Quá trình quay phim của Diệp Vi Vi tại phim trường diễn ra suôn sẻ, tuy rằng sau đó cũng thường thường bị kêu cắt mấy lần, cũng không vào trạng thái ngay như lần đầu tiên, bởi vì cô không phải người có thiên phú gì nhưng lại nỗ lực và chịu học hỏi, nên từ từ cũng thành công.

Ngoại trừ việc Chu Hàm Ngọc thường thường chỉ điểm và làm những hành động gây hiểu lầm, chọc mấy nữ nghệ sĩ ở đoàn làm phim thỉnh thoảng tìm cô gây rắc rối thì mặt khác đều ổn.

Ít nhất cô thực sự cảm thấy kỹ thuật diễn của mình đã tiến bộ hơn không ít, cảm thấy việc tham gia đoàn phim rất hữu ích, Trịnh Phạm thậm chí còn ngỏ lời về việc ký hợp đồng làm người đại diện cho cô sau khi quay xong bộ phim này.

Cô bị người đại diện trước đuổi trong cơn tức giận, thì sau đó thiệt tình cũng rất muốn tìm một người đại diện tốt, đáng tiếc người đại diện cô cho là tốt lại coi thường cô, khi Trịnh Phạm đến gặp cô, cô ra vẻ rụt rè, đồng ý nói chuyện sau khi bộ phim này được quay xong.

Đây cơ bản là một thỏa thuận, sau đó phải xem Diệp Vi Vi có thể lợi dụng bộ phim này để xây dựng địa vị và danh tiếng hay không.

Có rất nhiều nghệ sĩ có thiên phú có điều kiện, thế nên nếu Diệp Vi Vi không có vai diễn đầy triển vọng trong bộ phim này, thì Trịnh Phạm cũng sẽ không coi trọng cô, về điểm này, trong lòng hai người đều rõ cả.

Họ cứ bận rộn bận rộn, chớp mắt đã trôi qua mười ngày, Diệp Vi Vi bận rộn như vậy nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ đến Phong Sở Mạc, cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, có điều, cái gọi là ngẫu nhiên nhớ tới của cô lại tốn thời gian, như là lúc cô đi đến bên ngoài rạp chiếu phim, nơi gặp người đàn ông đó, thì dù có bận rộn đến đâu, cô cũng dành chút thời gian để đi xung quanh.

Cái tên chết tiệt đó nói sẽ đi tìm cô, thế mà không hề xuất hiện, Diệp Vi Vi cảm thấy chính mình vừa yêu đã biết thất tình, cho nên cô cứ vùi đầu vào sự nghiệp. Cô nhớ không nhầm cổ nhân có câu thế này: Tình trường thất, sự nghiệp khởi.

Cô bây giờ được coi là thất tình, nên phải đảm bảo đường sự nghiệp thành công, bằng không sẽ mất trắng, ít ra cô đã nghĩ như vậy thật, thế nên mỗi ngày cô càng biến mình thành con lật đật, điều đó làm cho Chu Hàm Ngọc đôi khi thấy hổ thẹn vì làm phiền cô.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Vi Vi tránh né mình, Chu Hàm Ngọc chính là nhịn không được đem lửa muốn đi trêu chọc Diệp Vi Vi.

Hôm nay Diệp Vi Vi tới giải trí Phi Tường để bổ sung một số vấn đề trong hợp đồng, có rất nhiều thủ tục cần làm nên lúc rời đi vừa hay vào giờ tan sở.

"Nhường một chút"

Diệp Vi Vi đang đợi thang máy thì một giọng nam quen thuộc từ tính vang bên tai, giống như tiếng đàn cello, là âm thanh này thường được người ta coi là có thể làm lỗ tai con gái mang thai, đáng tiếc, Diệp Vi Vi nghe thấy không phải lỗ tai mang thai mà thành lỗ tai chịu tội.

Cô bước sang một bên để nhường.

"Nhường chút nữa đi."

Diệp Vi Vi khẽ nhíu mày, lại nhường, hành động mấy ngày nay của Chu Hàm Ngọc khiến cô cuối cùng cũng xác nhận được kẻ ác làm cô vật lộn mấy lần trong bể bơi không phải là ảo giác, lần đó cô chống trả cũng chính là liều mạng đánh mất chén cơm, mà chuyện đó chắc chỉ dám làm một lần, chưa chắc sẽ có lần hai, nhất là hiện tại Diệp Vi Vi đã ở trong đoàn phim lâu, cũng quý trọng chén cơm của mình, đặc biệt là cơ hội này.

Nếu cô không thể trêu vào thì cô chọn trốn.

"Thêm chút nữa."

Diệp Vi Vi siết chặt nắm tay, cắn răng, dứt khoát đi.

Một bàn tay liền chắn trước mặt cô: "Nơi này chỉ có một thang máy thôi."

"Tôi đi thang bộ!"

Diệp Vi Vi cắn răng, gằn từng chữ một, có con dao cứ để trên đầu mình thì khó chịu thật.

"Vừa hay tôi cũng cần chăm tập thể dục, nhường chút, tôi cũng đi thang bộ."

"Đây là tầng mười chín đó, anh chắc chưa?"

Diệp Vi Vi quay đầu lại, mỉm cười, lộ ra một cái đồng tiền bên má.

"... Tôi chắc."

Chu Hàm Ngọc dừng một lát và nói như thế.

"Vậy mời anh đi trước."

Diệp Vi Vi bước sang một bên nhường đường, cách cầu thang một mét, đủ để Chu Hàm Ngọc lăn xuống.

Chu Hàm Ngọc kinh ngạc nhìn Diệp Vi Vi từ trên xuống dưới, hai ngày nay anh ta trêu chọc Diệp Vi Vi nhưng cô lại không tức giận, anh ta ngứa ngáy và hoảng, hôm nay cũng hạ quyết tâm dùng hết sức lực để chọc tức Diệp Vi Vi, nhưng sao hôm nay cô gái này thu mình quá.

"Xin mời, anh Chu."

Diệp Vi Vi vẫn cười.

"Thật ra tôi rất thích cô gọi tôi là Chu Chu, như vậy sẽ gần gũi hơn."

Tuy rằng không nhìn thấy Diệp Vi Vi tức giận đến biến sắc, nhưng làm cô đầu hàng cũng thấy không tệ, Chu Hàm Ngọc bỏ lại lời này, rồi quay người và bước xuống cầu thang.

"Diệp Vi Vi, cô đi đâu vậy?"

Theo một tiếng "ting", thang máy mở ra.

Chu Hàm Ngọc kinh ngạc nhìn Diệp Vi Vi nhảy vào thang máy với tốc độ lao 100m, đợi đến khi anh ta phản ứng và đuổi theo thì thấy hai cửa thang máy đã khép lại trước mặt mình và Chu Hàm Ngọc còn Diệp Vi Vi cười, nụ cười cực kỳ tươi, nụ cười ấy trên khuôn mặt vốn có chút gầy gò trông có sức sống hơn hẳn.

Chu Hàm Ngọc ấn cửa thang máy đã đóng chặt, nhìn tầng chỉ định từ từ đi xuống, lẽ ra anh ta phải tức giận, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: "Diệp Vi Vi, lát nữa tôi sẽ tính sổ với cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play