Lưu Tư Thần bị ép vào thế bị động, sắc mặt hắn tối sầm xuống.
Thực lòng hắn không muốn giữ lại ai trong số những người vô dụng kia, kể cả Amy.
Hắn tuy là được đứng vào hàng con cháu của Lưu gia, nhưng tiền của hắn cũng không dư thừa đến mức đổ vào những người vô dụng này.
Suy nghĩ một chút, hắn liền nghĩ ra hạ sách...!Hắn kéo Amy lại, lớn tiếng nói.
- Mau xin lỗi trợ lý Lâm ngay...!Cô đã làm trợ lý Lâm khó chịu nên Lưu tổng mới sa thải hết tất cả mấy người bọn cô đấy.
Mau xin lỗi đi.
Nhanh lên.
Lời nói của Lưu Tư Thần mang ngụ ý rằng bọn người Amy bị sa thải là bởi vì đã làm Tuệ Nhi không vui, nên cô đã xúi giục Lưu tổng sa thải hết bọn họ.
Chỉ cần Tuệ Nhi chấp nhận lời xin lỗi của Amy, thì cũng đồng nghĩa với việc chuyện này đúng là có liên quan đến cô.
Chút ý đồ cỏn con này làm sao qua mặt được cô chứ.
Ngay lúc Amy cắn môi suy nghĩ, không biết có nên xin lỗi hay không...thì đã nghe Tuệ Nhi nói.
- Amy và những người kia bị sa thải là vì họ làm việc cho anh đó, Lưu Tư Thần.
Đừng nói với tôi là ngay cả việc sắp xếp cho họ một công việc mới anh cũng không làm được nhé?!
Lưu Tư Thần âm thầm nghiến răng mắng mỏ Tuệ Nhi ở trong lòng.
Amy nhìn thấy ánh mắt vùng vẫy của Lưu Tư Thần thì nhỏ giọng hỏi.
- Tư Thần, anh nghĩ xem, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Những người kia xúm xít nói.
- Giám đốc Lưu, chúng tôi sẵn sàng rời Lưu thị để làm việc cho anh.
- Phải đấy, anh không thể bỏ mặc chúng tôi lúc này, giám đốc Lưu...
Lưu Tư Thần bị đánh trúng suy nghĩ, thẹn quá bèn nổi đóa gầm lên.
- Tôi nói bỏ mặc các người khi nào?
Một tiếng vỗ tay vang lên.
Tuệ Nhi lộ ra vẻ mặt "ngưỡng mộ" nhìn Lưu Tư Thần.
- Giám đốc Lưu quả là người trọng tình trọng nghĩa.
Mấy người này đã làm anh thất bại trong việc đấu thầu dự án Vạn Thành, nhưng anh lại không so đo tính toán, mà vẫn muốn họ làm việc cho mình.
Thật là một ông chủ rất có tâm.
Những người đứng sau Tuệ Nhi không khỏi che miệng cười.
Lời nói của Tuệ Nhi nghe qua là tâng bốc Lưu Tư Thần, nhưng họ cũng không phải là không hiểu được ý trong lời nói của cô...là đang có ý ngược lại.
Lưu Tư Thần giận đến tím mặt.
Đây chẳng phải là do Tuệ Nhi cô ta ép hắn sao.
Hắn đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, không tiến được mà cũng không lùi được.
Đầu đổ đầy mồ hôi hột.
Hắn liếc mắt sang Amy...!Người phụ này chuyên gây rắc rối đến cho hắn.
Thật sự rất phiền toái.
Hắn biết là Amy thích hắn, hắn chỉ là muốn lợi dụng cô ta để đánh cắp dự án của Lưu thị, đánh bại Lưu Vĩnh Thụy mà thôi.
Ai mà ngờ được là dự án Vạn Thành không những không thuộc về tay, còn gây ra một đống phiền toái bắt hắn phải giải quyết.
Nếu ở đây không có nhiều người như vậy, hắn nhất định là đã cho cô ta một trận rồi.
Nhìn sang Tuệ Nhi bằng ánh mắt căm thù, người phụ nữ này quả thật là khó đối phó.
Cô ta so với Lưu Vĩnh Thụy thì cũng một chín một mười.
Nếu sau này hai người bọn họ mà lấy nhau, thì cuộc sống của hắn chắc chắn sẽ lâm vào bế tắc.
Đám người Amy nhận ra sự do dự của Lưu Tư Thần thì lập tức hiểu ra, hắn ta là đang không muốn chịu trách nhiệm với bọn họ.
Một số người bất mãn lên tiếng tố cáo hắn ta.
- Giám đốc Lưu, anh vừa rồi không phải là có ý định phủi tay rời đi chứ?
- Chúng tôi phản bội lại Lưu tổng để đi theo anh.
Anh không thể bội bạc với chúng tôi như vậy được.
- Phải đó...Không phải anh với Lưu tổng là anh em sao? Nếu anh không muốn thu nhận chúng tôi thì hãy đến cầu xin Lưu tổng đừng sa thải chúng tôi nữa là được.
Lưu Tư Thần nghe bọn họ bắt mình đến cầu xin Lưu Vĩnh Thụy thì kích động hét ầm lên.
- Im đi.
Im hết đi.
Hét xong thì nhận thấy mình bị thất thố, vì quá kích động mà đánh mất đi lý trí, giờ thì hay rồi.
Làm mất đi hình tượng vẻ ngoài lịch thiệp mà bấy lâu nay hắn dày công xây dựng.
Mọi ánh mắt đang đổ dồn về hắn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, giọng nói hòa hoãn vang lên.
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp cho mọi người về chi nhánh của tôi làm việc.
Khỏi phải nói, Tuệ Nhi đã hả hê như thế nào trước nỗi bất hạnh của Lưu Tư Thần.
Cô lớn tiếng chúc mừng.
- Xin chúc mừng giám đốc Lưu, vì đã tuyển được rất nhiều trợ lý có năng lực về đội của mình.
Xin chúc mừng, chúc mừng...
Bọn Tôn Phi và Đường Vũ ở phía sau cô mím môi mím lợi cố gắng nhịn cười.
Lưu Tư Thần nhìn sự chế giễu của bọn họ thì gương mặt trở nên căng cứng, liền quay mặt dứt khoác rời đi, không muốn nán lại thêm một giây phút nào nữa.
Tuệ Nhi nhìn dáng vẻ thất bại của đám người Amy thì nở một nụ cười đắc thắng.
Cô quyết định tổ chức một bữa tiệc ăn mừng thành công của cả nhóm thiết kế trong dự án Vạn Thành.
Mọi người ai nấy đều háo hức, nhốn nháo hỏi.
- Trợ lý Lâm, tối nay chúng ta sẽ ăn ở đâu?
Tuệ Nhi cố ý nói lớn cho đám người Amy cùng nghe.
- Chúng ta sẽ đến Nhà Hàng Heaven ăn mừng nhé.
- Ồ...!Ở đó một suất ăn cũng có giá hơn 1 triệu đấy...!chưa tính đến các phụ phí khác...
- Thật vậy sao?
- Trợ lý Lâm thật hào phóng quá...
Bọn người Amy bên này ghen tị đến phát điên.
Nếu ngày đó họ không phản bội Lưu tổng và Tuệ Nhi...thì chiến thắng này nhất định họ cũng có phần...! Và cũng không phải chịu nhục nhã như hôm nay.
Tất cả đều là do bọn họ lựa chọn thì kết quả cũng phải tự chịu thôi.