực sự đẹp hơn tất cả những người đàn ông tôi từng gặp, tôi cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra ngoài đây này."
Đào Nghệ vẫn đang say sưa ở đó, nhưng nhờ vậy mà đã phớt lờ đi Diệp Vi Vi.
Diệp Vi Vi cho rằng Đào Nghệ cũng quá cường điệu (làm lố), trong giới giải trí nhìn thấy tuấn nam mỹ nữ (trai gái xinh đẹp) nhiều như cá diếc qua sông, sao lại có thể làm cho cô ta biểu hiện ra như thế này được.
"Diệp Vi Vi, có người đến thăm lớp"
Bên ngoài có người đột nhiên hô lên, nhìn người đàn ông đang cầm bó hoa trên tay, mỉm cười bước tới, biểu cảm trên mặt của Diệp Vi Vi đúng y như là đã gặp ma.
Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai.
Đăng ngày 25/3/22
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT