Đình Trường cầm ba tờ giấy và nghiền ngẫm. Đây xác định là giấy tờ thật, bao gồm thông tin khách hàng và cam kết của họ. Khải Luân cũng bước đến xem. Nhưng cậu vẫn không tin tưởng ngay mà cầm điện thoại gọi cho các khách hàng thuộc họ hàng của ba mộ phần kia. Nếu sự việc xảy ra tối qua thì việc cảnh sát có giấy tờ đồng ý và sáng sớm hôm sau không phải là quá nhanh sao? Chưa kể làm cách nào họ xác định rằng cái xác được chôn trong ba mộ phần mới đào kia?

Tuy nhiên, sau khi liên hệ với khách hàng, Khải Luân được biết khách hàng đã đến đợi cùng cảnh sát và họ đã đồng ý cho đào mộ sau khi cảnh sát đến nhà vào lúc ba giờ sáng để thông báo. Thú thật họ chẳng vui vẻ gì với việc này, nhưng trong trường hợp có kẻ lợi dụng mộ phần của người thân làm điều ác thì chắc chắn người thân cũng không thể an nghỉ. Chưa kể trường hợp phiền phức là không thể cản người đang thi hành công vụ.

Khải Lâm trực tiếp dẫn đường: “Các anh đi theo tôi.”

Trước ba mộ phần, người thân của chủ nhân ngôi mộ cũng đã ở đấy. Chuyện khó khăn và ảnh hưởng vong linh thế này thì không thể làm qua loa được. Họ đã đến trước để cầu khấn, thậm chí còn có người gọi cả thầy pháp đến cùng để làm lễ.

Đình Trường và Khải Luân chào hỏi khách hàng rồi chỉ cho cảnh sát ba mộ phần vừa được an táng. Tình trạng chung là cả ba chỉ vừa lấp đất chờ sáng nay thợ đến để xây mộ nên mọi thứ vẫn còn chưa đâu vào đâu.

Khải Luân đứng rất lâu trước ba phần liền kề nhau và quan sát. Cậu phóng tầm mắt ra xa hơn ba phần mộ vừa được hạ táng hôm qua. Trong buổi sớm mai, sương còn giăng khắp lối khiến khu nghĩa trang trở nên mờ ảo. Khải Luân nhắm mắt lại, giữa trán cậu nảy lên từng trận đau nhức và qua một lúc khi cậu mở mắt ra thì mọi thứ trước mắt đã thay đổi, khu mộ ở phía Đông chợt hiện lên những lọn khói đen mờ ảo, lượn lờ, uốn éo. Cậu quay sang nói nhỏ với Đình Trường.

“Xác không chôn trong ba mộ phần này. Tên sát nhân đã chôn ở khu mộ cũ phía Đông đằng kia.”

Đình Trường nghe qua có chút giật mình. Trong khi đó, hai vị cảnh sát còn đang làm việc với người thân của ba mộ phần xem nên đào phần mộ nào lên trước.

“Em chắc chứ?” Đình Trường hỏi khẽ.

Khải Luân nhẹ gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về khu mộ cũ phía Đông: “Chúng ta cứ đi xem trước rồi gọi họ đến cũng còn kịp.”

Đình Trường nhìn sang nhóm người đang tranh cãi thì khả năng là hết cả buổi sáng vẫn chưa quyết định xong. Anh gật đầu đồng ý với Khải Luân rồi lặng lẽ tách ra khỏi nhóm người, cùng cậu đi đến khu mộ phía Đông.

Cả hai bước chầm chậm để không bỏ lỡ điều gì trong màn sương lởn vởn này. Khải Lâm đi theo luồng khói đen lúc ẩn lúc hiện trong sương sớm. Cậu không chắc về thứ mình đang tìm, đặc biệt là ở khu nghĩa trang đầy âm khí này. Tuy nhiên, thứ động đậy kia chỉ mới xuất hiện mà thôi, và cậu tin vào việc nó đến từ một thứ gì đó không sạch sẽ được mang đến vào tối qua.

Khi đến khu mộ phía Đông, Khải Luân đạp lên phần đất mềm giữa hai ngôi mộ, nó tươi mới và nhô lên một cách bất thường. Khải Luân nhận ra nơi này khói đen nhiều hơn những nơi khác.

“Là ở đây.” Cậu xác định và bảo với Đình Trường.

Đình Trường cũng dừng lại, lấy chân hất hất phần đất mềm, đúng là vừa được đào tối qua, không chạy đi đâu được.

Anh lấy hai tay bắt thành loa và gọi lớn: “Mọi người, mau sang đây!”

Đám người đang tranh cãi lập tức chú ý và đi về hướng họ. Đình Trường đợi hai vị cảnh sát đến nơi thì thông báo: “Ở đây này, các anh đào đi!”

Hai vị cảnh sát nhìn nhau, rồi lập tức cho người đến. Tiếng cuốc xẻng nhanh chóng vang lên, nhưng họ cũng chẳng mất bao nhiêu đã tìm được thứ cần tìm.

Cái xác phụ nữ trần trụi bị đâm rất nhiều chỗ, vết máu khô tạo nên một hình ảnh ghê rợn, đặc biệt phần đầu bị cạo sạch tóc, gương mặt bị đánh đến biến dạng cùng đôi mắt mở trừng trừng bị đất sình lấp đi non nửa. Cơ thể tái xanh, căng cứng và lạnh lẽo. Quần chúng đứng đó lập tức rên rỉ, dòm ngó, có người không chịu nổi quay mặt đi nơi khác.

Khải Luân nhanh chóng cởi áo khoác phủ lên thân xác của nạn nhân. Cậu không muốn người đã khuất phải chịu thêm nỗi tủi nhục không đáng có. Cảnh sát cũng đã điều xe đến và không mất bao nhiêu thời gian thì cái xác đã được đưa đi.

Hai vị cảnh sát ở lại làm việc, ghi lại lời khai của Đình Trường và Khải Luân, để họ ký xác nhận biên bản rồi nhanh chóng rời khỏi khu nghĩa trang. Những người còn lại cũng lục đục giải tán, ai về nhà nấy.

Khải Luân có phần nhợt nhạt đứng trong gió đông, từng luồng khói đen cũng tan đi lúc nào không hay, trả lại cảnh quan khu nghĩa trang vắng lặng đến rợn người. Đình Trường dìu cậu quay trở lại nhà, pha một bình trà hoa cúc và rót ra hai chiếc tách.

Anh xoay xoay tách trà ấm trong tay rồi đưa lên miệng hớp một ngụm. Chút ấm nóng này khiến anh giảm đi đôi chút mệt mỏi.

“Không nghĩ tên sát nhân lại đến nghĩa trang để chôn xác. Sắp tới có lẽ anh cần đầu tư thiết bị giám sát và cảnh báo cho khu này.”

Khải Luân cũng đã uống non nửa tách trà. Vẻ mặt của cậu đã hồng hào trở lại: “Cũng nên như thế để tránh trường hợp như hôm nay. Nếu thật sự tên sát nhân chôn xác cùng với mộ phần của mấy vị khách thì phiền phức to rồi. Em thật sự không muốn khách hàng bị ảnh hưởng và khó chịu.”

Đình Trường gật đầu đồng ý. Giả sử trường hợp ấy xảy ra thì chính anh cũng không biết phải xử lý thế nào cho ổn thỏa.

Đình Trường đưa mắt nhìn ra khu nghĩa trang phía bên kia và chợt hỏi: “Làm sao em biết cái xác bị chôn ở phần mộ phía Đông?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play