Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, khi Diệp Vi Vi nhìn thấy ga trải giường đã bị nước trong bồn tắm nhấn chìm hoàn toàn, mới run rẩy bàn tay, bắt đầu cởi quần áo của mình, sau đó, ánh mắt của cô dừng ở trên tấm gương, liền thấy trước ngực có mấy cái dấu tay in thật đậm trên đó, dấu tay đó vô cùng mạnh mẽ và hữu lực, rõ ràng là dấu tay của một người đàn ông, thô bạo mà khắc ở trên người cô.
Khẽ giật mình kinh hô một tiếng, Diệp Vi Vi liền nhanh chóng cởi hết quần áo của mình, sau đó tăng nhiệt độ nước lên, nhắm mắt lại, rửa sạch sẽ chất nhớp dính trên người cô, có điều, cho dù cô có nhắm mắt lại, cho dù là giữa ban ngày đi nữa, nhưng Diệp Vi Vi vẫn có cảm giác như mình đang bị một ánh mắt lạnh lẽo nào đó theo dõi, tuy nhiên khi mở mắt ra, thì trước mắt cũng chỉ là hơi nước tràn ngập, hoàn toàn không có một bóng người.
"Ra mau!"
Diệp Vi Vi cầm vòi sen: "Mặc kệ anh là người hay ma, hãy đi ra ngoài đây cho tôi!"
Vòi hoa sen vẫn đang phun nước nóng, trong phòng tắm một mảnh lộn xộn, nhưng cũng không có một bóng người: "Anh là biến thái phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi, Diệp Vi Vi không sợ anh đâu. Có giỏi thì ra đây, trốn trốn tránh tránh thì tính là cái gì!"
"Có giỏi thì ra đây"
"Có giỏi thì ra đây."
Lúc đầu, chỉ có giọng nói của Diệp Vi Vi vang vọng, nhưng đột nhiên lại biến thành một tiếng cười chói tai, không ngừng lặp lại câu nói của Diệp Vi Vi, giọng nói đó, nhòn nhọn, tinh tế, giống như là một người phụ nữ đang bị bóp cổ mà nói.
Phụ nữ?
Diệp Vi Vi đột ngột quay người lại, đồng tử trừng lớn, nhìn vào tấm gương bị hơi nước che mờ, nhưng lại không có một bóng người, mà trên đó, cũng không có bóng của cô trong đó, nhưng sau đó, Diệp Vi Vi lại nhìn thấy, trong gương vốn dĩ trống rỗng không có một hình ảnh nào, chợt từ từ hiện lên một khuôn mặt.
Đó là một khuôn mặt của một người phụ nữ với mái tóc dài bồng bềnh và đôi môi tươi tắn, Diệp Vi Vi liền quay đầu lại phía sau nhìn thử nhưng phía sau hoàn toàn không có một bóng người.
Trên tay toát ra mồ hôi lạnh, cô nhìn vào gương, rồi lùi lại một bước.
"Cứu mạng!"
Nỗi sợ hãi trong lòng Diệp Vi Vi đã phá tan cái tự xưng là dũng khí của cô, cô hét lên: "Cứu mạng, có quỷ!"
Cô chạy đến cửa phòng tắm dùng tay vặn nắm cửa, tuy nhiên, rõ ràng khi cô đi vào cái nắm cửa vốn không có vấn đề gì, giờ phút này như đã được làm bằng bê tông, cho dù Diệp Vi Vi có cố gắng thế nào cũng không thể vặn được.
"Mở ra! Mau mở ra!"
Diệp Vi Vi khẽ lẩm bẩm.
Trong phòng tắm chật chội, chỉ có âm thanh mở ra, mở ra vang dội.
Diệp Vi Vi cảm thấy cổ của mình hình như đã bị bẻ gãy, khẽ quay đầu lại từng chút từng chút một, theo đó cũng phát ra âm thanh răng rắc, răng rắc.
Một nửa cơ thể của người phụ nữ đó, đã được khảm vào trong gương, cô ta nhìn vào Diệp Vi Vi với đôi mắt dịu dàng và nói: "Nhìn xem, tôi đã ra rồi này!"
Diệp Vi Vi trơ mắt mà nhìn theo, nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ thất khiếu* của cô ta, người phụ nữ nhìn Diệp Vi Vi khẽ cười: "Cô không phải muốn gặp tôi sao? Tôi cho cô thấy một cái cho vừa lòng này."
*Thất khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Sau đó, bàn tay của cô ta, từ từ, từ từ vươn ra, những móng tay sơn đỏ tươi trên bàn tay lao ra khỏi gương, và chộp về phía đôi mắt của Diệp Vi Vi.
"A!"
Diệp Vi Vi hét lên một tiếng, ngay khi những móng vuốt sắc nhọn chạm vào mi mắt của cô một khắc, không biết dũng khí từ đâu mà ra, cô đột nhiên đập vòi hoa sen trên tay về phía tấm gương, tiếng tấm gương vỡ tan vang lên, kèm theo đó, dường như nghe được một tiếng thét thê thảm chói tai.
Diệp Vi Vi cầm lấy vòi hoa sen đập mạnh vào gương cho đến khi tay mềm nhũn đến mức mất đi sức lực, cho đến khi tấm gương trên tường biến thành bột phấn.
"Đồ nữ quỷ chết tiệt, tao không sợ mày, mày dám hù tao, tao không sợ mày! Tao là mạng thuần dương*, tao khắc chết mày!"
*Mạng thuần dương: sinh giờ lẻ, ngày lẻ, tháng lẻ, năm con giáp thuộc dương. Ví dụ: sinh 11 giờ trưa, ngày 11, tháng 11, năm tý, dần, thìn, ngọ, thân, tuất.
Giọng của Diệp Vi Vi run lên, tay cô còn dính đầy máu từ mảnh vỡ thủy tinh, nhưng cô lại như không hề có cảm giác, tiếp tục dùng vòi hoa sen đập không ngừng.
"Vi Vi, Vi Vi, em ở bên trong sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Chợt có một giọng nói của người đàn ông tuy xa mà gần truyền đến, như thể đang vén lên một lớp màn che, cuối cùng lọt vào tai của Diệp Vi Vi, là giọng của vị hôn phu(*) Phong Sở Ca của cô. Diệp Vi Vi thở gấp một tiếng, mở mắt ra, cô nhìn vào vòi hoa sen đang cầm trong tay vẫn đang phun nước nóng, rồi từ từ, nhìn vào tấm gương trên tường.
(*)Chồng chưa cưới.
Bên trong đó, rõ ràng là khuôn mặt của chính mình.
Không có nữ quỷ, không có máu tươi đầm đìa, không có những vết thương bị trầy xước, dường như không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ có cô đã đem phòng tấm làm loạn lên như người bị thần kinh, trong tay lại còn cầm vòi hoa sen mà lo sợ viễn vong, mọi thứ, chỉ là ảo giác sao?
Bên ngoài, giọng nói của vị hôn phu vẫn còn đang tiếp tục.
Vòi hoa sen đang còn phun nước nóng trong tay Diệp Vi Vi liền rơi xuống đất, cô nhanh chóng chạy lại cửa, sau đó, tay cô run rẩy, liền có tiếng lách cách vang lên, vào lúc này đối với Diệp Vi Vi mà nói, tiếng nắm cửa được vặn ra giống như là tiếng trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT