Ngôi nhà mà Diệp Vi Vi thuê ở là kiểu xưa cũ, nhà cũ, trang trí bài trí cũng cũ, ngay cả đèn cũng là màu vàng mờ, khó nhìn rõ, không sáng, nhưng lại làm người ta cảm giác ấm áp, Phong Sở Mạc nhìn khuôn mặt say ngủ ấy, dưới ánh đèn vàng mờ, ấm áp đến lạ.
Vừa rồi anh ngồi bên ngoài, trải qua đủ cảm giác đấu tranh, gút mắc, bây giờ những thứ tích tụ dưới đáy đó đều biến mất hết.
Anh không biết cô đang đợi anh hay là vì quên tắt đèn, anh thà tin rằng, cô là đang đợi anh, để lại một ngọn đèn cho anh về nhà.
"Vi Vi, anh về rồi."
Giống như người chồng, nói "anh về rồi" với người vợ đang đợi mình, môi của Phong Sở Mạc nhẹ nhàng tiến đến môi cô, một nụ hôn nhẹ và ấm rơi lên cánh môi nhợt nhạt của cô gái.
"Ưm."
Âm thanh như của động vật nhỏ, anh tỉnh táo lại, mới phát hiện cô ngủ trên sàn nhà, cách một lớp vải mỏng, có lẽ do lạnh, nên cơ thể cuộn tròn lại thành một cụm, dù mặc thêm mấy cái áo cái quần dày nhưng không có tác dụng gì, anh làm theo bản năng, ôm chặt cô, hai tay anh phủ kín đôi tay cô, cúi đầu, nhẹ thổi khí, tại khoảnh khắc kia, lông mày của người đàn ông cũng nghiêm túc đến lạ, nhưng khi cô run rẩy và kêu lạnh thì anh mới bàng hoàng buông tay ra.
Sao anh lại quên mất là mình không có hơi ấm, khí anh phà ra nhanh chóng ngưng kết thành sương, rõ ràng là đêm thu.
Anh đứng dậy, định tìm một chiếc chăn bông đắp cho cô, nhưng chiếc chăn bông mốc meo trên giường đã biến mất tăm, nhìn kỹ, mới phát hiện chăn bông đã bị cô lột ra, ruột chăn được đem đi phơi nắng ở ban công, còn vỏ chăn nằm trong thau giặt đồ, trong nhà này ngoại trừ chiếc chăn bông đó ra thì không hề có chiếc thứ hai, anh lờ mờ cũng hiểu được, tại sao lúc cô về lại giận như vậy.
Diệp Vi Vi cảm thấy rất lạnh, giống như nằm trên mặt tuyết, cuộn tay chân vào, đầu choáng váng, khó chịu muốn chết, nhịn không được bắt đầu mắng chửi, mắng anh hủy hoại chăn, bộ sưu tập và mì ăn liền của mình, tự mắng mình không biết những thứ rối bời kia.
Miệng cô lẩm bẩm, phần lớn không rõ lời, thứ duy nhất rõ là tên Phong Sở Mạc, chính cô cũng không ý thức được, cái tên ngang ngạnh xâm lấn vào cuộc sống của mình, đã để lại nhiều dấu vết quan trọng trong lòng mình rồi.
"Phong Sở Mạc."
Anh vừa đi mua chăn bông mới về rồi lấy nó bao bọc lấy người cô và ôm cô vào lòng mình, anh nghe cô gọi tên anh.
Diệp Vi Vi nhắm mắt lại, trong lúc ngủ mơ gọi tên anh, trong lúc nhất thời, lông mày Phong Sơ Mạt giãn ra như cười, anh áp trán mình lên trán cô:
"Vi Vi."
Em quan tâm anh, đúng không?
Ngay sau đó: "Phong Sở Mạc, đồ khốn! Anh trả lại bộ sưu tập, đồ tắm, trả Chu Chu lại cho tôi!"
Cô dùng lực múa may tay hai cái, vẻ mặt trông rất dữ tợn, nếu anh không ôm chặt lấy cô, thì liệu hai tay kia có đánh vào mặt anh không.
Mặt anh yểu xìu xuống, đột nhiên cảm thấy tất cả những xúc động, ấm áp và niềm vui kia đều bị đóng băng rồi nứt vỡ.
Mình lại tự đa tình rồi.
Điều quan trọng nhất là, hai tiếng Chu Chu khiến Phong Sở Mạc nắm chặt tay: "Diệp Vi Vi!"
Anh gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô, tức thì ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm, sau đó, trước khi anh kịp phản ứng, đã cắn mạnh lên môi cô.
Cái miệng này, lúc gọi tên anh mới êm tai.
"Ưm ưm!"
Trong giấc mơ của cô không có đồ vật bay bay, cũng không phải khuôn mặt chết tiệt của anh, mà là con chó sói, mẹ kiếp, con chó sói vồ về phía cô với một tiếng gừ, hai mắt nó xanh miết, móng vuốt đang đè lên người cô, dù Diệp Vi Vi có giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát ra được.
"A, cứu mạng."
Từ cứu mạng bị anh chặn lại trong miệng, con chó sói nhe hàm răng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nó gừ một tiếng, ngoài miệng liền đau nhói.
Cô choàng tỉnh dậy, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của người đàn ông, còn trong đầu cô vẫn đang nghĩ về con chó sói lớn định nuốt cô vào bụng, thế là cô vô thức tát qua, còn anh không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy nên né không kịp, ăn trọn bạt tay.
Lần đầu tiên anh cảm thấy may mắn là mình không phải thực thể, khuôn mặt tuấn tú đó giống như ảo ảnh để bàn tay cô xuyên qua.
Cô dùng hết sức lực, lại như lún vào bông, không, còn nhẹ hơn là lún vào bông, Diệp Vi Vi dùng lực quá mạnh nên không thể giữ được đà, lảo đảo người ngã vào lòng anh.
"Vi Vi, dù anh thích em nhào vào lòng anh, nhưng mà, thân thể em chịu không nổi đâu, chúng ta có thể đợi qua hai ngày."
Anh chớp mắt, cười với người đang sửng sốt.
Diệp Vi Vi liền rống lên: "Phong Sở Mạc, một ngày mà anh không kiếm chuyện là anh khó chịu lắm đúng không?"
Cô đau đớn sờ vào môi đã có lấm tấm vết máu, tức giận đến mức muốn giết người, ngay sau đó, anh ôm chặt lấy cô, hai tay cô bị người đàn ông giữ chặt, người bị giam trong lòng ngực kiên cố như nhà tù đúc bằng sắt thép, Diệp Vi Vi có giãy giụa thế nào cũng vô dụng:
"Vi Vi, nói cho anh biết, em vừa mơ thấy gì? Có phải mơ thấy anh không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT