Hơn hai mươi mấy năm qua, chưa từng có sai sót nào, mà hiện tại, Diệp Vi Vi đã phá phong ấn, chỉ có thể là trong tiềm thức của cô muốn biết người đàn ông kia ở nơi nào, cảm xúc dao động mạnh cùng khát vọng, làm cô nằm mơ thấy vận mệnh chú định, kết nối với hai giới.
Tô Diêu ôm đầu Diệp Vi Vi vào trong ngực mình, cảm nhận được chỗ ngực càng ướt và bên trong ngực có gì đó nhói đau.
Vi Vi, cậu đã yêu anh ta rồi, cậu biết không? Cậu đã yêu một người lẽ ra cậu không nên yêu, tên ấy trong giấc mơ của cậu có lẽ đã hoàn toàn biến mất, tớ nên làm gì giúp cậu đây?
Diệp Vi Vi khóc thút thít, không hiểu sau lại nôn nóng, lo lắng, tuyệt vọng, cũng chỉ là một giấc mơ, chỉ là một đồng tâm kết bị mất, không sao đâu, Phong Sở Mạc rời đi, chính anh ta tự rời đi, không cần lo lắng, nhưng, tuyến lệ không chịu khống chế, nước mắt không ngừng chảy xuống, giống như là muốn khóc hết nước mắt, những giọt nước mắt mà nhiều năm cô quật cường không muốn khóc trước mặt ai.
Một luồng ánh sáng xẹt qua, đầu Diệp Vi Vi gục xuống vai Tô Diêu, chỉ là, cho dù đang bất tỉnh, thì nước mắt vẫn không ngừng chảy ra khỏi đôi mắt nhắm chặt.
Tô Diêu sửng sốt.
Đảo mắt thấy An Nhiên còn chưa thu lại đầu ngón tay.
"Anh làm gì vậy!"
Tô Diêu rống giận với An Nhiên.
Diệp Vi Vi, giống như vảy ngược của Tô Diêu, An Nhiên xác định cùng khẳng định, mình luôn ghét Diệp Vi Vi, lạnh mặt nói:
"Để cô ta ngủ một giấc, yên tĩnh một lúc, nghỉ ngơi, mặc kệ cô muốn xử tôi thế nào, tóm lại, nếu như cô không dùng gì trấn an cô ta, tôi đoán đợi lát nữa sẽ không áp chế được thứ trên người cô ta."
"Anh, anh nói gì, thứ gì, anh đừng nói hươu nói vượn."
Tô Diêu làm theo bản năng là bảo vệ Diệp Vi Vi phía sau mình, dùng ánh mắt đề phòng nhìn An Nhiên.
Mắt An Nhiên cũng lạnh, quả nhiên, anh ta vẫn luôn cảm thấy Tô Diêu kỳ quái tại sao muốn tìm đồ vật đó, đồ kia tuy thần kỳ, nhưng với người trời sinh không thần quái mà nói thì đó chỉ là phế vật, còn có Diệp Vi Vi bị phong ấn đột nhiên xuất hiện Âm Dương Nhãn.
An Nhiên vừa nghĩ vừa cắn răng, anh ta thân với Tô Diêu đã mười mấy năm biết hai mươi năm, mặc dù hai người luôn cãi vả ầm ĩ, phá nhau, nhưng anh ta cũng không nghĩ tới, vì Diệp Vi Vi, Tô Diêu cư nhiên sẽ phòng bị mình như vậy.
"Cô cho rằng tôi nói hươu nói vượn cũng tốt, cho rằng tôi nói trúng bí mật hay người trong lòng cô mà nhận không ra cũng tốt, Tô Diêu, cô tìm đồ vật đó rồi, kiến nghị cô tốt nhất mau dùng, nếu không, có thể không còn kịp."
Quanh thân Diệp Vi Vi có một tầng ánh sáng trắng nhạt như có như không hiện lên, gò má cô có nước mắt chảy xuống không ngừng, rơi xuống giữa không trung, vỡ vụn thành ánh sáng màu trắng, tóc của cô di động, hoặc là nói, toàn bộ cơ thể, có một cổ lực nào đó tác động, bắt đầu xao động, cảm giác cực kỳ bất an.
An Nhiên đột nhiên quay đầu, nhìn xuyên qua vách tường, anh ta có cảm giác như bị nhìn trộm, lòng bàn tay vừa lật, một lá bùa cách âm cùng một lá bùa tuyệt nguyên được dán lên trên kia vách đó.
Tô Diêu không thấy động tác của An Nhiên, hoặc là nói, cô ấy hiện tại không có tâm tư nào chú ý đến sự việc khác ngoại trừ Diệp Vi Vi.
Tay Tô Diêu run run nên khi cô ấy móc từ ba lô ra một cái hộp ngọc bích thì suýt làm rơi.
"Có muốn tôi giúp không?"
An Nhiên không đành lòng.
"Không cần, là tôi ích kỷ, dù không được sự đồng ý của Vi Vi vẫn muốn Vi Vi quên, cho nên, để tôi làm!"
Do căng thẳng nên đầu ngón tay Tô Diêu không có màu máu, hộp ngọc được mở ra, ở bên trong có một quả màu tím nhạt, kích cỡ trên dưới quả mận, tỏa tản mùi hương kỳ dị, trong văn chép là vong ưu, người đời gọi là quả vong ưu, là loại quả sinh trưởng ở bờ sông minh hà, sau này không biết vì nguyên do gì, một nơi kỳ dị ở nhân giới lại có một hạt giống, sinh trưởng thành trái cây, quả vong ưu này có thể so với canh Mạnh bà thì nó không làm quên hết, chỉ biết quên một năm gần nhất và những việc khắc cốt ghi tâm từng trải qua, còn những việc khác sẽ không quên, không ảnh hưởng chút nào.
Sức mạnh thần quái bẩm sinh, có điều, muốn phá tan sức mạnh cường đại phong ấn, cần là một lòng, Diệp Vi Vi có thể thấy quỷ, mở mắt, có lẽ do có tiếp xúc thân mật với người âm, mà quan trọng nhất, ở chỗ cô nghĩ thầm muốn gặp.
Nếu chỉ làm Diệp Vi Vi quên đi đoạn ký ức ở phủ nhà họ Phong, Tô Diêu có thể không chút do dự làm Diệp Vi Vi quên, quên những thứ từng trải qua, tốt nhất, chính là, người làm Diệp Vi Vi đau lòng, khát vọng, khóc, Tô Diêu cảm thấy, mình quá tàn nhẫn quá độc ác.
"Không còn kịp rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT