Thấy La Tú Nhi sắp chạm vào lục lạc trên cổ tay, Phong Sở Mạc liền nắm lấy cổ tay đối phương, để La Tú Nhi không thể động đậy, chỉ cần anh không nghĩ giết người, không cố ý làm tổn thương La Tú Nhi, không để người khác làm tổn thương La Tú Nhi, cũng không dùng biện pháp bất thường để mê hoặc La Tú Nhi, Nhiếp Hồn Linh sẽ không chủ động công kích, đối với hành động của La Tú Nhi, Phong Sở Mạc muốn ngăn cản là chuyện rất dễ dàng, khi ở bên ngoài, anh cố ý không ngăn cản, chỉ vì, anh muốn thử nghiệm cái gì đó, bây giờ, anh muốn bảo vệ người phụ nữ có mái tóc dài đẹp này: "Thục nữ là không la hét ở nơi công cộng, tôi thích thục nữ."
Phong Sở Mạc kéo ra một nụ cười nhạt, vẫn rất lạnh, nhưng lại khiến tâm trạng cáu kỉnh của cô ta bình lặng lại rất nhiều.
"Bây giờ cô cần phải đi phòng vệ sinh để sửa sang lại, về cô gái trẻ này, tôi sẽ từ từ nói chuyện với cô ta."
Phong Sở Mạc cố ý nhấn mạnh hai tiếng từ từ.
La Tú Nhi làm sao có thể đồng ý, vì biết Diệp Vi Vi chính là cố ý làm như vậy, cô ta nhớ tới cô bổ nhào lên đùi Phong Sở Mạc, cho thấy rõ ràng là cô có ý đồ với người đàn ông của cô ta.
Cô ta không muốn tha, một hai phải tát vào mặt cô, lần này anh không nói gì, trực tiếp túm cô ta kéo vào phòng vệ sinh sau rạp chiếu phim.
"Con ả chết tiệt đó, cô ta chắc chắn cố ý quyến rũ anh."
"Nếu anh không ngăn cản em, em đã tát mặt cô rồi!"
"Đồ rác rưởi."
Nhưng La Tú Nhi không thể chịu đựng được ánh mắt ghét bỏ của anh nên thuận theo đi vào phòng vệ sinh, cô ta vẫn tiếp tục mắng trong khi chà váy bằng xà phòng miễn phí có sẵn trong phòng vệ sinh.
Phong Sở Mạc ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời này, hay là nói, loại bỏ những lời nói bẩn thỉu của cô ta, có điều trong đó có một câu nói khiến anh ta vui.
Anh nhìn Diệp Vi Vi đi theo đến: "Cô đang quyến rũ tôi sao?"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nặng nề, cùng với tiết tấu từ tính có quy luật, tựa như đang ngâm xướng thơ từ, Diệp Vi Vi cảm thấy mình rất thích rất thích nghe giọng nói của đối phương.
"Vậy, tôi có thành công không?"
Diệp Vi Vi luôn khinh thường những người chủ động vồ lấy đàn ông, khinh thường những người phụ nữ dán lên những người đàn ông đã có bạn đời, nhưng, người đàn ông đứng trước mặt này thì khác, trong tiềm thức của cô nhận định rằng cô mới là bạn đồng hành với người đàn ông này, người này là của cô, cô chắc chắn rằng mình tuyệt đối không nên để cô gái đối diện kia nhúng chàm người đàn ông của mình.
Mi Phong Sở Mạc cong cong, bàn tay duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của người phụ nữ khiến anh suy nghĩ nhiều, quả nhiên, xúc cảm đó rất tuyệt: "Em thành công."
Tại khoảnh khắc đó, nụ cười trên khóe môi và lông mày của người đàn ông giống như bông hoa mùa xuân nở rộ, lại giống như ánh nắng đầu tiên của ngày hè, làm trái tim của cô lại bắt đầu đập thình thịch, thình thịch.
Cô duỗi tay ra, ôm lấy cổ người đàn ông, trong ánh mắt bất ngờ của người đàn ông, Diệp Vi Vi đưa môi mình lên.
Triền miên, khắc sâu, im lặng, lại nồng nhiệt, nụ hôn của cô chứa sự điên cuồng và vui mừng như tìm thấy được thứ gì đó.
Lúc đầu anh sững sờ, rồi cũng vô thức mở môi, vô thức phối hợp với nụ hôn có phần trút trắc mà lại nồng nhiệt của cô gái này.
Diệp Vi Vi hôn, tựa như muốn nuốt luôn môi của Phong Sở Mạc, và anh cảm nhận được cơ thể mình nóng lên.
Hồn phách lạnh như băng cảm nhận được sự ấm áp và động tình, anh chợt đẩy cô, đè cô lên bức tường bên ngoài phòng vệ sinh, khi cô mở đôi mắt mông lung, bối rối nhìn anh, anh liền cúi xuống cắn mạnh lên môi cô.
Mùi máu xộc lên, cô khẽ hừ, màu máu trong mắt anh như ẩn như hiện, năm ngón tay của anh siết lấy vai cô, gần như ghim vào trong da thịt.
Nụ hôn của Diệp Vi Vi là nụ hôn chiếm hữu của một con thú nhỏ, còn nụ hôn của Phong Sở Mạc lại là một con dã thú hung mãnh, cắn xé con mồi đến chảy máu.
Qua rất lâu, nước trong phòng vệ sinh vẫn còn ào ào, thỉnh thoảng có tiếng mắng của La Tú Nhi vang lên, anh cuối cùng cũng buông môi cô ra, nhưng vẫn chưa đã thèm nên dùng đầu lưỡi phác họa theo môi cô, lần theo vết thương trên môi, đến bên tai cô: "Nói cho tôi biết, tên của em."
".. Vi Vi, Diệp Vi Vi."
Chân Diệp Vi Vi có hơi mềm nhũn, nếu anh không đỡ cô thì cô đã ngã xuống đất rồi.
Mắt Phong Sở Mạc mở to, thật sao?
Khoảnh khắc đó, nụ cười trên môi anh thật sự chân tình: "Tên tôi là, Mạc."
Vi Vi, Vi Vi, nếu là em, anh nguyện ý tin, dưới đáy lòng anh thật sự quyến luyến cái tên này, nếu là em, anh hy vọng, em gọi tên anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT