Thật sự là Tô Diêu mà Diệp Vi Vi quen biết kia, rồi lại có chút hơi khang khác không thể nói rõ so với Tô Diêu cô biết, Tô Diêu đang đứng cùng một chỗ với một người đàn ông mà Diệp Vi Vi không quen biết, người kia không ngừng ném những lá bùa màu vàng ra, một cái liếc mắt cũng không thèm vứt cho Diệp Vi Vi.
Diệp Vi Vi cũng không có tâm tình đi làm quen với người lạ, cô chỉ là, ngay khi chạm đến đến thân thể ấm áp quen thuộc của người sống thì, lệ rơi đầy mặt: "Tô, Tô Diêu, thật là cậu."
"Tô Diêu, cậu đi mau, nơi này có quỷ, bọn họ đặc biệt đáng sợ, bọn họ giết người rồi."
Ngay sau thời gian cảm động ngắn ngủi, Diệp Vi Vi lập tức nhớ tới tình cảnh của mình, cô nói năng có chút lộn xộn, vừa giữ chặt tay Tô Diêu là muốn chạy ngay.
"Yên tâm, tớ có thể giết quỷ!"
Tô Diêu kéo Diệp Vi Vi còn đang khoa tay múa chân diễn đạt gì đó đến trước người mình, một tay ôm Diệp Vi Vi vào trong lòng: "Tớ không phải đã nói với cậu rằng, đối với mấy thứ thần thần quỷ quỷ này, tớ rất là có biện pháp rồi sao?"
"Ưm"
Lại có cách cũng không đối phó được lệ quỷ nha, tay Diệp Vi Vi giãy giụa, muốn làm Tô Diêu bình tĩnh lại một chút, nhận rõ hiện thực đi, hiện thực là, sức lực của Tô Diêu lớn đến mức Diệp Vi Vi không thể tránh thoát được, cô bị Tô Diêu mạnh mẽ nhấn đầu chôn ngực, làm cho hô hấp cũng khó khăn.
Tô Diêu không chú ý tới sự giãy giụa mỏng manh của Diệp Vi Vi, chỉ là ngưng thần nhìn biểu tình đề phòng của An Nhiên đang đứng phía trước, trong tay chính mình cũng theo bản cô mà giơ lên một lá bùa.
Hiện giờ, đã không phải nói đi là có thể đi được, sắc mặt Tô Diêu lạnh lùng nhìn vào bên trong bóng tối đen kịt kia, sau khi nữ quỷ kia tiêu tán, một cô gái từng bước một đi ra.
Đó là một cô gái trông cực kỳ tinh xảo tú lệ, khác với nữ quỷ dữ tợn ghê tởm vừa rồi, vẻ mặt của cô ta thậm chí có thể nói được là cảnh đẹp ý vui, bất thường là, cô ta còn có một tia dương khí, đó chính là, đôi mắt cô ta mà Tô Diêu nhìn thấy.
Đen kịt, như là ở nơi địa ngục sâu xa, một đôi mắt chứa đầy tà ác và oán độc.
Đó là sự căm hận đối với người sống, cũng là sự căm hận đối với mọi thứ trên thế gian này, Tô Diêu không nhịn được run run tay, ánh sáng màu vàng trên lá bùa phảng phất cũng vì âm khí trên người của cô gái kia, mà tiêu tán đi đôi chút, này, đây là còn chưa thật sự tiếp xúc đấy: "Đây là thứ gì."
Cô ấy cũng có thể tự xưng là một người có kiến thức rộng rãi, lại vẫn không biết, thứ làm cho cô ấy đều không nhịn được mà thấy sợ hãi, là thứ gì.
An Nhiên che ở trước người của Tô Diêu với Diệp Vi Vi, trong mắt đã không có một chút ngả ngớn kia: "Oán nữ"
Môi anh ấy phun ra hai chữ này, nháy mắt tiếp theo, trong lòng bàn tay anh ấy nhanh chóng xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, ngón tay xẹt qua xẹt lại.
"Trần về trần, Thổ về thổ, đến từ nơi nào, về nơi đó, tán!"
