Bên kia, gương mặt của Dương Đình Nguyên đã tối sầm lại khi nhìn đến Tuệ Nhi và Lưu Vĩnh Thụy đứng cạnh nhau.
Một chút không cam tâm thoáng qua trong mắt anh ta.
Anh ta luôn coi thường Tuệ Nhi, cho rằng cô chỉ là một chiếc bình hoa xinh đẹp, ngu ngốc nhưng không ngờ rằng cô lại có một mặt quyến rũ mê người đến vậy.
Không thể không thừa nhận cô và Lưu Vĩnh Thụy đứng bên nhau thật xứng đôi.
Dương Đình Nguyên đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật chói mắt.
Hắn ác độc nói.
- Tuệ Nhi, đừng giả bộ nữa.
Cô đã nói với tôi rằng cô cảm thấy ghê tởm mỗi khi đến gần Lưu Vĩnh Thuỵ.
Cô chỉ muốn tôi chạm vào người cô thôi mà..
Câu nói của Dương Đình Nguyên vừa dứt, Tuệ Nhi đã cảm thấy sắc mặt của người đàn ông bên cạnh lạnh đi vài phần.
Lưu Vĩnh Thuỵ cụp mắt xuống nhìn cô.
- Những gì hắn nói có đúng không?
Tuệ Nhi cắn cắn môi, trong lòng âm thầm lôi cả dòng họ Dương Đình Nguyên hỏi thăm ngàn vạn lần, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười tươi như hoa.
- Dĩ nhiên là không.
Em thích anh như thế, làm sao có thể ghê tởm anh được chứ.
Lưu Vĩnh Thụy nhìn cô, nụ cười trên môi anh hơi lạnh.
Anh nâng cằm cô lên nói.
- Vậy...hãy chứng minh đi.
- …
Tuệ Nhi khó tin hỏi.
- Bây giờ sao? Trước mặt nhiều người như vậy?
- Em không muốn sao?
- …
Tuệ Nhi nghiến răng.
Bỏ đi, chỉ là một cái hôn để làm minh chứng thôi mà.
Cũng không có gì là không làm được.
Trước khi bước vào cuốn tiểu thuyết này, cô vốn dĩ là một sát thủ, vai nào mà cô chưa từng diễn để hoàn thành nhiệm vụ chứ.
Cô cũng không phải là một cô bé ngây thơ chưa trải sự đời.
Hơn nữa một cái hôn và mạng sống, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ được nên chọn bên nào.
Nói tóm lại, cô có thể làm bất cứ chuyện gì để giữ được cái mạng nhỏ này.
Suy nghĩ thông suốt, Tuệ Nhi không còn do dự nữa.
Cô bất ngờ vòng tay qua cổ Lưu Vĩnh Thuỵ, trao cho anh nụ hôn nồng nhiệt.
Môi cô chạm vào môi anh, một dòng điện chạy dọc theo thân người Lưu Vĩnh Thuỵ.
Ánh mắt anh từ lạnh lùng chuyển dần sang nóng như lửa đốt.
Anh ôm eo cô, dùng lưỡi tách hai hàm răng cô ra, m*t lấy hương vị ngọt ngào trong khoang miệng cô.
Anh chưa từng nghĩ đến người phụ nữ này có mùi vị tuyệt vời như vậy.
- Ô...
Tuệ Nhi thầm khen ngợi kỹ thuật hôn của anh cao siêu, nhưng cô vẫn còn yếu vì mất máu.
Ngay sau đó, cô cảm thấy như oxy trong phổi đã cạn kiệt.
Cô ngã vào vòng tay anh khó khăn th ở dốc.
Mẹ kiếp.
Đến hôn cũng không thể đấu lại anh ta.
Trong lòng Tuệ Nhi thầm chửi thề một câu.
- Tuệ Nhi!
Mắt Dương Đình Nguyên đỏ lên vì tức giận khi chứng kiến cảnh vừa rồi.
- Chết tiệt, sao cô lại có thể vô liêm sỉ như vậy?
Hắn tuy lợi dụng tình cảm của Tuệ Nhi, nhưng vì khinh thường cô nên hắn chưa từng chạm vào cô lần nào.
Hắn nói muốn giữ gìn cho cô, luôn gieo rắc những câu đầy ẩn ý để dụ dỗ cô rơi vào lưới tình của hắn để dễ dàng sai khiến cô.
