"Vi Vi, đừng xốc nổi nữa, kể từ bây giờ anh sẽ giám sát một ngày ba bữa cơm của em, ăn xong bữa sáng rồi ngủ tiếp đi."

Diệp Vi Vi liếc nhìn thoáng qua Phong Sở Mạc chính nhân quân tử đang làm như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, cô nghiến răng nghiến lợi, cô xốc nổi á hả? Diệp Vi Vi cô luôn là người lý trí biết phân rõ đúng sai, oki? Người xốc nổi nhất có tư cách gì để nói người khác xốc nổi hả.

Vứt hết đồ đạc của cô, làm hỏng giường đệm của cô, nửa đêm trở về lại chà đạp cô vài lần, Phong Sở Mạc, da mặt anh còn dày hơn nữa không?

"Ha ha, xin lỗi, tôi, không, thèm ăn!"

Đúng lúc này, bụng cô kêu ục ục khó chịu vì mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, cô tỏ vẻ, mình giận lẫy đó, không thèm ăn, chỉ là không thèm ăn.

Ánh mắt anh nhìn xuống bụng cô

"Anh, anh nhìn cái gì!"

Diệp Vi Vi kéo chăn bông che phần bụng nơi đó, tiếng vừa rồi nhỏ thế chắc là không nghe thấy đâu, cô cũng muốn tạo hình ảnh tôn nghiêm trong mắt Phong Sở Mạc!

Cô muốn cho anh ta biết, cho dù cô không thể dùng vũ lực đuổi anh đi, nhưng về mặt tinh thần, cô nhất định không thuận theo để anh ta làm bậy.

Phong Sở Mạc cau mày, không biết cô nghĩ gì, vẻ mặt kỳ lạ như vậy, thở dài, chỉ cần tốt cho thân thể cô, anh có thể làm quyết liệt với nguyên tắc, khi Diệp Vi Vi bị Phong Sở Mạc bế đưa vào phòng tắm, anh cẩn thận rửa mặt đánh răng cho cô như chăm một đứa trẻ, nhìn tư thế đó như sắp xi tiểu cho cô vậy, Diệp Vi Vi tức điên lên: "Tôi đầu hàng, thiếu gia khùng, ông cố nội khùng, tôi đầu hàng được chưa!"

Cô từ giữa hai cánh tay Phong Sở Mạc nhảy xuống, mặt đỏ đến mức có thể vắt ra máu: "Tôi cmm nó đời trước tôi nợ anh thì phải!"

Một tiếng rầm, cửa phòng tắm đóng sầm lại, vẻ nghiêm túc trên mặt anh nhạt dần, sau đó, anh dùng một tay che môi, mặt mày rạng rỡ, khụ khụ, anh có thể nói, thật ra, anh vừa rồi đang mong chờ cô làm khó mình?

Phong Sở Mạc có chút hối tiếc vì không ở bên cạnh chăm sóc Diệp Vi Vi trong hai ngày cô nhập viện, do mình bận một số chuyện, thật sự là, hối tiếc mà.

- -

Cháo do anh nấu ngon đến bất ngờ, khi Diệp Vi Vi ngửi thấy mùi thơm còn nghĩ rằng là do mình đói, nhưng, sau khi ăn vào, suy nghĩ duy trì một chút rụt rè và tôn nghiêm dần dần bị thay bằng bản năng của đồ tham ăn.

Đậu và gạo nếp thơm, vị hơi ngọt, đặc sệt và mịn như kem, nếu không phải tận mắt nhìn thấy Phong Sở Mạc ở trong phòng bếp đi tới đi lui mấy lần, cô có lẽ sẽ hoài nghi, đây là do anh biến ra, thật sự, là ăn rất ngon.

Cái chén được giơ lên: "Thêm một chén nữa!"

Phong Sở Mạc cầm lấy cái chén không, sau đó, nhìn cô ngẩng đầu tỏ vẻ mình vẫn còn tức giận, thì anh bình tĩnh đem chén không đi rửa sạch sẽ, rồi cầm lấy nồi cháo, lấy đi.

Lấy đi, lấy đi, lấy đi rồi...

Tâm trí Diệp Vi Vi cứ xoay chuyển ba chữ này, đây là ngược đãi, nghĩ cô dễ bị bắt nạt đúng không!

Cô dứt khoát đập tay xuống bàn cái rầm, mặt mũi dữ tợn đứng dậy, sau đó đối diện với ánh mắt lãnh đạm của anh: "Tôi, tôi còn chưa ăn no."

Cô định nói câu này một cách khí thế, tiếng đầu tiên vẫn rất cao, nhưng phía sau càng lúc càng thấp, cuối cùng im bặt.

"Vi Vi, em đã húp ba chén cháo, đã đủ rồi."

Phong Sở Mạc nhìn cái chén lớn trong tay, cảm thấy mình đã dung túng cho cô rất nhiều, nếu không phải nghĩ đến tối hôm qua cô đã tiêu hao nhiều năng lượng, thì nhiều nhất chỉ được hai chén, đâu để Diệp Vi Vi không biết tiết chế như vậy.

"Ba chén là bao? Sao đủ hả? Tối hôm qua anh ăn uống no đủ, anh không thể bỏ đói tôi, tôi nói cho anh biết, anh có trách nhiệm cho tôi ăn no!"

Ngay khi tinh thần người thích ăn hàng xuất hiện, chỉ số IQ đã giảm nghiêm trọng, khi cô thấy hai mắt anh hơi mở to và vẻ mặt sững sờ ngạc nhiên, cuối cùng cô cũng phản ứng lại biết mình nói gì, cô liền che mặt, tỏ vẻ, người vừa nói chắc chắn không phải là mình, là do quỷ hồn bám vào người mình.

"Em thích món cháo anh nấu lắm sao?"

Phong Sở Mạc không nghĩ cô bị quỷ hồn bám vào người, sau một lúc sững sờ, cảm xúc vui mừng quá đỗi ấy đã cuốn đi tất cả nỗi buồn của anh, thân thể nhoáng lên, anh đã đứng trước mặt cô.

"Cháo anh nấu có vị bình thường thôi, do tôi đói bụng!"

Cô mạnh miệng, hơi thở ấm áp của người phụ nữ quét qua lòng bàn tay, anh nâng cằm cô lên: "Sau này, anh sẽ luôn nấu cơm cho em, được không?"

Giữa lông mày của Phong Sở Mạc, lóe lên ánh sáng dịu nhẹ, anh hỏi cô, được không?

Ánh nắng sớm lấp lánh trên mái tóc đen của người đàn ông, lại không bì được với sự dịu dàng trên hàng này và mong đợi trong ánh mắt anh: "Được không?"

Diệp Vi Vi nghe thế, đáp lại: "Được"

Nó giống như bị thứ gì đó mê hoặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play