Từ trong lòng bàn tay của An Nhiên, lá bùa hóa thành một tấm lưới lớn màu đỏ máu, bao phủ về phía Phong Sở Ý, cô ta muốn tránh cũng không thể tránh được, nhưng ở phía bên trái thân thể của cô ta đột nhiên hiện ra một bóng đen thật lớn, đó là bóng ma của một cô gái, lại phảng phất như có trăm ngàn gương mặt vậy, nam nữ già trẻ, mỗi một gương mặt hiện lên, đều lập loè vẻ oán độc cùng tà ác giống nhau.
Cắn xé, giãy giụa, mỗi một gương mặt đều muốn giành được quyền chủ đạo.
"Gào rrr!"
Vốn dĩ Phong Sở Ý đang định *Súc địa thành thốn, muốn lập tức xuất hiện trước mặt ba người, nay đành dừng lại thân mình, khuôn mặt cô ta vặn vẹo, lạnh giọng gào rống, tiếng hô của cô ta tựa như thủy triều vậy, đập về bùa chú mà An Nhiên vẽ ra, khiến hình bóng của nó trở nên mơ hồ, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể xóa tan được tâm huyết của An Nhiên ở trong đó.
*Súc địa thành thốn: Súc địa thành thốn là một phép thuật, nghĩa là thu đất lại từ độ dài vài dặm thành 1 thốn, như vậy khi cất bước đi thì sẽ đi nhanh hơn rất nhiều, chỉ một bước cũng đi được vài dặm đường.
Chỉ là, bên mặt vốn đang hiện lên hàng trăm mặt quỷ kia, cuối cùng vẫn lại lần nữa trở về thân thể của Phong Sở Ý.
"Phong Sở Ý"
Sau khi trải qua khủng hoảng lúc ban đầu, cuối cùng thì Diệp Vi Vi cũng rút đầu ra khỏi bộ ngực có thể làm vũ khí giết người kia của Tô Diêu, vừa ngẩng đầu lên, cô trông thấy, lại là một người bên ngoài dự liệu của cô, cái người phụ nữ có khí đen cuồn cuộn quanh thân, tản ra khí thế đáng sợ kia, rõ ràng là Phong Sở Ý, mặc dù cô đã biết Phong Sở Ý là một tồn tại đáng sợ, nhưng giờ khắc này, cô vẫn không chịu nổi mà hít hà một hơi.
"Cậu biết cô ta?"
Tô Diêu nhíu mày, suy nghĩ chuyện, trong hai tháng mất tích này, Diệp Vi Vi đến cùng là đã gặp những chuyện gì.
Đang bận rộn chiến đấu với An Nhiên, Phong Sở Ý như là nghe thấy tiếng của Diệp Vi Vi, gầm rú một tiếng, gió âm cuồng thổi, không khí tanh hôi đột nhiên tràn ngập toàn bộ không gian.
"Đi mau, cô ta đang kêu gọi bách quỷ!"
An Nhiên hét lớn một tiếng, một đạo tinh huyết lại hất ra, ở những chỗ không nhìn tới được chung quanh, một tiếng lại một tiếng kêu nghẹn ngào thảm thiết vang lên, một lá bùa màu vàng đột nhiên đánh vào giữa bóng tối chung quanh, một tầng lại một tầng sóng gợn đong đưa, sau đó, trước mắt xuất hiện một con đường nhỏ hẹp.
Tay Tô Diêu chặt chẽ nắm lấy tay Diệp Vi Vi, nói một tiếng cẩn thận với An Nhiên, trong lòng cô ấy biết năng lực của chính mình kém hơn anh ấy rất nhiều, sau khi An Nhiên mở ra một con đường, cô ấy không dám dừng lại, che chở Diệp Vi Vi chạy ngay ra phía bên ngoài.
Tô Diêu chạy rất nhanh, Diệp Vi Vi thất tha thất thểu, gần như là không theo không kịp bước chân của cô ấy, tuy vậy, cô vẫn cắn chặt khớp hàm, chạy theo, ánh sáng chung quanh lờ mờ, như có hình ảnh xương trắng hiện lên, một móng vuốt vươn ra, bắt được cánh tay của Diệp Vi Vi.