Hắn coi cô như một công cụ lợi dụng, một chút cũng không muốn chung đụng với cô.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên thấy cô thay đổi, thấy cô trao nụ hôn đầu tiên cho Lưu Vĩnh Thụy, vì sao hắn trong lòng hắn lại có cảm giác khó chịu nếu không muốn nói là tức giận như thế này chứ? Cô...!không phải luôn muốn giữ những điều đầu tiên cho hắn sao?
Tuệ Nhi mệt mỏi ôm Lưu Vĩnh Thụy.
Khi cô định nói điều gì đó thì nghe tiếng bước chân dồn dập ở trên lầu.
Một người đàn ông mặc đồ rằn ri từ tầng hai chạy xuống, trên tay đang cầm một túi tài liệu giao cho Lưu Vĩnh Thụy.
- Lưu Tổng, tôi tìm được rồi.
Đây thực sự là tài liệu đấu thầu của công ty chúng ta.
Lưu Vĩnh Thụy đáy mắt khẽ động, nhẹ nhàng nhận lấy, mở túi niêm phong ra.
Anh lấy ra một xấp tài liệu.
Một dòng chữ màu đen in trên trang bìa rất nổi bật đập vào mắt Tài liệu đấu thầu.
Mắt anh lóe lên.
Anh liếc nhìn vẻ mặt đang chờ mong sự khen ngợi của Tuệ Nhi, cuối cùng cũng mỉm cười.
- Làm tốt lắm.
Trước đó, khi cô đến ôm eo anh, cô đã vẽ trên lưng của anh hai chữ "tầng 2".
Anh liền bí mật ra hiệu cho tâm phúc lẻn lên tầng hai để tìm.
Khi Dương Đình Nguyên liếc thấy đống tài liệu hồ sơ mời thầu, tâm trạng anh ta trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.
Giọng nói có phần cứng nhắc.
- Lưu Vĩnh Thụy, anh không chỉ đột nhập vào nhà riêng của tôi, đánh người của tôi mà còn cho người đi lấy trộm tài liệu.
Tôi nghĩ bấy nhiêu đây đã đủ để tôi gọi cảnh sát rồi nhỉ.
Lưu Vĩnh Thụy chưa kịp nói gì, Tuệ Nhi đã cười nói:
- Giám đốc Dương, anh gọi cảnh sát đi.
Dấu vân tay của anh vẫn còn trên tài liệu.
Nhân chứng và vật chứng đã rõ ràng.
Ai là người đánh cắp nó, anh là người biết rõ nhất mà.
Dương Đình Nguyên chỉ tay vào mặt Tuệ Nhi.
Giờ phút này hắn ta ước gì có thể lao đến tóm lấy cô trở về, tuỳ ý hành hạ.
Hắn nghiến răng nguyền rủa.
- Mẹ kiếp, nếu cảnh sát đến bắt tôi, cô nghĩ cô sẽ thoát được sao? Đừng quên, chính cô là người đã lấy cắp tài liệu đấu thầu này đưa cho tôi đấy.
Tuệ Nhi di chuyển ánh mắt sang Lưu Vĩnh Thuỵ, cả người cô dựa vào anh vì mệt mỏi.
Cô mất hơi nhiều máu rồi, đầu có chút choáng váng, cô nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy eo anh, đầu gục trên vai anh.
Lưu Vĩnh Thụy cũng rất phối hợp, đưa tay ra ôm chặt lấy cô kéo sát vào người mình.
Sau đó anh bế cô ngồi lên đùi, cố ý liếc qua Dương Đình Nguyên, miệng nở một nụ cười cợt nhả.
Chết tiệt!
Dương Đình Nguyên nhìn thấy một màn thân mật này, nghẹn tức trong lòng.
Tuệ Nhi nhếch đôi môi đỏ mọng nhìn Dương Đình Nguyên có chút giễu cợt.
- Giám đốc Dương, rất tiếc chắc là lại làm anh thất vọng rồi.
Lưu tổng là một người sống rất tình cảm nha.
Nếu cảnh sát đến bắt tôi, anh ấy tất có cách đưa tôi ra mà không mất một sợi tóc nào.
Giám đốc Dương nên lo cho thân mình thì hơn.
Dương Đình Nguyên tức giận đến run cả người.
- Cô...
Tuệ Nhi tặc lưỡi hỏi.
- Tôi sao nào?