Hiện tại, trong thành phố A, rõ ràng có tử khí nhiều hơn sinh khí là rất nhiều rất nhiều.

Đôi mắt của Phong Sở Mạc nhìn phương hướng đám u hồn không ý thức đi tới, anh vội bước đến xem, bởi vì, nơi này, là thành phố Diệp Vi Vi sống.

Trong tay Phong Sở Mạc xuất hiện khối ngọc thạch do cha mẹ Diệp Vi Vi để lại, ngọc thạch dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng xanh lục, sau khi chút hắc khí bị Sở Phương Nguyên hấp thu ra, ngọc thạch so với ngày xưa, càng thêm sáng, hiện tại, anh cầm ngọc thạch gần như có thể cảm nhận được hơi đau rát.

Anh vung tay lên ngọc thạch trong tay biến mất, rồi xuất hiện trong đồng tâm kết đeo trên chân Diệp Vi Vi, người đang ngủ trên sàn trong phòng, nó lại lần nữa được vây lấy, có ánh sáng chói lóa chợt lướt qua.

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt là sắc tối âm âm u u, khi ánh trăng mờ đi, hình bóng của anh và Miêu Linh ở trên phố biến mất.

Bóng dáng huyết sát trên sân thượng bệnh viện đang cắn nuốt từng linh hồn tươi mới từ từ dừng lại, cái đầu không có mắt chậm rãi chuyển động, sau đó, nó đối mặt với người đàn ông có mái tóc đen và đôi mắt đen đang đứng trước lan can.

_____

Trong không khí hỗn tạp, mùi thuốc lá và rượu tràn ngập khắp nơi đó, ánh đèn lờ mờ trong quán bar, hỗn hợp băng khô chế tạo sương trắng còn có khói thuốc lá lượn lờ bốn phía, làm cho mỗi người giống như đeo một cái mặt nạ, tiếng nhạc mở rất lớn rất lớn, đến mức làm tai người ta ù đi, những chùm ánh sáng rực rỡ nhất tập trung trên mái vòm trung tâm sàn nhảy, từng nhóm nam nữ, cười đùa, nhảy, như thể trút ra hết cảm xúc ban ngày không có cách giải phóng, buông thả tùy thích, giống như cảnh quỷ dữ nhảy múa xung quanh.

Một thiếu nữ hăng hái khiêu vũ tình cờ liếc nhìn cửa quán bar, ngay sau đó, đột nhiên dừng lại, ngây ngốc nhìn về phía đó, mê mẩn.

"Tú Nhi, cô nhìn gì vậy?". Đam Mỹ Sắc

Một người nào đó trong số những người đàn ông và phụ nữ khác đang khiêu vũ cùng cô gái ở giữa sàn nhảy hỏi thiếu nữ đột nhiên dừng lại ấy.

"Này, hình như tôi nhìn thấy người quen."

Đường kẻ mắt dài trang điểm màu khói của La Tú Nhi nhướng lên, đôi mắt sáng ngời, đó là ánh mắt khi nhìn thấy đồ vật mình thích và tò mò, nói xong những lời này, không đợi phản ứng của người khác, cô ta tự nhảy xuống sàn nhảy, đuổi theo bóng người đàn ông mà mình vừa nhìn thấy.

Phong Sở Mạc cau mày, bởi vì bầu không khí hỗn loạn trong quán bar, anh đã rời phủ trạch nhà họ Phong được khoảng một tháng, theo logic mà nói, anh đã nhìn thấy tất cả những gì đáng lẽ phải thấy, mà kiến thức anh nói cũng chỉ là đi theo Diệp Vi Vi tới những địa phương đó, ngày thường cô đi đâu nhỉ?

Chính là ở các địa điểm phỏng vấn khác nhau, vì cô chưa bao giờ muốn đến quán bar, đột nhiên, anh đi theo huyết sát bị mình làm bị thương nặng đến nơi này.

Bên tai là tiếng hắt xì của Miêu Linh bị mùi hương hỗn tạp, xung quanh, là bầu không khí dâm đãng, mờ ám trong quán bar, khiến anh chán ghét từ tận đáy lòng.

Tất cả những gì anh muốn bây giờ là nhanh chóng bắt được huyết sát đang ẩn thân ở bên trong, nhưng bầu không khí ô uế dâm dục xung quanh đã che lấp phần lớn huyết sát.

Trong quán bar đám đông ồ ạt, mỗi người tới tìm vui, Phong Sở Mạc với diện mạo và khí chất đó thì chẳng khác nào cừu vào miệng sói, Đường Tăng vào Nữ Nhi Quốc, nam nữ, hầu như đều nhìn anh, không thể không chú ý, có người còn táo bạo, duỗi tay trực tiếp chạm vào quần áo của người đàn ông thanh cao mà lạnh lùng.

Dưới ánh đèn, bóng người của anh có chút hư ảo, nhoáng lên, làm mấy cái dò heo tự chạm vào nhau, với tốc độ và độ chính xác như nhau, khoảnh khắc tiếp theo, sau khi chạm vào nhau hai lần và cảm thấy có gì đó không ổn, họ giơ tay lên đầu của họ và hét lên thảm thiết, trai đẹp đã biến thành dò heo, mỹ nam biến thành yêu tinh, chính là cảm giác như vậy, đám người cảm giác mất đi trinh tiết.

Bóng người của anh lại nhoáng lên, xuất hiện ở một bên sân khấu quán bar, sắc mặt anh u ám rất hù người, dù anh vẫn giữ cho linh hồn có hình người, nhưng không có ai thực sự chạm vào anh, anh chỉ nghĩ đến việc vừa rồi suýt bị những kẻ đó chạm vào, thì cảm giác khó chịu khắp người.

"Tiểu Hắc, mày rốt cuộc có ngửi ra tên kia không? Nó thật sự còn ở đây sao?"

Khứu giác của chó mèo rất nhạy, có điều, Phong Sở Mạc quên mất một điều, khứu giác chó có thể tìm thấy mọi đồ vật, còn khứu giác mèo có hiệu quả nhất khi tìm chuột.

Miêu Linh rùng mình một cái khi thấy Phong Sở Mạc nhìn nó với ánh mắt rất nhiều kỳ vọng, nó không dám thừa nhận là mũi mình sắp tràn ngập mùi thuốc lá, rượu, mỹ phẩm, nước hoa và mồ hôi của nam nữ kích thích, sau nỗ lực lần cuối, một mùi càng khiến nó khó chịu hơn thực sự xuất hiện, Miêu Linh kích động kêu một tiếng meo, không hề suy nghĩ đã kêu lên meo về đạo huyết sát màn che phía sau bên trái.

Mùi ở đó thật sự làm mèo kinh tởm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play