"Á"
Diệp Vi Vi kêu rên một tiếng, cánh tay cô bị hung hăng kéo một cái, Tô Diêu quay đầu trông thấy, tay kết một ấn, một tia sáng trắng xẹt qua, răng rắc một tiếng, xương trắng bị đứt gãy.
Chỉ là, song quyền khó địch bốn tay, đặc biệt là khi phải mang theo một người hoàn toàn vô dụng như Diệp Vi Vi thế này, trên người Tô Diêu cũng nhiều thêm mấy vết thương, đã có máu tươi nhỏ xuống.
"Để cô ta lại!"
Giọng nói âm u lạnh lẽo của Phong Sở Ý trải rộng toàn bộ không gian: "Tôi chỉ cần cô ta!"
"Cô ta phải chết!"
Từng tiếng, từng tiếng, tất cả đều là oán độc, 'cô ta' trong miệng của Phong Sở Ý, sẽ chỉ là Diệp Vi Vi.
"Tô Diêu, buông tớ ra đi"
Diệp Vi Vi nghe được, Tô Diêu lại như mắt điếc tai ngơ, nhưng cô lại không thể cũng kéo Tô Diêu vào chuyện này được.
"Diệp Vi Vi!"
Sắc mặt Tô Diêu thay đổi, lại do Diệp Vi Vi đột nhiên rút tay mình ra khỏi tay Tô Diêu, cô cười một cách thảm đạm, trong mắt lại đầy vẻ kiên định: "Là chính tớ tự lựa chọn đi theo Phong Sở Ca vào nhà họ Phong, là tớ trêu chọc mấy thứ này, có một cái mạng của tớ, là đủ rồi!"
Một tay đẩy Tô Diêu với sắc mặt đang kịch liệt thay đổi về phía con đường nhỏ trước người kia, Diệp Vi Vi xoay người đối mặt với tầng tầng xương trắng đang chộp về phía mình, chỉ cảm thấy, trong lòng binh yên ngoài ý muốn, đúng vậy, đủ loại chuyện phát sinh này, là kết quả do cô tự mình lựa chọn, hiện giờ, điều duy nhất cô có thể làm, chỉ là hy vọng Phong Sở Ý giết chính mình, thả Tô Diêu và người đàn ông đi cùng cô ấy tới cứu chính mình kia.
"Vi Vi! Đồ ngốc nhà cậu, nhanh chóng quay lại đây!"
Sao Tô Diêu có thể đi một mình được, mắt thấy Diệp Vi Vi sắp bị xương trắng kéo vào bóng tối, ngay cả pháp quyết cô cũng không thèm làm nữa, lập tức nhào về phía Diệp Vi Vi.
Thế nhưng, những xương trắng mới vừa rồi còn mạnh mẽ tập kích cô ấy kia, đã bày ra một cánh cổng xương trắng ở trước người của Tô Diêu, cánh cổng nặng nề âm u đáng sợ, che cô ấy ở bên ngoài, cánh tay chưa kịp bày ra phòng hộ kia của cô ấy suýt chút nữa đã bị một cái bộ xương khô màu trắng nuốt vào rồi.
"Trên người cô ta có ít nhất oán khí của trăm quỷ, chúng ta không phải đối thủ của cô ta, rời khỏi nơi này trước đã!"
Trên ngực An Nhiên tràn đầy vết máu, xuất hiện bên cạnh Tô Diêu, vừa giữ chặt Tô Diêu đã muốn đi.
"Muốn đi anh đi đi! Tôi tuyệt đối sẽ không để một mình Vi Vi lưu lại."
Một chưởng của Tô Diêu đẩy đến ngực của An Nhiên, An Nhiên kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, lại không muốn buông tay Tô Diêu ra: "Cô, cái người phụ nữ này, sao lại không biết sống chết như vậy!"
An Nhiên mắt thấy Tô Diêu căn bản không nghe khuyên bảo của mình, cắn chặt răng: "Được, nếu cô không yên tâm cô ta, vậy cô cứ thành thật ở lại chỗ này đi, tôi đi!"
Editor: Nguyệt Trường Ly
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT